Chương 31: Lý Nghiễm (1)

Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 31: Lý Nghiễm (1)

Chương 31: Lý Nghiễm (1)

Khương Ly lùi về sau vài bước, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi hắn mạo muội bước vào trong phạm vi một trăm bước, thì chắc chắn sẽ bị ngàn vạn kiếm khí công kích, chết ngay tại chỗ.

Chẳng trách, khu vực xung quanh Âm Nhãn lại có nhiều xương trắng như thế.

Làm sao mới đoạt được Âm Nhãn đây? Khương Ly cau mày, cố gắng vắt óc suy nghĩ, tìm ra phương án.

Chừng vài hơi thở, trong lòng hơi động, hắn nâng ngón tay trỏ lên, điểm vào mi tâm, tiện đà lôi ra một đạo niệm lực dây nhỏ, hướng về phương hướng của Âm Nhãn mà ném tới.

Thần niệm dây nhỏ vượt qua phạm vi một trăm bước, linh hoạt tránh khỏi công kích của kiếm khí, tiến gần con mắt khổng lồ. Nhưng còn chưa tiếp xúc với Âm Nhãn thì đã bị lạnh lẽo âm khí đông cứng.

Chớp mắt, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua một tia liên hệ truyền ngược trở lại, làm cho thức hải của Khương Ly như muốn đóng băng, đau nhức khó chịu, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Cũng đúng lúc này, lơ lững giữa không trung con mắt khổng lồ, bỗng nhiên lóe lên một tia ánh sáng, chiếu lên người Khương Ly.

Ừm! Một luồng tin tức, mang theo vô số đoạn hình ảnh ngắn rời rạc, theo tia sáng ấy chui vào trong ý thức của hắn. Những hình ảnh vụn vặt này, nhìn như lẻ tẻ nhưng khổi lượng lại rất nhiều, để đầu của Khương Ly gần như căng nứt, toàn bộ tâm thần cũng hoàn toàn rơi vào trong từng đoạn ảo ảnh vụn vặt đó.....

Ở một cái thế giới xa lạ, một cái thời không xa lạ.

Có tên thanh niên mặc áo trắng, ánh mắt mờ mịt, lửng thửng đi dọc bờ sông. Trước mắt bầu trời che kín mây mù màu đỏ.

"Kiếp độc ở nơi đây thật là nồng nặc, coi như Chân Nhân cao thủ cũng khó lòng trụ lại quá lâu…Ừm, Chân Nhân cao thủ là cái gì, Kiếp độc là cái gì, mà nơi này lại là nơi nào…" Thanh niên mặc áo trắng trong lòng mờ mịt, hắn thật giống như đã quên đi rất nhiều thứ.

Chợt, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía không xa có vài ông lão đang thả câu, bên bờ sông nói chuyện, nghe được lời của bọn họ, nghi hoặc trong lòng cũng được sáng tỏ.

"Nơi này là Trần Giới Âm Dương Thánh Vực, là lãnh địa của Vô Lượng Kiếp Tộc"

Thanh niên áo trắng thì thào, nhấc chân đi tới gần mấy ông lão, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không nhìn thấy hắn.

"Trần giới…Âm Dương Thánh Vực…Vô Lượng Kiếp Tộc…những từ ngữ này, nghe thật là quen tai, hình như đã nghe qua ở nơi nào rồi, nhưng ta không nhớ rõ lắm" Thanh niên mặc áo trằng nhíu mày càng sâu, hơn nữa hắn còn phát hiện ra một vấn đề khá kỳ quái.

"Vì sao những người ở đây không nhìn thấy ta…" Thanh niên áo trắng thử một chút, thân thể của hắn rõ ràng không phải hư huyễn, nhưng lại có thể trực tiếp đi xuyên qua thân thể của những người khác, cũng có thể đi xuyên qua những sự vật khác.

Chuyện gì thế này?

Vì sao ta không thể đụng vào bất kỳ thứ gì ở thế giới này?

"Ta…là ai…vì sao lại xuất hiện ở đây…" Thanh niên mặc áo trắng tự mình thì thào, vô cùng nghi hoặc.

Hắn không biết chính mình là ai, không biết Âm Dương Thánh Vực là nơi nào, càng không biết chính mình vì sao lại xuất hiện ở Âm Dương Thánh Vực.

Hắn cũng không biết mình nên đi nơi nào, nên đành lặng lẽ đứng ở bên cạnh mấy ông lão đang thả câu, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Những ông lão câu cá này, tán gẫu đa số là sự tình của thế giới phàm tục, có chuyện nhà, có chuyện lý thú trong trấn…Bọn họ tựa hồ chỉ là phàm tục Kiếp dân. Ừm... phàm tục Kiếp dân, đây lại là chuyện gì?....không hiểu, cũng không nhớ ra được…

Thanh niên mặc áo trắng trầm mặc lắng nghe, từ buổi trưa cho đến lúc mặt trời lặn.

Mấy ông lão câu cá cả buổi trời, hoàng hôn vừa tới, liền xách cần về nhà.

Thanh niên áo trắng không biết nên đi đâu, liền bám theo những ông lão kia.

Bọn họ đi tới một cái trấn nhỏ phồn hoa.

Trong trấn, đại thể đều là cùng mấy ông lão câu cá như thế phàm tục Kiếp dân, nhưng lâu lâu sẽ xuất hiện một số kẻ mọc ra mấy cái hoa văn giữa trán, hoa văn này là hình một con cá chép, nửa trắng nửa đen. Có kẻ chỉ có một cái hoa văn, có kẻ có hai cái, có kẻ có ba cái…

Đột nhiên, phía chân trời bay tới một vệt sáng màu đỏ, chớp mắt liền đã xuất hiện ở trên bầu trời của trấn nhỏ.

