Chương 1: Một Con Tốt Thí, Hỏng Bàn Cờ

Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 1: Một Con Tốt Thí, Hỏng Bàn Cờ

Chương 1: Một Con Tốt Thí, Hỏng Bàn Cờ

[Quyển 5: Bạch Ma Lão Tổ - Hôm nay dự định bạo chương, nên tác sẽ không viết cảm nghĩ. Ha ha, cuối cùng cũng đã hoàn thành quyển thứ 4. Nội dung ngắn gọn, đại khái là Khương Ly tham gia chiến dịch Diệt Kiếp, rồi chui vào Âm Nhãn Cốc trộm Âm Nhãn, cùng Kiếm Chủng. Lúc hắn vừa rời đi, thì Lý Minh Kiếp Vương đã đuổi đến. Sự tình tiếp theo như thế nào, mời các lão đọc quyển thứ năm! Cầu hoa, cầu cất giữ, cầu kẹo!!!!]

Một roi vụt xuống, kiếp khí tuôn trào, chỉ vẻn vẹn một roi liền đem mấy ngàn trượng mặt đất vụt thành hai nửa, ngay cả không gian cũng bị đánh rách tung tóe. Một roi này, đủ để phá hư sức mạnh của Đại Na Di Phù, khiến phù chú không còn sức mạnh ngăn cách lực lượng hư không. Đối mặt với hư không cắn xé, đừng nói Khương Ly, ngay cả Chân Vương đại tu cũng khó lòng chống đỡ.

Sau một roi,dù cho Khương Ly có may mắn đỡ được thì sau đó hắn cũng phải chết.

Lý Minh Kiếp Vương trong lòng sinh ra suy nghĩ ác độc.

Thời khắc này, Khương Ly sắc mặt trắng bệch, trên người bị Kiếp độc đốt cháy, lộ ra cả xương trắng. Nhìn thấy roi đỏ đang ầm ầm vụt tới, ánh mắt của hắn bỗng lạnh lùng nghiêm nghị, âm thầm nói nhỏ.

Đốt huyết!

Phừng! Phừng! Phừng!

Liên tiếp ba giọt Nhị đoạn Chân Huyết bị hắn đốt cháy. Mà khí thế của Khương Ly cũng không ngừng tăng cao, từ nửa bước Chân Nhân, trong nháy mắt liền kéo lên tới Nhị phẩm đỉnh cao mới ngừng lại.

Quanh người hắn bốc lên nồng nặc huyết khí, hòa lẫn với màu đen quỷ khí, trông chẳng khác nào một đầu huyết ma. Chậm rãi nâng lên Diệt Trần kiếm, quanh thân kiếm lượn lời màu đen Kiếm ý. Chớp mắt vung kiếm chém thẳng về phía Kiếp Binh. Toái Hư Tiên vốn ngưng tụ từ lực lượng của Kiếp Huyết, tự nhiên sẽ không bị chém đứt, cho nên Lý Minh Kiếp Vương mới yên lòng đem nó coi như vũ khí mà vượt ngang hư không đánh giết Khương Ly.

Nhưng ngay khi Diệt Trần Kiếm vừa chém xuống, Toái Hư Tiên càng bị chém làm đôi.

Một kiếm vừa rồi quá nhanh, quá mức sắc bén, lại tựa hồ chuyên môn nhằm vào Kiếp Tộc, dẫn đến Lý Minh Kiếp Vương không kịp trở tay.

Dưới sự kinh hãi, gã vội vã rút mạnh roi đỏ trở về, có điều nó hiện tại chỉ còn một nửa.

Một nửa Toái Hư Tiên khác, không có Kiếp lực chèo chống, lập tức bị hư không xoắn nát.

Lý Minh Kiếp Vương cả người run rẩy, sát cơ hừng hực, gằn giọng: "Ngươi đáng chết!"

Gã căm tức nhìn Khương Ly, nhưng lại phát hiện, Khương Ly cũng đang căm tức nhìn mình.

