Chương 9: Khai Hải

Độc Lộ

Chương 9: Khai Hải

Gã thanh niên nhìn chằm chằm cuốn sách cổ trên tay, thậm chí thiếu chút nữa thì đánh rơi, gương mặt anh tuấn không chút biểu lộ nhưng trong lòng đang cuồn cuộn như sóng cồn.

Trường sinh bất tử, hủy diệt thiên địa, đó đều là những thứ chỉ có trong thần thoại, con người thực sự có thể đạt đến?

Hắn nhớ đến một vài bộ phim kiếm hiệp, các cao thủ nổi tiếng bậc nhất như Tiêu Phong, Quách Tĩnh... chỉ cần vung tay là nhà cửa cũng phải sụp đổ. Với người hiện đại thì những thứ đó đương nhiên chỉ là hư cấu, nhưng bây giờ hắn không dám khẳng định nữa.

Khai mở nhân thể, nắm giữ lực lượng, đoạt lấy tuổi thọ, cái gọi là thần tiên chưa hắn là hư ảo, e rằng cũng chỉ là những người đã đi rất xa trên con đường tu luyện mà thôi.

Sắp xếp lại thông tin nhận được trong đầu, hắn đã nắm được đại khái.

Cơ thể gồm vô số ‘Môn’, cái này có lẽ gần giống như khái niệm tế bào, cơ thể sinh vật được cấu thành từ vô số tế bào. Việc khai mở các ‘Môn’, phải chẳng là chỉ việc kích phát các tế bào? Thế nhưng kích phát các tế bào không giải quyết được vấn đề tuổi thọ.

Nói đến vấn đề gia tăng tuổi thọ, e rằng phải nhắc đến Phật giáo Ấn Độ và Đạo giáo Trung Hoa. Loại bỏ thất tình lục dục, giữ cho tâm thanh thản, rèn luyện thể chất, trao đổi tinh khí thanh lọc cơ thể, giữ cho cơ thể ở vào trạng thái an định, độc lập, từ đó có thể gia tăng tuổi thọ.

Tu luyện, liệu có thể trường sinh? Có thể phách thiên? Hắn không biết, chính vì không biết nên càng muốn tìm hiểu. Tò mò là thiên tính của nhân loại, nhờ vậy mới thúc đẩy sự tiến bộ liên tục của thế giới.

Cơ thể người có vô số ‘Môn’ lớn nhỏ, trong đó Linh Hải có thể nói là đại môn quan trọng nhất, không mở được Đại môn này thì đừng mơ gì đến tu luyện.

Vậy làm thế nào để mở ra Linh Hải?

"Muốn mở ra Linh Hải, phải cảm ứng được ‘linh’. ‘Linh’ của thân thể, linh của thiên địa, linh của vạn vật..."

Hắn có cảm giác như đang đọc thiên thư, tuy rằng nghe có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một thâm ý nào đó không rõ ràng. Càng như vậy, lại càng khiến con người ta say mê đắm chìm vào.

"Linh tồn tại ở nơi sâu xa nhất của Linh Hải, không thể nhìn thấy, không thể sờ được. Muốn câu thông với ‘linh’, phải mở ra Linh Hải, nhưng muốn mở ra Linh Hải, phải cảm ứng được ‘Linh’!".

"Cảm ứng được ‘Linh’, mới có thể dẫn dắt linh khí lưu chuyển. Từ đó có thể mở ra Linh Hải, phóng ra cội nguồn linh lực, bước lên con đường tu luyện, cướp đoạt tạo hóa thiên địa!".

.....


Một cơn gió lạnh mang theo tử khí băng hàn đi qua đại môn tràn vào bên trong cổ điện, nhưng bức tượng đá vẫn lặng lẽ đứng yên.

Ở gần đó, một gã thanh niên trên tay cầm một cuốn sách cũ nát đang mở, chỉ là hai mắt lại nhắm nghiền, hoàn toàn không có biểu hiện của kẻ đang ngủ gật mà giống như lâm vào trầm tư hơn.

Cũng không rõ là đã mấy ngày trôi qua, vì ở nơi này không hề có khái niệm ngày đêm, nhưng hắn vẫn chưa thể cảm ứng được ‘Linh’. dưới rốn hoàn toàn yên tĩnh, không có một gợn sóng nào.

Thế nhưng cũng không phải không thu được lợi ích gì, mỗi ngày, sau khi tu hành, hắn đều có thể cảm thấy được thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái tràn đầy tinh lực. Nhờ vậy mà vài ngày rồi chưa có gì bỏ vào miệng, hắn vẫn chưa bị chết đói. Dường như tinh, khí, thần trong thân thể có thể lấy mãi không hết, liên miên bất tận.

Như vậy, trước mắt không vì cái gì, chỉ để bản thân không chết đói hắn vẫn phải tiếp tục nghiền ngẫm cuốn Lạc Long kinh.

