Chương 7: Lạc Long

Độc Lộ

Chương 7: Lạc Long

Trong hắc ám tăm tối, một không gian tiết điểm run lên, giống như có một viên cổ tinh bị hủy diệt, lóe ra một luồng sáng chói mắt, chiếu thẳng tới nơi này.

Như pháo hoa nở rộ, lại như một viên sao băng ngang qua bầu trời đêm, đâm vào vào một hành tinh tạo nên tràng cảnh đáng sợ.

Luồng sáng càng lúc càng lớn, rất nhanh nuốt chửng lấy gã thanh niên.

Ầm…!

Tiếng va chạm kịch liệt truyền đến, gã thanh niên chỉ cảm thấy đầu hoa mắt mờ, thân thể như trái bần trôi bị gió dập sóng dồi cuồng phong bão táp quăng quật, đập mạnh vào một bề mặt cứng rắn.

Toàn thân truyền đến cảm giác đau đơn, xương suýt thì gãy mất mấy cái, nếu không phải từ khi còn lăn lộn nơi đầu đường xó chợ bị đánh đạp như cơm bữa nên năng lực chịu đòn cũng tương đối mạnh thì e rằng sau cú va đập này đã bán thân bất toại rồi.

Rắc rắc.

Khẽ vặn cổ vài cái lấy lại sự linh động, gã thanh niên bây giờ mới nhận ra hắn đang nằm trên một tòa tế đàn ngũ sắc.

- Xem ra vẫn còn ở lại Tổ Sơn!

Có điều hắn còn chưa kịp thở dài một hơi thì tiếng thú rống làm người ta khiếp sợ vang lên, âm thanh gầm rống vang trời. Hắn hoảng hốt dõi mắt nhìn lại, thì chỉ thấy phía xa có một chiến trường rất lớn, khí thế hùng vĩ, từng ánh đao bóng kiếm lóe lên, sát khí ngập trời.

Hoảng sợ lui về phía sau, hắn bàng hoàng phát hiện ra mình đang dựng thân trên môt đỉnh núi, chỉ có điều không phải Tổ Sơn quen thuộc, mà là một ngọn núi cực lớn với khí thế nguy nga cuồn cuộn.

Xa xa, một chiến trường vô tận với bạt ngàn bóng người giao chiến, mỗi người đều như một vị thần hủy diệt thiên địa. Bọn họ cưỡi trên lưng những loài thú to lớn quái dị, chém giết đến mức mặt trời cũng phải ảm đạm, huyết nhục bay đầy trời.

- Đây là…!

Gã thanh niên ngỡ rằng mình đang trong mộng, tất cả những điều này đều rất khó tin.

Dưới chân là ngọn thần sơn bao la hùng vĩ cổ mộc rậm rạp che trời, sinh cơ bừng bừng, xa xa là một chiến trường rộng lớn vô tận không có điểm cuối, sát khi hung lệ xông lên tận trời, thật sự vô cùng kinh người.

- Ta đang ở đâu vậy?

Hắn bắt đầu nảy sinh chút sợ hãi rồi, phải biết sợ hãi đã rất lâu rồi trở thành một thứ vô cùng xa xỉ đối với hắn, vậy mà lúc này đã nội tâm lại nảy sinh cảm giác này.

- Nhất định là ảo giác! Chắc chắn là ta đang mơ!

Gã thanh niên khẽ cắn đầu lưỡi, tĩnh tâm lại, cuộc đời luôn phải đối mặt với quá nhiều thăng trầm, dù là mơ hay thật thì rối loạn cũng không giải quyết được việc gì.

Cơn đau nhói lên nơi bộ lưỡi giúp hắn trở nên bình tĩnh, hai mắt nhắm thật lâu, rồi chậm rãi mở ra. Tiếng hò hét gầm rống đinh tai nhức óc lập tức biến mất, sát khí kinh thiên cũng không thấy nữa, vùng đất sinh cơ bừng bừng biến thành một không gian tối tăm u ám.

Thực ra cũng không hẳn là hoàn toàn tối mịt, cũng có chút áng sáng lờ nhờ, chỉ là mắt người nhất thời chưa thể thích nghi mà thôi.

