Chương 8: Linh Hải

Độc Lộ

Chương 8: Linh Hải

Con rồng cháu tiên! Một câu nói thể hiện nguồn cội cao quý mà người Việt từ xưa đến nay vẫn luôn luôn tự hào. Nhưng mà ngày nay, thời đại mà thuyết vô thần tràn ngập, thì câu nói đó lại dần trở nên bị quên lãng.

Rồng, trong con rồng, chính là để chỉ Bách Việt chi tổ Lạc Long Quân.

Lạc Long Quân, có thể coi là nhân vật cổ tích nổi tiếng bậc nhất, giữ vị trí cao nhất trong hệ thống thần thoại Việt.

Mở cõi Lĩnh Nam, diệt Ngư tinh, trảm Cửu vĩ hồ, đuổi thụ yêu, dạy dân trồng lúa..., biết bao công tích thần thoại, lại cùng với vợ là Âu Cơ sinh hạ trăm người con, trăm người đó trở thành tổ tiên của người Bách Việt. Vì vậy Lạc Long Quân còn một danh xưng khác, đó là Việt Tổ.

Gã thanh niên lâm vào trầm tư. Truyền thuyết, đương nhiên không thể nào là thật, thế nhưng những việc xảy đến với hắn, có thể dùng hai từ thần tích để hình dung. Bức tượng, sách cổ, tế đàn, cho dù không phải của Việt Tổ, thì có liên hệ mật thiết với thời đại Hồng Bàng xa xôi bí ẩn.

Hắn vẫn nhớ rõ, cuối cùng, Việt Tổ từ biệt vợ con, hóa thành con rồng bay về biển rộng, lẽ nào không phải bay về biển rộng, mà là đến nơi này? Hay nơi này là một di tích dưới đáy biển?

Nghĩ đến đây, gã thanh niên cảm thấy rùng mình. Ở sa mạc, ở rừng sâu nước độc, còn có cơ hội sống sót dù rất rất nhỏ, nhưng nếu là một di tích ở đáy biển, thì tỉ lệ sống sót e rằng bằng không.

- Càng nghĩ càng thấy điên rồ!

Khẽ nhếch miệng cười, gã thanh niên lắc đầu xua đi suy nghĩ đủ hoang đường trong đầu, có lẽ bản thân quá đa tưởng rồi.

- Lạc Long kinh?

Nhìn hai cuốn sách cổ, hắn hơi có chút xúc động muốn mở ra đọc nội dung bên trong, nhưng hắn cũng biết đây không phải lúc. Mặc dù nắm giữ hỏa tự tương đối, nhưng muốn dịch được cũng mất rất nhiều thời gian, việc cấp bách trước mắt là tìm hiểu tình hình trước mắt.

Sau khi chắc chắn không còn lại thứ gì, gã đồ tể xoay người bước về phía đại môn cổ điện. Chỉ là ngay khoảnh khắc bước ra khỏi đại môn, cảnh vật đập vào mắt khiến hắn sững người.

Trước mắt hắn không phải là một mảnh phế tích mênh mông, điện dài di chỉ thê lương tĩnh mịch, mà hoàn toàn là một mảnh thiên địa hoang sơ.

Đặt chân xuống mặt đất, gã thanh niên không tự chủ được mà lui lại, bởi hắn có cảm giác như bản thân đang lạc vào một nghĩa địa nào đó.

Một kẻ như hắn, vốn không hề sợ hãi nghĩa địa, thậm chí là vào ban đêm, thế nhưng nơi này đúng là một mảnh nghĩa địa nào đó? Hắn biết chắc chắn là không phải, bởi vì cảm giác sợ hãi mà nó mang lại.

Mặt đất màu xám đen mênh mông bát ngát, âm u tĩnh mịch, không có một chút dấu hiệu của sự sống.

- Đây...là nơi nào?

Gã đồ tể thực sự sinh ra suy nghĩ muốn quay lại bên trong cổ điện, thế nhưng nhanh chóng đèn ép xuống. Đứng một chỗ không bao giờ giải quyết được điều gì cả. Có khó khăn nào mà hắn chưa trải qua chứ, cùng lắm là cái chết mà thôi, mặc dù không ai muốn chết nhưng nếu nó đến thì cứ thản nhiên mà đối mặt.

