Chương 103: Đế vương thuật
Thái Tông thấy cảnh này, tròn mắt ngạc nhiên. Tay chân run lẩy bẩy như sắp ngã. Thánh Tông đỡ ngay lấy cha, dìu lên bệ rồng:
- Phụ hoàng sao vậy?
Thái Tông không trả lời, chỉ tay về phía Thái Đường.
- Con lại đây, kể rõ ngọn ngành cho cha nghe.
Thái Đường lưu luyến buông Bách ra, định đến bên cha thì Bách đứng dậy, nắm lấy tay nàng cùng đi đến. Thái Đường quỳ xuống:
- Chàng và con về đến Tức Mặc, theo bản đồ tìm được Cao gia, Cao lão đưa cho con túi gấm dặn về Kinh dâng lên cha, còn nói mấy hôm nữa thu xếp xong sẽ lên về Kinh. Trên đường về con không giữ được mình đã bày kế làm chuyện hoang đường với chàng. Xin cha trách phạt.
- Như vậy, hắn và Cao gia trước đây không có quan hệ?
- Không có! Chàng gặp Cao lão là lần đầu tiên.
- Vậy viên ngọc kia ở đâu ra.
- Con không biết!
Bách cầm viên ngọc lên nói:
- Trước khi về Cao lão đưa cho ta một túi gấm, trong túi chính là viên ngọc này. Lại dặn dò lúc nào cũng phải mang bên mình.
Thái tông như tỉnh ngộ, lại nói:
- Ta hiểu rồi! các ngươi không cần nói nữa. Hai ngươi lui đi. Thái Đường không giữ đạo phụ nhân. Phạt cấm túc trong Cung Lệ Thiên. Tây Sơn Hầu phạm vào đại tội, giữ ở Hầu Phủ, sai trăm quân Túc Vệ canh phòng nghiêm ngặt, không có lệnh của ta thì không được đi đâu.
- Ta làm việc quang minh chính đại, chưa hiểu mình có tội gì.
- Ngươi tư thông với công chúa lại còn lẻo mép.
- Chuyện này …
Thánh Tông bực tức sai quân hầu lôi hắn đi. Thái Đường đau khổ nhìn hắn, lưu luyến đến khi hắn khuất sau tường viện mới đi theo bọn thái giám. Lúc này, Thái Tông ngồi trên bệ rồng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Thánh Tông lo lắng nhìn cha. Hồi lâu rồi nói:
- Cao nhân kia xác nhận là hậu nhân Cao Lỗ?
- Không sai được nữa. Chúng ta tìm mòn gót không ra, hoá ra hắn ở ngay Nhân Sơn. Khi xưa tổ phụ của con gặp được người này. Hắn không nói tên họ, hiến cho nhà ta long mạch nhưng giao kèo với nhà ta phải lấy được Hoàng nữ đầu tiên sau khi nhà ta có ngôi báu. Lại giúp chúng ta trấn yểm ở tháp Vạn Phong Thành Thiện, nhưng người này khôn ngoan, cứ một hoa giáp lại giúp chúng ta ra tay một lần. Lúc đi chỉ đưa chúng ta nửa miếng ngọc bội kia làm tin. Đến đi phiêu hốt, ta cũng chỉ một lần gặp hắn khi mang Thái Đường về Tức Mặc.
Từ khi nhà ta lấy được ngôi báu, tổ phụ con nhiều lần cho người bí mật điều tra khắp nơi. Nhưng chưa bao giờ thấy được mảy may tin tức về người này. Không ngờ hắn chính là hậu nhân của Cao Lỗ. Như vậy đây chính là thế gia cổ đại. Căn cơ hơn nhà ta nhiều lắm. Ôi! Những người này ở trong bóng tối, chỉ nhón ngón tay mà nghiêng trời lệch đất, không trừ được đi thì đế nghiệp nhà Trần lúc nào cũng như chỉ mành treo chuông.