Trong lúc chờ đợi hai mắt thích ứng với ánh sáng quá yếu ở xung quanh, gã thanh niên bồi hồi nhớ lại từng việc xảy ra từ lúc hắn nhảy dù xuống khu vực núi Nghĩa Lĩnh đến lúc hắn theo ngũ sắc quang từ thạch đàn tiến vào cánh cửa trung tâm Minh triết thái hòa đồ trên trời cao.

- Dùng Bắc Bộ làm thành tế đàn...Minh triết Trống đồng...

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết tất cả đều là thật, lúc này có than thở cũng không giải quyết được gì.

Có thể khẳng định một điều, hắn đã rời khỏi Tổ Sơn, việc gấp lúc này là cần xác định xem hắn đang ở đâu. Lý tưởng nhất là ơ đâu đó có người sống, còn nếu là một khu vực hoang dã như rừng rậm Amazon hay sa mạc Sahara thì thì e là khó rồi.

Dần dần quen với cường độ sáng quá mức yếu ớt, gã thanh niên phát hiện ra, dường như hắn đang đứng trong một căn phòng dột cũ kỹ đang trong diện chờ giải tỏa.

Bốn bức tường dày trạt vết nứt, loang lổ nhìn cực kỳ đáng sợ, trần nhà thì dột nát, thủng lỗ chỗ, nhờ vậy mà ánh trăng mới có thể xuyên qua tạo nên chút ánh áng yếu ớt trong căn phòng.

Có điều, hắn không dám có chút nào thả lỏng, bởi hắn nhận ra trên bốn bức tường cũ kỹ xuất hiện những hình vẽ quái lạ, dường như chỉ do ai đó hời hợt khắc gọi là tạm trang trí cho căn phòng, thế nhưng lại khiến hắn trừng mắt. Bởi vì những hình khắc người, thú trên tường cực kỳ giống với ảo giác xuất hiện khi hắn mới bị ném xuống đây.

- Chỉ là hình khắc, lại có thể tạo ra ảo giác chân thực như vậy? Ta bị đưa đến nơi nào thế này?

Rời mắt khỏi những bức hình, gã thanh niên bước ra khỏi tế đàn ngũ sắc cũ kỹ, tiến về cửa chính cũng đã vô cùng cũ nát, hai cánh cửa chỉ còn lại một cánh đơn độc sắp đổ, thảm trạng không cần phải nói.

Bước ra khỏi cửa chính, gã thanh niên phát hiện mình đang đứng trong một cổ điện tương đối lớn, chỉ là nó hoàn toàn trống trơn, hầu như không có cái gì.

Đối diện với đại môn của cổ điện, ở vị trí trang trọng nhất, là một bức tượng bằng đá bị bụi bậm che kín, dường như đã tồn tại không biết bao nhiêu tuế nguyệt.

Bức tượng một người đàn ông, y phục trên người mang dáng dấp của một thời kỳ vô cùng xa xưa, toàn thân toát ra một khí phách đạp bằng thiên địa vạn linh quy phục.

Gã thanh niên cực kỳ động dung, hai mắt tràn ngập kinh hãi. Nếu như không phải hắn mà là một ai khác ở nơi này, có lẽ sẽ không biết kiểu y phục của bức tượng này.

Hắn đã từng đọc một bài phân tích cực kỳ kỹ lưỡng về thời đại Hồng Bàng, về văm minh Việt cổ.
Rất rất nhiều nhà khảo cổ và sử học đều có một quan điểm chung về trang phục Việt cổ, từ đó sinh ra nhận thức chung cho hầu hết mọi người.

"Thời Hùng Vương chỉ tồn tại khoảng 300 năm, với những người dân ở trần đóng khố".

Thế nhưng nhóm tác giả của bài phân tích kia lại phủ nhận, hoàn toàn phủ nhận: Người Việt cổ thời Hồng Bàng không đóng khố cởi trần mà đã có trang phục mang đậm tính dân tộc.

Những lập luận, những dẫn chứng trong đó khiến hắn cảm thấy vô cùng xác thực.

Phải biết ở cùng thời kỳ, các nền văn minh cổ trên thế giới đều đã có trang phục rất đẹp, trong khi y phục của tổ tiên người Việt – vốn tự hào về cội nguồn văn hiến trải 5000 năm – được mô tả theo quan niệm lịch sử mới, thật không khác gì y phục của những bộ tộc da đỏ mới cách đây vài trăm năm. Điều này quả thực không thể nào nghe nổi.