Bước đi từng bước, hắn quét đôi mắt sáng quắc như cú vọ tìm kiếm một thứ bất kỳ nào đó. Hắn phát hiện ra, tòa cổ điện bên trong đã cổ xưa, không ngờ bên ngoài nhìn còn rách nát tả tơi hơn tưởng tượng, hoàn toàn đơn độc giữa thiên địa chứ không phải thuộc về một mảnh di tích đồ sộ.

Đừng trước tỏa cổ điện, hắn sinh ra cảm giác hoang mang không biết nên làm thế nào, lúc này hoàn toàn là đường cùng.

Mặt đất màu đen rộng mênh mang, có những khe nứt tỏ nhỏ mà từ đó không ngừng trào lên tử khí lạnh lẽo vô cùng, xa xa thỉnh thoảng nhấp nhô những tảng sự thạch mà rất dễ liên tưởng đến những khối bia mộ cực lớn.

Nhìn lên bầu trời, cũng mờ ảo như vậy. Giữa vô vàn hàn khí phát hiện một vòng tròn mơ hồ treo ở chân trời, mặt trăng chỉ bằng một nửa so với thông thường. Ở một vài phương vị khác, còn có vài ngôi ao to bằng nắm tay, chỉ là dùng từ ngôi sao không biết có chính xác hay không bởi ánh sáng quá mức yếu ớt.

Nhiều người rơi vào trường hợp này, tâm lý sẽ sinh ra khủng hoảng, tự bản thân đã hủy diệt đường sống của mình, chỉ là trong số người đó không có hắn. Mới chỉ sống có hai mấy cái xuân xanh, nhưng những kịch liệt, những tuyệt vọng, những khủng hoảng hắn trải qua e rằng bằng vô số người cộng lại. Những trải nghiệm đó đủ để giúp hắn giữ được thăng bằng trong lúc này.

Lúc này không phải là lúc lo lắng, cũng không cần phải đi đâu hết, ra đến bên ngoài e rằng gặp phải nguy hiểm đáng sợ. Trước mắt cứ ở lại tòa cổ điện, biết đâu có thể theo ngũ sắc tế đàn trở lại Tổ Sơn.

Nghĩ vậy, gã thanh niên liền quay trở lại bên trong tòa cổ điện, ngồi xuống bên cạnh bức tượng đá.

Không có việc gì làm, hắn lôi hai cuốn sách cổ, lựa cuốn Lạc Long kinh mở ra, mượn ánh sáng lờ nhờ đọc thử. Kinh phật ghi chép rất nhiều điển tịch Phật môn, vì thế bên trong cuốn Lạc Long kinh này rất có thể là các điển tịch liên quan đến vị Việt Tổ kia, mà hắn lại là kẻ thích tìm hiểu bí văn.

Ánh sáng yếu ớt lờ nhờ nhưng rất may là vừa đủ để nhìn được chữ viết.

"Dấu son hỏa tự in rồng lượn

Bút thảo đường văn dáng phượng bay"

Chữ như ngọn lửa vờn, nên được gọi là hỏa tự. Tốn rất nhiều thời gian, hắn mới dịch được một đoạn ngắn.

"Thiên địa có linh, vạn vật có linh, trong trời đất có muôn vàn hạt bụi, mỗi một hạt bụi đều là một thế giới..."

Chỉ một đoạn ngắn thôi nhưng hắn đã có điểm chán ngấy. Đã phải vừa dịch vừa đọc thứ chữ viết đau mắt này, lại còn phải nghền ngẫm mấy thứ triết lý như vậy thì chịu sao nổi?

- Ồ!

Hơi lướt xuống dòng tiếp theo, hắn lập tức bị hút mất sự chú ý.

"...Cũng giống thân thể chúng ta, tuy không nhìn thấy bên trong có những gì, nhưng nó lại bao gồm rất nhiều "Môn", cũng nhiều như những hạt bụi trong trời đất vậy. Không ngừng tìm cách mở những cánh cửa này, ta sẽ phát hiện ra ‘bản ngã’, đó chính là tu luyện."

"Môn"? Đó là cái gì vậy? Lẽ nào là từ mà tiền nhân dùng để gọi những tế bào? Có điều không có kính hiển vi, làm sao họ có thể phát hiện ra tế bào đây? Còn nữa, mở ra các tế bào, làm sao có thể mở?

