Chương 32: Lý Nghiễm (2)

Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 32: Lý Nghiễm (2)

Chương 32: Lý Nghiễm (2)

Huyết mạch của Kiếp tộc được phân chia thành năm loại đẳng cấp khác nhau, theo thứ tự là Phàm huyết, Tôn Huyết, Vương Huyết, Thánh Huyết cùng Tổ Huyết.

Bên trong mỗi loại huyết mạch, lại phân ra ba cái phẩm cấp nhỏ, là hạ phẩm, trung phẩm, cùng thượng phẩm.

Viên đá màu trắng mà gã mang theo là một viên hạ phẩm Trắc Huyết Thạch, có thể trắc thí toàn bộ huyết mạch phàm cấp. Khiến Trắc Huyết Thạch vỡ tan, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là huyết mạch của đứa bé trước mặt đã vượt qua Phàm Huyết đẳng cấp, đạt tới Tôn Huyết.

Nhặt được vàng rồi, tóc đỏ Kiếp Tôn vui mừng khôn xiết hỏi.

"Ngươi tên là gì?"

"Ta…không…không có tên…" Đứa bé rụt rè nói.

"Ha ha ha vậy bổn tôn liền ban tặng tên cho ngươi. Bổn tôn là Lý Nhiên, vậy tên của ngươi liền là Lý Nghiễm đi, từ nay về sau ngươi là đệ tử của ta!"

Tóc đỏ Kiếp Tôn nói xong, cái gì cũng không cần, túm lấy đứa bé, tung người hóa thành đạo huyết quang bay mất.

Thanh niên áo trắng nhìn thấy bọn họ rời đi, cũng không nhanh không chậm đi theo.

Tóc đỏ Kiếp Tôn dẫn theo đứa bé đến rồi một dãy núi khổng lồ, bao phủ bởi màu đỏ kiếp vụ.

Nơi này là Huyết Lý Tộc tộc địa, bên trong thậm chí có một vị cổ lão Kiếp Đế tọa trấn.

Sau khi trải qua nghi thức thức tỉnh huyết mạch, Lý Nghiễm chính thức trở thành Huyết Lý tộc môn đồ. Gã cũng bái Lý Nhiên làm sư phụ, đi theo tóc đỏ Kiếp Tôn học tập Kiếp thuật.

Mà Khương Ly thì lẳng lặng quan sát từ xa.

Một năm qua đi

Hai năm qua đi

Đảo mắt đã mười năm trôi qua

Năm đó chỉ mới bảy tuổi, vẫn còn là đứa cô nhi Lý Nghiễm, đã trở thành một vị Kiếp Tôn cường giả, ở trong Huyết Lý tộc cũng đánh ra đôi chút danh tiếng. Mà sư tôn của gã, tên tóc đỏ Kiếp Tôn kia, nghe nói trong một lần đi theo Huyết Lý Kiếp Vương vượt giới chinh chiến, đã bất hạnh vẫn lạc.

Mười năm, thanh niên áo trắng một mực dõi theo Lý Nghiễm, nhìn thấy gã từng bước trưởng thành, từng bước thay đổi.

Chỉ có chính hắn, lại không bị tuế nguyệt ảnh hưởng, vẫn giữ nguyên bộ dáng trước đây.

"Ta tựa hồ không chịu tác động bởi tuế nguyệt của thế giới này, đây là vì sao…" Thanh niên áo trắng thì thào, trong mắt hơi mờ mịt.

Đi tới Âm Dương Thánh Vực đã mười năm, nhưng có rất nhiều chuyện, hắn vẫn không tài nào nhớ nổi.

Hắn vẫn không biết mình là ai

Vẫn không có cách nào can thiệp đến thế giới này.

Ngược lại thế giới này cũng không thể can thiệp đến hắn.

Hắn tựa hồ như một người qua đường, đứng bên ngoài chứng kiến thế giới vận chuyển.

Mặt khác

Lý Nghiễm sau khi đột phá Kiếp Tôn, liền gia nhập quân đội vượt giới chinh chiến.

Bởi vì thiên phú xuất chúng, vận khí kinh người, nên gã liên tục lập được đại công, tu vi cũng càng ngày càng tăng mạnh.

Ba mươi năm sau gã đột phá Nhị tinh Tôn giả

Tám mươi năm sau, gã đột phá Tam Tinh Kiếp Vương

Một trăm sáu mươi năm sau, gã đột phá Tứ Tinh Kiếp Vương

Ba trăm năm sau, gã đột phá Ngũ Tinh Kiếp Vương

Tám trăm năm sau, gã đột phá Lục Tinh Kiếp Đế, thay thế lão Kiếp Đế trở thành người cầm lái của Huyết Lý tộc. Vẻn vẹn chưa đến một ngàn năm trăm năm, từ một gã phàm tục Kiếp Dân trở thành cao cao tại thượng Kiếp Đế. Lý Nghiễm vinh hạnh trở thành thiên kiêu hàng đầu của Âm Dương Thánh Vực.

Thậm chí, gã còn thức tỉnh Âm Dương Lý Tộc thần thông, Âm Dương Nhãn, mắt trái là Âm, mắt phải là Dương, uy lực kinh thiên động địa. Dựa vào một đôi Âm Dương Nhãn, Lý Nghiễm thậm chí có thể vượt cấp chiến đấu, lấy Lục Tinh Kiếp Đế đọ sức với Thất Tinh Cổ Đế.

Lại thêm bốn ngàn năm, Lý Nghiễm đột phá đến Thất Tinh, bước vào hàng ngũ Cổ Đế.