Còn nữa, có một điều không nhiều người biết, thuyết Âm Dương Ngũ hành – triết thuyết nền tảng của văn hoá Đông phương cổ – thuộc về nền văn minh Lạc Việt. Nếu như người Việt cổ ở trần đóng khố như thuở con người còn ăn lông ở lỗ, liệu có thể xuất hiện một tư tưởng triết học lớn như vậy?

Luận cứ xác thực nhất mà tác giả đưa ra, đó chính là hình ảnh con người trên trống đồng Đông Sơn – bảo khí trấn quốc của văn minh Việt cổ. Những chiếc mũ đầu rồng và đầu chim phượng, chim trĩ, trang phục trên người hoàn toàn mang đấm dấu ấn vương triều, hoàn toàn không dính dáng gì đến "đóng khổ cởi trần" như người da đỏ.

Trong bài viết đó, tác giả thậm chí hoài nghi nguồn gốc của Kinh thư, phải chăng bộ sách nổi tiếng này có nguồn gốc từ nền văn minh Văn Lang? Nhưng điều đó hắn không quá quan tâm, thứ khiến hắn quan tâm là trang phục Việt cổ thời Hồng Bàng, và nó hoàn toàn giống với trang phục trên bức tượng trước mặt.

Hắn từ Tổ Sơn bị đưa đến tòa cổ điện này, hiển nhiên nơi này có liên quan đến văn hóa Hồng Bàng, bức tượng này, phải chăng cũng tạc lại một vĩ nhân thời kỳ đó?

Như vậy, người Việt cổ có thể đã từng đóng khố cởi trần, nhưng e rằng đó là ở một thời kỳ quá mức xa xôi trước thời đại Hồng Bàng không biết bao nhiêu năm tháng. Còn nếu coi đó là trang phục dân tộc, e rằng không được.

Không quá chìm sâu vào vấn đề này, gã thanh niên tiến đến trước bức tượng chăm chú quan sát.

Bức tượng cao hơn 2 mét, đứng ngay đó, vậy mà không có cách nào nhìn rõ mặt, thân mình như đứng trong sương mù, mông lung mờ ảo, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm thần bí.

Đó là một nam nhân trung niên, cao lớn khoẻ mạnh, thân thể khôi vĩ, dù chỉ là bức tượng nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sâu sắc, uy áp cường đại đến mức tận cùng khiến gã thanh niên nảy sinh suy nghĩ muốn quỳ bái, như là anh hùng cái thế từ thời cổ đại đi tới.

Rời mắt khỏi bức tượng, nhìn quanh bốn phía, nhưng thật đáng tiếc là cũng không có thấy đồ vật nào khác. Hắn đá lớp tro tan, gạt những lớp bụi bặm dày đặc, nhưng vẫn chưa tìm thấy gì.

Đang lúc hắn định từ bỏ thì chân như là đá phải cái gì đó, vội vàng nhìn xuống, bụi đất trong góc lộ ra hai cuốn sách cổ đã ngả vàng.

Tò mò nhặt hai cuốn sách cổ, bìa ngoài rách tơi tả nhưng nhan đề vẫn còn hoàn hảo. Chỉ có điều, chữ trên bìa cả hai cuốn đều vô cùng uốn éo ngoằn ngoèo, nếu là người hiểu biết sẽ lập tức nhận ra, đây chính là chữ viết chân chính của người Việt cổ, được các nhà sử học gọi là ‘hỏa tự’.

Phải mất tương đối thời gian, nhà sử học nghiệp dư như hắn mới có thể dịch được nhan đề của cuốn thứ nhất, đó là ba chữ:

"Lạc Long Kinh"

- Lạc Long?

Gã thanh niên đột ngột quay ngoắt lại, gương mặt hoảng hốt ánh mắt kinh nghi nhìn chằm chằm vào bức tượng đá.

Hai chữ Lạc Long, có lẽ bất kỳ người Việt nào cũng đều nghĩ đến một nhân vật nổi tiếng và vĩ đại nhất trong cổ tích...

... Lạc Long Quân!