Chương 107: Đám cưới (2)
Cung Thánh Từ!
Xoảng, xoảng … Chỉ thấy Thái Tông đang tức giận, đã đập vỡ mấy cái bình hoa quý rồi. Lại chỉ vào Thành Tông mắng:
- Chuyện này các ngươi biết rồi, sao không bẩm lên. Để chúng ta không kịp có phòng bị.
- Phụ hoàng bớt giận! Bọn lễ bộ chỉ nói việc chuẩn bị hồi môn có chút khó khăn, con cũng nghĩ là do cuối năm cấp bách, hàng hoá lưu thông có chút nhiều hơn nên sai bọn quân lính đi cùng bọn chúng thu gom. Cuối cùng tính ra cũng hề thiếu lễ số.
- Ngu ngốc! Thiếu một hai thứ còn được. Làm sao cái gì cũng thiếu mà không nghi ngờ. Ngươi có biết người dân kinh thành đang đồn đãi gì không? Bọn chúng nói "Trường công chúa hoàng gia của hồi môn không bằng con hầu" Các người xem có được không?
- Là lỗi của nhi thần. Giờ sẽ cho quân đi bắt tất cả những đưa tuyên truyền bậy bạ.
- Vấn đề không phải ở đấy. Đinh gia là một nhà thương nhân, tuy kinh doanh có chút gia sản. Nhưng làm sao chuẩn bị được hồi môn như thế. Ngươi có nghĩ ra không? Nguyên khoản tiền mặt 20 vạn quan đã gấp đôi hồi môn của một công chúa rồi. Họ lấy đâu ra tiền. Ta cho người điều tra, bọn này hành động rất có kế hoạch. Một toán rước dâu, lại cho bọn người loan báo khắp kinh thành để dân chúng tụ tập lại. Một bọn gây rối, cản đường đoàn rước của Thái Đường làm chậm trễ. Điều này chứng tỏ thực lực của Cao gia không nhỏ.
- Cao gia! Chẳng phải họ thúc đẩy việc thành hôn của Thái Đường và Hoàng Bách sao?
- Ta vì muốn họ lộ ra chút thực lực, lại biết tên Hoàng Bách này yêu con gái nhà họ Đinh. Mới ban nàng ta làm người hầu chọc giận chúng. Xem ra căn cơ của Cao gia ở Đại Việt không nông cạn. Như vậy có thể xác định, Cao gia có thể sai khiến các nghiệp đoàn thủ công nghiệp trên cả nước. Mà tài lực còn hùng hậu, đám của hồi môn kia với họ chỉ như chín trâu mất một sợi lông thôi.
Thánh Tông tái mặt:
- Thưa cha, vậy đối phó họ thế nào?
- Tạm thời ném đá dò đường thôi. Vẫn nên hợp tác cùng họ. Ta xem họ cũng chưa có ý đồ gì với hoàng vị của Trần tộc. Nếu có chắc chắn việc đầu tiên là động tay, động chân ở Long Mạch. Các ngươi lưu ý cho kỹ việc này, bảo Nhật Hiệu và đám quân Tinh Cương cảnh giác. Những việc này chỉ có hai cha con ta và thúc thúc con biết. Cả các hoàng thân khác chưa đến lúc đều không biết, phải bảo mật tuyệt đối.
- Vâng thưa phụ hoàng!
Phủ bỗng nhiên có thêm trăm người thành ra như một thế giới khác. Đinh Tú lại đang đau đầu tính toán lại nhận lực. Nàng ăn cơm mà còn đang sắp xếp việc gì giao cho ai, bố trí người cũ người mới thế nào.
Thái Đường chỉ cười khì khì, chiều nay nàng đã gọi tất cả bọn theo hầu nàng lại. Nói chúng tuyệt đối nghe lời Đại phu nhân, đứa nào không nghe có thể hồi cung. Mà nói như vậy thôi, làm gì có đứa nào dám hồi cung, chờ đợi chúng chỉ có con đường chết.