- Giờ chúng ta đã biết họ ở đâu, có thế âm thầm tiêu diệt họ không?
- Nhưng đến cái hẹn hoa giáp kia thì ai giúp chúng ta trấn yểm long mạch đây?
- Họ nói như vậy chưa chắc đã là sự thật?
- Ta cũng có ý nghĩ này. Nhưng không ai dám cược cả sinh mạng gia tộc vào suy đoán cả. Chuyện nhà ta làm với Lý triều cũng đâu vẻ vang gì? Con lúc ấy còn nhỏ. Đâu có được chứng kiến. Thái sư là người lạnh lùng quyết đoán, chôn sống ba trăm người nhà họ Lý ngay tại từ đường nhà họ. Ta đến giờ vẫn ám ảnh, lúc nào cũng có ý muốn tìm về cửa Phật để giảm cái tội lỗi cho nhà ta. Thuật phong thuỷ kia quá kỳ ảo, người ta nói nhân định thắng thiên nhưng chỉ những người nhìn thấy thuật này mới sợ hãi.
- Vậy không còn cách nào khác sao phụ hoàng?
- Họ đưa miếng ngọc cho Hoàng Bách, chính là ra ám hiệu. Nếu cho Thái Đường lấy hắn thì mọi sự êm đẹp. Nếu chúng ta không đồng ý thì sẽ sinh sự. Giờ một là chúng ta quyết đoán ra tay, hai là thuận theo ý họ. Ý con thế nào?
Thánh Tông suy nghĩ một lúc, băn khoăn không quyết được. Đế vương kiêng kỵ nhất là gì? Chính là những việc không xác định, nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Đã là vương giả tuyệt đối không chấp nhận trên mảnh đất mình cai quản có những người mình không rờ tới được.
Bọn quyền thần trong triều tranh đoạt, nếu vẫn nắm trong tay thì chả sao cả, cho chúng chó cắn chó là xong, chẳng phải một hai lần đế vương làm chuyện đó. Nhưng một kẻ thù, không biết từ đâu đến, không biết bọn hắn làm được những gì mới làm người ta kiêng dè nhất. Thánh Tông thở dài, hồi lâu không quyết được.
Thái Tông thấy hắn do dự, cười mỉa:
- Ta xem ngươi băn khoăn như thế, chi bằng tung một đồng xu giúp ngươi: nếu là mặt âm thì chúng ta sát phạt quyết đoán, nếu là mặt dương thì làm theo lời họ, có được không?
- Xin nghe theo phụ hoàng.
Thái Tông quả thật lấy từ tay áo ra một đồng xu bằng vàng, búng tay lên trời, đồng xu quay vòng một hồi, leng keng rơi xuống đất, lại đúng ngửa mặt âm lên trên. Thánh Tông thấy thế, mặt tái mét, không đợi Thái Tông nói gì đã cuống lên:
- Xin phụ hoàng chờ cho một lát.
Thái Tông sầm mặt lại, giễu:
- Kiến Quốc Vương mà do dự như ngươi thì nhà ta chết từ lâu rồi. Ngươi giờ đã nắm chính sự mà hành xử như trẻ lên ba. Ta nghe tổ phụ nói, Cao gia ngàn đời nay ẩn cư nhưng không phải chưa từng ra tay. Mỗi lần động tay động chân là mỗi lần thay đổi triều đại. Nếu đã không có gan giết người thì phải lấy lòng cho bằng được, chờ cơ hội ra tay. Tư Mã Ý khi xưa mài kiếm 20 năm, thiên hạ cho là đồ bỏ, thế mà hắn rút kiếm có một lần là định giang san. Ngươi không học được điều này thì ta không yên tâm giao Đại Việt cho ngươi.
Lại đá đồng xu về phía Thánh Tông. Hắn nhặt lên xem thì xấu hổ vô cùng, nguyên đồng xu này hai mặt như nhau, đều là mặt âm. Hắn phục xuống đất:
- Con ngu xuẩn, xin phụ hoàng trách phạt.