Gã cũng nhận được Lý Thánh thánh dụ, dẫn quân xâm lược một cái thế giới mới, sau khi trở về sẽ được vào Âm Dương Lý Tộc Tổ Đình. Những tưởng thời cơ dương danh thiên hạ sắp tới, lại không nghĩ, một ngày nọ, đến rồi một cô gái.

Cô gái này dung nhan không rõ, tay trái cầm ô màu đen, tay phải cầm kiếm, quanh người lượn lờ kiếm ý vô hình.

Cô gái biểu hiện lãnh đạm, tóc đen bay lượn, cứ như thế từng bước từng bước đạp về phía Lý Nhiễm.

Mỗi một bước chân của nàng đều tạo nên từng vòng gợn sóng trong trời đất.

Mỗi một bước, đều giống như đang đạp lên đạo tâm của gã.

Cô gái kia đạp xuống bước thứ nhất, Lý Nghiễm đạo tâm xuất hiện vết rách.

Cô gái kia đạp xuống bước thứ ba, Lý Nghiễm sắc mặt trắng bệch, khí huyết loạn nhịp.

Cô gái kia đạp xuống bước thứ năm, Lý Nghiễm Kiếp lực đóng băng, khó lòng hô hấp.

Cô gái kia đạp xuống bước thứ tám, xung quanh gã không còn là thế giới bình thường mà biến thành một tòa sát cơ vô tận kiếm giới.

Đến khi cô gái kia đạp xuống bước thứ chín, đem khí thế của tám bước đầu tiên chồng chất lên nhau, hóa thành môt đạo tuyệt sát kiếm khí, chém về phía gã.

Lý Nhiễm điên cuồng điều động thần thông mạnh nhất của Âm Dương Lý Tộc, Âm Dương Nhãn, nhưng liền bị tuyệt sát kiếm khí chém nát, kiếm khí đó đem thân thể của gã chẻ làm đôi, ngay cả linh hồn cũng bị chém diệt.

Liên đới sau lưng gã mấy chục triệu Huyết Lý Kiếp quân, bị dư uy của kiếm khí đánh thành tro bụi.

Cô gái móc lấy hai con mắt của Lý Nghiễm, con mắt phải bị nàng bóp nát, con mắt trái thì bị nàng cầm ở trong tay.

Thanh niên áo trắng đứng ở phía xa xa, ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng chợt có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không thể nói rõ là quen thuộc ở đâu.

Chớp mắt, hình ảnh này đột nhiên tắt ngúm.

….

Thời không thay đổi

Thanh niên áo trắng lần nữa xuất hiện, lần này hắn mờ mịt đứng ở trên đỉnh một ngọn núi.

Giữa ngọn núi hắn thấy được một cô gái cầm ô, đang bố trí trận pháp.

Nàng lấy ra một con mắt màu đen, đặt ở giữa không trung, tiếp theo dùng đại thế của núi sông, hòa vào vô biên kiếm ý, xây dựng nên một tòa tuyệt sát đại trận.

Cuối cùng, nàng khẽ nâng tay ngưng tụ ra một hạt kiếm chủng, đặt ở trung tâm trận pháp, rồi quay người rời đi.

Thanh niên áo trắng lẳng lặng quan sát hành động kỳ quặc của cô gái, càng thêm nghi hoặc đó là dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể chứng kiến được dung nhan của nàng.

Thật là kỳ lạ!

Cô gái kia, tựa hồ được bao phủ bởi một màn che thần bí, để hắn không tài nào thấy được.

Thời gian trôi qua, con mắt màu đen lặng yên nằm ở trên đỉnh núi, lặng yên tỏa ra âm khí.

Cho đến một ngày, có một tên võ giả leo lên đỉnh núi, muốn tiếp cận con mắt, lại bị vô tận kiếm khí đánh chết tại chỗ.

Nhiều năm sau, lại có một tên võ giả khác leo lên đỉnh núi, tiếp cận con mắt, rồi bị kiếm khí đánh chết.

Thời gian trôi qua thương hải tang điền, dần trên đỉnh núi cắm đầy kiếm gãy, cũng rải đầy xương trắng. Rất nhiều võ giả rõ ràng biết là sẽ chết, nhưng vẫn cắn răng muốn tiếp cận con mắt.

Bọn hắn muốn lấy cái gì, là con mắt của Kiếp Đế hay là hạt kiếm chủng được giấu ở trung tâm trận pháp?

Thanh niên áo trắng nghi hoặc, chậm rãi tới gần con mắt, thông qua nó hắn nhìn thấy một hạt kiếm chủng nhỏ bằng hạt đậu, đang nằm lơ lửng ở đó.

Từ bên trong kiếm chủng, hắn cảm nhận được một luồng kiếm ý bễ nghễ thiên hạ. Kiếm ý này thật quen thuộc, thanh niên mặc áo trắng thầm nghĩ, hắn vươn tay thử chạm lấy kiếm chủng.

Càng thêm bất ngờ là lần này, hắn thế mà chạm được!!

Kiếm chủng nhu thuận nằm ở trong lòng bàn tay hắn, tiếp theo liền hóa thành một tia kiếm ý chui vào trong thức hải của thanh niên mặc áo trắng.

Ầm

Tựa hồ trải qua một hồi mộng dài, Khương Ly từ từ mở mắt, bỗng nhiên giật mình kinh hãi, thấy mình chẳng biết lúc nào đã vượt qua khoảng cách một trăm bước chân, đến dưới khổng lồ Âm Nhãn.