Bách nhìn một nhà ba người, hai người nhãn nhã ăn cơm, một người tính tính toán toán, không chịu được nữa:
- Đinh Tú! Nàng làm gì vậy, lúc ăn không được suy nghĩ nhiều, sẽ bị đau dạ dày đấy.
- Chàng thì hiểu cái gì. Phủ ta khác xưa nhiều lắm rồi. Con tiểu yêu kia mang đến nguyên người hầu đã trăm người, còn gia nô đi kèm cũng mấy trăm, phải bố trí về Trang viên gấp. Đấy là không kể chàng giờ chính là người nghèo nhất nhà. Hồi môn của hai chúng ta đã gấp trăm lần tài sản của chàng rồi. Chàng có nuôi nổi nhiều người như vậy sao?
"Nói cái kiểu gì vậy, ta thực sự thành tên tiểu bạch kiểm ăn không ngồi rồi sao" Bách mặt đỏ lên tức giận:
- Ta sẽ kiếm tiền, mấy ngày nữa là giàu hơn các nàng ngay.
Thái Đường ôm tay hắn cười nịnh:
- Không cần, không cần, thiếp cho chàng hết …
- Tiểu yêu kia im miệng đi. Hầu phủ giờ thành phủ lớn, cái gì cũng phải rạch ròi, ta làm thế để được cho cô thôi. Sau này còn rất nhiều việc phải làm, ta ví dụ hàng năm cô phải vào cung chúc thọ cha cô. Lúc ấy cô phải ngửa tay xin tiền ta, cô có cam lòng hay không?
- Nhà chúng ta cùng nhau kinh doanh, làm tài sản nhiều lên mới có cái chi dùng, cô tưởng chỉ có khoản hồi môn của chúng ta mà đủ sống được sao? Tiền này chia thành chính phòng nhị phòng, không xâm phạm vào nhau mới là cái gốc rễ bền lâu được.
- Thôi thôi … nàng cứ tính toán, ta và Thái Đường không cần phức tạp thế đâu, cứ gộp vào không phải là xong sao?
- Chàng nói vậy ý là thiếp khắt khe sao? Vậy được! thiếp trả việc này cho hai người cho rảnh.
Hai người tái mặt, xin lỗi rối rít, cho nàng tuỳ nghi tính toán. Đổ mồ hôi thật, "Sao cái xã hội phong kiến này phức tạp thế? Đối với ta chỉ có một câu hỏi quan trọng nhất lúc này thôi. Tối nay ngủ với ai đây?".
Hắn ăn xong, Đinh Tú lại về phòng nàng tính toán, hắn đi cùng Thái Đường dạo cho tiêu cơm. Hắn lững thững vừa đi vừa nói:
- Thái Đường, chắc nàng cũng nhận ra rồi. Nàng từ bé được Trần tộc dạy dỗ khác người, đáng nhẽ phải học thuật trị gia Đinh Tú vậy, nhưng hình như họ không quan tâm. Chỉ đưa nàng về Tức Mặc ở rồi giao cả cho nhà hoàng thúc nàng.
- Đúng vậy, Tuệ Chân Phu nhân dạy dỗ cả Phụng Dương và thiếp. Bà dạy Phụng Dương rất nghiêm còn thiếp thì chỉ dạy sách "nữ giới", còn lại thì không ép. Chàng thấy đấy Phụng Dương quản lý Chiêu Minh Vương phủ rất tốt. Trên dưới trừ con hồ ly kia thì đều nghe lời nàng.
- Vậy nàng xem đó mà làm, Đinh Tú thông minh đến ta còn sợ. Nàng không đấu được nàng ấy đâu. Cho nên nếu có ý định đấy thì bỏ đi. Vả lại những việc kia nàng có làm được đâu, nàng ấy giúp nhà ta quản sự, đã đủ vất vả rồi, đừng gây thêm rắc rối. Hôm nay chính nàng ấy giữ tay ta, chờ nàng vào rồi mới làm lễ hợp cẩn đấy. Nàng ấy có đay nghiến vài câu, lấy chổi đánh nàng cũng cứ cười mà bỏ qua đi, nàng ấy là chính phòng mà.