Hai mắt gã thanh niên dừng lại ở hai chữ "tu luyện". Tu luyện, nếu trước đây nghe thấy từ này, hắn sẽ nghĩ đến mấy võ đường. Chỉ là luyện võ, chỉ là rèn luyện thể chất và tinh thần, chứ đâu có liên quan đến cái gì mà mở ra các Môn, hình như hơi bị vĩ mô quá thì phải.

Hứng thú bắt đầu xuất hiện, hắn lại tiếp tục diễn dịch từng dòng cổ tự.

"Vạn vật thế gian đều có ‘linh’, vạn linh đều có tuổi thọ, năm tháng vô tình, khắc sâu dấu vết lên vạn linh. Cướp đoạt tinh hoa thiên địa, cướp đoạt tuổi thọ, trường tồn cùng thế gian, cùng thiên địa đồng thọ, vĩnh sinh bất tử, đó là tu luyện."

Lại thêm một cách diễn giải về tu luyện. Gã thanh niên bắt đầu cảm thấy hoang đường, chu trình của sinh vật, có bắt đầu thì phải có kết thúc, thực sự có thể như thần tiên trường sinh bất tử hay sao? Hắn chuyển ánh mắt xuống dòng cuối cùng của trang này.

"Vạn vật thế gian đều có linh, việc tu luyện, chính là bắt đầu từ Linh"

Hắn day day cái trán, thế này thì quá con mẹ nó trừu tượng rồi. Hắn có nghe nói trong các trường đại học có một môn học là ‘Những nội dung cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lênin’, hay còn gọi với cái tên ngắn gọn hơn là Triết. Đó chính là nỗi ác mộng của giới sinh viên, có những thanh niên học đi học lại mười mấy lần cũng không qua nổi.

Hắn không rõ lắm môn Triết khó hiểu đến mức nào, nhưng hắn tin tưởng rằng dù môn Triết có trừu tượng gấp mười lần cũng không thể bằng được cuốn Lạc Long Kinh này.

Tâm thần của hắn hoàn toàn vương vấn quanh chữ ‘Linh’. Hình như hắn đã bắt được chút gì đó, hắn vội vàng lật qua trang bên.

"Cỏ cây mọc lên từ rễ, sông bắt đầu từ nguồn, vạn vật đều có điểm bắt đầu, đó chính là khởi nguyên, là nơi cội nguồn của sinh mệnh, chứa đựng linh lực toàn thân, được gọi là Linh Hải".

"Linh Hải?" Hắn dừng việc dịch thuật lại, bởi thứ được gọi là khởi nguyên Linh Hải này khiến hắn liên tưởng đến Đan điền trong các pháp môn khí công.

"Linh Hải, Linh Hải, là sinh tử của người thường, là khởi nguyên của linh, là vị trí căn bản của cường giả, nằm trung tâm cơ thể, ngự tại điểm phân cách hoàn mỹ nhất của thân trên và thân dưới, đó chính là dưới rốn"

Gã thanh niên có phần ngạc nhiên, lập tức nhớ tới đường tỷ lệ vàng của thân thể, nó hoàn toàn khớp với vị trí mà trong sách nhắc đến. Từ bàn chân đến đỉnh đầu dùng tỷ lệ 0.618 làm đường phân cách, được gọi là đường tỷ lệ vàng của thân thể, phía dưới rốn vừa hay là vị trí này, tỷ lệ cấu tạo của thân thể như vậy là đẹp nhất.

Trên thực tế, các bộ phận thân thể có rất nhiều điểm phân cắt vàng, mà những điểm các bộ phận này đều là những chỗ rất quan trọng trên cơ thể, song so sánh với điểm phân cắt vàng lớn nhất của thân thể - dưới rốn, từ bên ngoài xem ra thì có vẻ không quan trọng bằng.

Lúc này đã biết nơi nào là Linh Hải, vị trí cội nguồn cất giữ linh lực của thân thể, lập tức trong lòng gã thanh niên lóe lên một tia sáng, điểm phân cắt vàng quan trọng nhất của cơ thể có lẽ chính là "nơi cội nguồn của linh".

Lướt ánh mắt xuống cuối trang giấy cũ, chỉ thấy một dòng khiến con người ta kinh tâm động phách:

"Mở ra Linh Hải, đạp lên phách lộ! Đi đến cuối đường, chắc gì đã không thể trường sinh?"