Thời khắc này, Khương Ly chân đứng giữa hư không, quanh người nhộn nhạo từng đoàn không gian phong bạo, thông qua khe hở không gian nhìn chằm chằm Lý Minh Kiếp Vương, trong ánh mắt chỉ có lạnh lùng sát ý chứ không hề có một tia run sợ, cũng chẳng để ý tới việc phù lục đã bị đối phương phá hủy.

Một hơi thở cuối cùng trôi qua, khe hở không gian dần dần khép kín, phía trước đã không còn bóng dáng của Khương Ly. Nhưng ngữ điệu của hắn vẫn còn đang vang vọng khắp bầu trời.

"Huyết Lý Tộc Kiếp Vương, hôm nay ta chém đứt Kiếp Binh của ngươi, ngày khác gặp mặt, Khương mỗ sẽ tự tay cắt đầu của ngươi"

Lý Minh Kiếp Vương hai mắt long sòng sọc, sát ý ầm ầm phun trào.

Gã không nghĩ, chính mình tốn hao mấy trăm năm bố trí đại cục lại bị một tên nhân tộc hèn mọn phá vỡ. Hơn nữa, kẻ này còn chém đứt bản mệnh Kiếp Binh của mình.

"Nhân tộc đáng hận! Tuy nhiên, vừa rồi Đại Na Di Phù bị ta phá hủy, mất đi phù lực bảo vệ, hắn dù có thể truyền tống thành công, thì cũng sẽ bị lực lượng hư không cắn nát. Chỉ tiếc, Cổ Đế Âm Nhãn và Kiếm Chủng cũng sẽ theo hắn an nghỉ ở trong hư không, mà Bổn Vương muốn chữa trị Kiếp Binh, sợ rằng cũng phải khổ tu mất mấy chục, trên trăm năm..."

"Vì một con tốt thí mà hỏng cả bàn cờ…"

Lý Minh Kiếp Vương oán hận nắm chặt tay, Khương Ly dù chết, nhưng mình lấy tu vị vượt trội giết địch, càng nhận được tổn thất cỡ này, quả thật cái được không đủ bù cái mất.

Còn tốt, một roi cuối cùng đã đem đối phương chôn giết ở trong hư không, cũng coi như giảm xuống mối hận trong lòng.

Chợt Lý Minh Kiếp Vương nhíu mày, nhìn về phía xa xa bên ngoài Âm Sơn, vô số đạo độn quang đang áp sát, trong đó có một đạo bạch quang, một đạo thanh quang để cho khóe mắt của gã co rụt lại.

"Nhân tộc Thiên Vận Vương, Chiêu Diêu Vương, thực sự đáng ghét…Mà thôi, kế hoạch đã thất bại, Kiếm Chủng càng bị mất, trận chiến tranh này không còn giá trị, ta nên đi thôi"

Tóc đỏ bay lượn, Lý Minh Kiếp Vương cười lạnh một tiếng, hóa thành huyết quang trực tiếp bỏ chạy.

Về phần sống chết của Song Thủ Kiếp Vương cùng đám Kiếp Dân khác, gã càng không quan tâm chút nào. Kiếp tộc trước nay, tính cách lương bạc.

…….

Khương Ly lúc này bị cuốn vào bên trong không gian loạn lưu. Không gian loạn lưu, ngay cả Chân Vương vô ý rơi vào, kết cục cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mà Khương Ly, cùng Kiếp Vương đối kháng cộng thêm cuối cùng đốt cháy Chân Huyết, khiến hắn vừa rơi vào hư không liền bất tỉnh nhân sự.

Đúng lúc này, chiếc lệnh bài trong thức hải của hắn đột nhiên lóe sáng, tiếp theo một luồng tử khí từ bên trong tràn ra, đem cả người Khương Ly bao bọc lấy, kéo vào một vùng không gian khác.

Giữa hư không bấy giờ, chỉ có một chiếc lệnh bài lênh đênh.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Khương Ly dần dần tỉnh lại. Đập vào mắt hắn là một vùng không gian tối om không ánh sáng. Hắn nhíu mày, chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra bên ngoài.