- Thiếp biết rồi, chỉ cần chàng yêu thương thiếp, thì Đinh Tú muốn làm gì thì làm.
Hắn thấy nàng nói vậy, nắm lấy tay nàng, lại hôn lên môi một cái. Thì thầm vào tai:
- Hôm nay phải đền cho ta, hôm trước ta còn chưa nhận ra chuyện gì cả.
- Giờ thiếp là của chàng rồi, chàng cứ sai bảo. Thiếp còn có một nha hoàn thiếp thân, tên là Tiểu Thu, nó cũng rất xinh đẹp đấy, có muốn không?
- Nàng coi ta là hạng người nào. Đối phó với hai nàng đã mệt mỏi lắm rồi. Ta thề từ nay không cưới vợ nữa …
Thái Đường bịt mồm hắn lại:
- Chàng thề thốt gì vậy. Chàng năm nay 17 tuổi, thiếp và Đinh Tú hơn chàng 2 tuổi. Sau này kiểu gì chẳng nạp thêm người mới. Hai nữ nhân già nua bọn ta sao giữ được chàng mãi.
- Ngu ngốc, ai nói các nàng già. Ta có cách giữ cho các nàng trẻ mãi.
Hắn cười trộm, "Nếu nàng biết ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, không biết có hoảng sợ không?"
- Chàng có cách?
- Đương nhiên có cách, ta sẽ làm cho các nàng bước vào ngũ tuần cũng vẫn trẻ trung, xinh đẹp.
Chuyện này đối với nữ nhân đúng là trí mạng. Với nữ nhân phong kiến thì còn là chuyện hệ trọng hơn. Họ không có phương pháp tập luyện, thực dưỡng tốt, điều kiện vệ sinh kém lại sinh đẻ vô tội vạ. Chính vì vậy già rất nhanh. Bách không thể để vợ mình như vậy được. Sẽ làm sao cho các nàng trú nhan tốt nhất. Đời sau có rất nhiều cách làm, kiên trì thực hành là được.
Lòng vòng một lúc thì Thái Đường đẩy hắn vào phòng Đinh Tú.
- Hôm nay chàng sang phòng tỷ tỷ đi. Nàng ấy vất vả nhiều rồi. Cửa phòng thiếp lúc nào cũng mở, chàng sang lúc nào cũng được. Nói xong cười trộm về phòng mình.
Hậu hoa viên rất yên tĩnh, đèn lồng màu đỏ tỏa ánh sáng nhu hòa, cả hậu viện vẫn tràn ngập không khí ngày hỉ, con Hồng gác trước cửa phòng Đinh Tú. Bách đuổi nó đi rồi đi vào phòng, trên bàn có cặp nến đỏ chữ hỷ đang cháy, cả phòng cũng được trang trí bởi màu đỏ rực, làm cảnh vật mờ mờ ảo ảo.
Đinh Tú ngồi tính toán trên giường, dưới màn màu đỏ, nàng đã bỏ váy phượng bào từ chiều nay nhưng vẫn mặc váy đỏ, đầu giường là cặp gối thêu uyên ương cũng màu đỏ nốt, khung cảnh khiến nàng giống như người ngọc trong tranh.
Đây là thê tử của mình, lòng Bách ngập tràn hạnh phúc xen lẫn kích động. Đinh Tú vẫn ngồi tính toán, hắn ôm lấy nàng khẽ nói:
- Mệt không?
Nàng ngước lên nhìn, gục đầu vào vai hắn. Hắn say mê ngửi hương thơm mê người từ cơ thể thiếu nữ, nàng khẽ hỏi:
- Mệt, còn đau lưng nữa.
- Để ta giúp nàng xoa bóp.