- Ngươi nhớ lấy, chuyện trên đời không có rạch ròi đúng sai như đồng xu hai mặt đâu. Còn có những chuyện mà ngươi làm gì cũng vẫn có chỗ sai thôi. Ta ban cái đồng xu này cho ngươi giữ lấy mà cảnh tỉnh.
Lại trầm ngâm hỏi:
Ngươi nhận xét tên Hoàng Bách kia thế nào?
- Người này về toán thuật, bác vật thì thông minh tuyệt đỉnh, vượt hẳn tất cả những người Đại Việt đương thời. Kể cả học giả Tống – Nguyên cũng không bằng. Lại có những ý tưởng kỳ quái, vô cùng hữu dụng.
- Học vấn là thứ không thể làm giả được, trộm không được, cướp không xong, điều này tựa hồ có thể xác định sự tồn tại Nam Sơn Cư Sĩ hắn nói là có thực, không có truyền thừa mạnh mẽ từ ông ta không thì sao Hoàng Bách có được những học vấn đó. Học vấn phải dựa vào năm tháng tích lũy chứ không phải có được trong một sớm một chiều, thậm chí cả đời cũng không có hiệu quả rõ rệt.
- Nhưng người này hành động theo cảm tính, hay để tình cảm lấn át. Về chính trị, xã hội có thể nói dốt đặc cán mai. Hắn có thể nói là có lòng yêu nước, muốn bách tính được sung túc, an cư, nhưng trung quân hay không thì chưa biết.
- Quang Khải đã điều tra rất kỹ thân thế của hắn. Đúng là không thể lần ra được bất kỳ manh mối nào. Cũng có thể xác định hắn không phải là người Cao gia. Nếu là người Cao gia thì bọn hắn rắc rối làm gì, cứ đến đòi cưới là xong. Chuyện cái hộp khoá đương nhiên chỉ là trùng hợp. Có thế thấy hắn phá giải hộp khoá, Cao gia cảm kích hắn rồi giúp hắn cưới Thái Đường để nâng cao địa vị thôi.
- Hắn có điểm yếu gì?
- Hắn quá trọng tình nghĩa. Nghe bọn gia nô nói hắn có một con chó, ở với hắn từ khi ở Đinh gia. Hắn mang nó lên Trang viên ở Sơn Tây Phủ. Con chó nhỏ này bây giờ tự tung tự tác ở đất phong của hắn như chủ nhân vậy. Xét việc này thì thấy, hắn có ơn tất báo, là người có thể khống chế được.
- Vậy được! những người trọng tình nghĩa chính là những người dễ khống chế nhất. Nhưng vừa rồi hắn chửi rủa ta thậm tệ, không nuốt nổi cục tức này.
- Người trong Hầu phủ của hắn nói, hắn có gian tình với con gái Đinh gia. Hai người này vốn là tình đồng môn, nên giấu giấu diếm diếm. Nhưng người hầu kẻ hạ trong phủ không ai không biết.
- Tên khốn kiếp! Hắn tư thông với con gái ta lại còn tơ tưởng đứa con gái khác, ta xem xem hắn làm sao đối phó đây? Phạm Ứng Mộng đâu?
Bên ngoài có tiếng ẻo lả vang lên:
- Nô gia ở đây.
- Truyền chỉ của ta: "Thái Đường trưởng công chúa đã đến tuổi hạ giá. Sơn Tây Hầu từ đầu năm nay có công hiến bảo, luyện sắt, vì triều đình lập nhiều công lao. Nay ban hôn Thái Đường công chúa cho Sơn Tây Hầu làm chính thất. Con gái Đinh gia ở Tam Giang Phủ hiền lương thục đức, ban cho làm nàng hầu đi theo công chúa xuất giá về Hầu Phủ. Trước tết Nguyên Đán cử hành hôn lễ"