Vệt sáng bên trong hiện ra một gã đàn ông cao gầy, mái tóc màu đỏ, giữa trán lấp lóe một ngôi sao.

"Là Kiếp Tôn đại nhân, có Kiếp Tôn đại nhân đến Lạc Hà trấn của chúng ta" Trong trấn, có rất nhiều Kiếp dân đang ăn cơm tối, nghe thấy tiếng kinh hô, vội vã chạy ra ngoài sân, nhìn lên trên trời, kính sợ nhìn đạp không mà đến truyền thuyết Kiếp Tôn.

Không ai nhìn thấy tên thanh niên mặc áo trắng, ngay cả gã nhất tinh Kiếp Tôn kia cũng không nhìn thấy.

"Nhất tinh Kiếp Tôn sao…nhưng mà Nhất tinh Kiếp Tôn lại là cái gì…" Thanh niên mặc áo trắng khó hiểu nói ra.

Hắn lẳng lặng quan sát sự tình diễn biến, nhìn thấy tên Nhất Tinh Kiếp Tôn kia từ trên không trung hạ xuống, triệu tập toàn bộ hương thân có máu mặt trong trấn nhỏ, tuyên đọc mệnh lệnh của Âm Dương Lý Tộc Tổ Đình.

Thì ra Âm Dương Lý Tộc là thế lực thống trị của toàn Âm Dương Thánh Vực, cũng là Trần Giới vạn tộc bên trong thanh danh hiển hách đại tộc.

Thì ra, tên Kiếp Tôn này là Âm Dương Lý Tộc một cái chi nhánh đệ tử.

Huyết Lý tộc.

Thì ra, gã đi đến tòa trấn nhỏ này, là để tuyển chọn môn đồ.

"Quá tốt rồi, ba mươi năm trôi qua, Huyết Lý tộc rốt cuộc lại tới Lạc Hà trấn chọn lựa đệ tử" Rất nhiều ông lão trong trấn bắt đầu hoan hô.

"Ba mươi năm trước, chúng ta cũng đã từng ham gia một lần sát hạch, đáng tiếc không thể vượt qua. Không biết lần này, con cháu hậu bối của chúng ta, có ai may mắn trở thành Huyết Lý tộc môn đồ hay không?" Cũng có một chút ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi Kiếp dân thổn thức không ngớt, nhớ lại chuyện cũ năm đó.

Thanh niên mặc áo trắng không hề rời đi trấn nhỏ, bởi hắn không biết sau khi rời đi nơi này, sẽ đi nơi nào. Vì vậy, hắn liền quyết định ở lại đây, nhìn Huyết Lý phân tộc chọn lựa môn đồ.

Sát hạch chỉ kéo dài vẻn vẹn nửa ngày.

Kiếp dân tham gia sát hạch, nhất định phải có cốt linh từ tám tuổi trở xuống.

Giữa trời chiều, toàn bộ trấn nhỏ tổng cộng có hai trăm đứa bé, được cha mẹ vui mừng đưa đến trước mặt Kiếp Tôn, đăng ký tham gia sát hạch.

Kiếp tộc tu hành, mấu chốt nằm ở huyết mạch, huyết mạch càng tinh thuần, càng cao cấp, thì tiền đồ tương lai càng thêm sáng lạn. Ngược lại nếu huyết mạch thấp kém, tạp nham, thì sẽ chú định cả đời chỉ làm phàm tục Kiếp dân, dù mất công thức tỉnh huyết mạch đi chăng nữa, thì cũng khó lòng đột phá đến Kiếp Tôn. Không thể đột phá Kiếp Tôn, làm cấp thấp Kiếp Dân, nếu ra trận, hay đến vị diện khác chinh chiến, cũng chỉ sẽ bị sung làm pháo hôi mà thôi.

Ở trong hai trăm đứa bé, có kẻ huyết mạch rất tinh thuần, có kẻ huyết mạch rất mỏng manh. Tóc đỏ Kiếp Tôn lấy ra một viên đá màu trắng, để cho từng đứa bé nhỏ máu của mình lên. Mỗi lần hấp thu một giọt máu, viên đá sẽ phát sáng, mà tóc đỏ Kiếp Tôn cũng dựa theo độ đậm nhạt của ánh sáng mà phán định đẳng cấp huyết mạch của đứa bé đó.

Nháy mắt, trôi qua gần ba canh giờ, hai trăm đứa bé hầu hết đều kiểm trắc huyết mạch xong, để gã Kiếp Tôn hơi thất vọng, đó là chỉ có vài ba đứa đạt tới hạ phẩm phàm huyết.

Lắc đầu, gã đưa mắt nhìn về người cuối cùng, đó là một đứa bé thân hình gầy gò, quần áo rách rưới, tóc tai bẩn thỉu, tựa hồ là một đứa cô nhi.

Nhưng từ trong mắt nó, lại lóe lên khát vọng cực kỳ mạnh mẽ.

"Ngươi, nhỏ máu lên đây!"

Tóc đỏ Kiếp Tôn tùy ý nói, ra hiệu cho đứa bé, trong lòng cũng không có nhiều hi vọng, dù sao đây là một cái trấn nhỏ mà thôi, làm sao có thể xuất hiện thượng đẳng huyết mạch cơ chứ.

Nhưng vào đúng lúc này, hắn bỗng nhiên há miệng ngơ ngác, bởi vì đứa bé kia vừa nhỏ máu lên, thì viên đá lập tức lóe sáng, lóe sáng, đến cuối cùng vỡ nát.

"Cái này…cái này…"

Tóc đỏ Kiếp Tôn kích động lắp bắp, tiếp theo là vui mừng khôn xiết.