Khương Ly chỉ cảm giác chóng mặt hoa mắt, liền thấy mình rơi đang rơi tự do ở trên bầu trời, cuối cùng ngã xuống đỉnh của một ngọn núi.

……..

Loạn Ma Vực, chia thành nội vực cùng ngoại vực, nội vực là một vùng hiểm địa, được bao quanh bởi vô cùng vô tận Thương Mang Hải, nghe nói ở giữa Thương Mang Hải có một nơi cấm địa, được xưng là một trong Hoang Cổ Thập Tam Cấm, Mai Cốt Táng Địa. Mai Cốt Táng Địa khắp nơi độc trạch ác lĩnh, quanh năm bốc lên mờ mịt âm khí, nguy hiểm vô cùng.

Mà ngoại vực diện tích rộng lớn, bởi vì ảnh hưởng của cấm địa, mà tài nguyên cằn cỗi, loạn lạc cực kỳ. Trong đó nổi danh nhất phải kể đến mười tám tòa Ma Thành.

Mười tám ma thành, mỗi tòa thành đều chiếm cứ một vùng lãnh địa rộng lớn, tự mình làm bá chủ. Mà ma thành bên dưới, tự nhiên cũng có các tông môn gia tộc phụ thuộc.

Bạch Ma Tông là một cái tông môn như thế.

Bên trong Bạch Ma Tông, người mạnh nhất cũng chỉ mới Kim Thân hậu kỳ, phụ thuộc dưới trướng một cái Chân Nhân Thế lực gọi là Lưu gia.

Lưu gia lão tổ tông, năm xưa từng làm trưởng lão ở tại Hợp Hoan Thành, về sau tuổi già từ chức trở về xây dựng gia tộc. Lưu gia từ đó ôm lấy Hợp Hoan Thành bắp đùi, tại Hoan Ma Châu xem như có chỗ cắm dùi.

Hôm nay, sau núi Bạch Ma Tông, có vài tên Kim Thân cảnh ma tu đang hướng về trước một tôn Ma Tượng quỳ lạy.

"Ai, Bạch Ma Tông ta không có cách nào kiếm đủ đỉnh lô cống nạp cho thượng cấp, sắp diệt vong đến nơi, cầu lão tổ hiển linh, ban cho Bạch Ma Tông ta một con đường sống"

Vài tên Kim Thân cảnh lão đầu đối với Ma tượng trăm khấu ngàn bái, mặt sau còn có mấy chục tên Ngân Cốt cảnh võ giả dập đầu.

Đột nhiên, ngay lúc này một đạo huyết quang từ trên trời giáng xuống, đập vào trong tổ miếu của Bạch Ma Tông.

Đại điện bị nện ra một cái lỗ thủng, di ảnh của lão tổ bị đập nát.

Một tên thanh niên mặc áo trắng, cả người đẫm máu, huyết khí ngập trời, quanh thân lập lòe quỷ khí xuất hiện ở trong cung điện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào mọi người.

"Lão tổ, lão tổ hiển linh?" Một đám Bạch Ma Tông ma tu không thể tin nhìn thanh niên mặc áo trắng. Lẽ nào người này là lão tổ của bọn hắn, Bạch Ma Lão Tổ.

Hiển linh, lẽ nào lão tổ thật sự hiển linh?

"Bái kiến lão tổ"

Bên trong cung điện lập tức vang lên vô số đạo vui đến phát khóc âm thanh.

Khương Ly gân cốt đều nát tan, giờ này chỉ gắng gượng chống đỡ một hơi, liền Ngân Cốt cảnh thực lực cũng không phát huy ra được.

Hắn lạnh lùng nhìn mọi người, mặc dù không biết bọn họ vì sao hô mình là lão tổ, nhưng vẫn lên tiếng ra lệnh.

"Chuẩn bị một gian nhà đá, lão phu muốn bế quan"