Thời gian tiếp tục trôi, không rõ là nửa tháng hay là một tháng, chỉ biết lúc này nếu có ai đang ở đây, sẽ thấy một gã thanh như bóng trăng hiện dưới mặt hồ tĩnh lặng, ngồi yên đó không động đậy, một cỗ khí tức siêu trần thoát tục tản ra, lúc này hắn trông rất phiêu dật xuất trần, giống một vị tiên không dính bụi trần cưỡi gió ngao du.

Thế giới nội tâm của hắn bây giờ cũng tĩnh lặng như thân thể, thiên âm đại đạo, như vực sâu biển lớn, thâm ảo mênh mông, mỗi một chữ vang lên, đều làm vỡ tan băng giá, vang vọng trong thiên địa.

Như lời tụng kinh thời viễn cổ, như lời cầu khẩn Thần thời hồng hoang, cuồn cuộn không dứt, tàn phá không gian của bầu trời, chậm rãi dung nhập vào nội tâm hắn, làm tâm hồn hắn rung động như biển, tâm tình kích động, không biết bản thân đang ở nơi nào, chỉ cảm giác được ở nơi sâu xa trong cơ thể có cái gì đó đang kêu gọi.

Lúc thì hắn đi vào vực sâu của địa ngục, lúc thì như đang lạc vào mảnh đất của Thần, trong tâm thức hắn nổi lên những cảm giác không biết tên.

Hắn vẫn kiên trì hành động theo những gì hắn diễn giải được từ trong Lạc Long kinh, không hề cảm thấy bất cứ điều gì dị thường, thế nhưng trong cơ thể rõ ràng có một biến hóa kỳ dị đang phát sinh.

Xông qua tất cả, từ thiên đình đến địa phủ, cuối cùng hắn phát hiện bản thân đang đứng trên một mặt biển tĩnh lặng, xung quanh là sương mù tím ngập tràn như muốn cắn nuốt thiên địa.

Đặc biệt là nước biển có màu đỏ như màu máu, không, không phải là như, mà có lẽ là xích huyết chân chính, bởi vì nó tản mác ra một cảm giác tanh tưởi âm u tử vong còn đáng sợ hơn so với địa ngục.

Hắn đã cảm ứng được Linh Hải, nơi cội nguồn vẫn không ngừng kêu gọi, nhưng vẫn chưa thể nào khai mở được linh hải. Có điều như vậy đã khiến hắn cảm thấy rất vui mừng rồi.

- Khai Linhi!

Gã thanh niên nhả ra một hơi, bắt đầu vận chuyển theo Huyền pháp của Lạc Long Kinh, tiến hành trùng kích Linh Hải.

Chỉ là thời gian cứ lặng lẽ trôi, gã thanh niên vẫn chưa có cảm giác được chút động tĩnh nào ở nơi sâu xa kia, sinh mệnh linh lực ở cội nguồn chưa sôi trào, Linh Hải vẫn chưa thể khai mở.

- Rốt cuộc là sao? Lẽ nào nhân thể có vấn đề?

Trong Lạc Long kinh lý giải, khai linh, cũng như trồng một hạt giống xuống đất, phải mất bao nhiêu công chăm sóc tỉ mỉ, hạt giống mới nảy mầm, bừng lên sức sống mạnh mẽ. Thế nhưng hắn có cảm giác, cội nguồn của hắn không phải là đất mà như một khối kim loại.

Mà đã là kim loại, dù có gieo xuống bao nhiêu Hạt giống thì cũng khó có thể sinh trưởng. Chính xác mà nói, căn bản ngay việc gieo được hạt vào trong kim loại, đã là rất rất khó rồi.

- Mẹ nó! Dường như ông trời muốn áp chế ta!

Hắn thực sự có xúc động muốn chửi ầm lên, đây rõ ràng là miếng thịt ở ngay trước mặt nhưng không cách há mồm ra ngoạm, cảm giác khó chịu không cách nào nói rõ.

- Ông trời cũng không thể áp chế ta! Mở cho ta!

Máu huyết toàn thân sôi sục, gã thanh niên bỗng cảm giác được một luồng tinh lực từ phía đằng sau ập đến, tiến vào trong cơ thể hắn, dường như cộng hưởng với chúng, huyết mạch lập tức cuộn trào.

Hắn không rõ lực lượng kia đến từ đâu, nhưng rõ ràng là có sự liên quan gì đó đến hắn, đặc biệt theo hắn vận chuyển Lạc Long kinh, sự cộng hưởng đó càng lớn mạnh.

Cảm giác sôi trào dần dần lan đến nơi khởi nguyên sinh mệnh, ‘Linh’, rõ ràng sinh mệnh linh lực bên trong đang cuồn cuộn không ngừng.

- Dám áp chế ta, ta diệt! Mở!

Theo tiếng hét của hắn, căn cổ điện bỗng chốc sáng rực, không phải thứ ánh nắng mặt trời rực rỡ, mà là một ráng màu đỏ máu như hoàng hôn đang buông xuống, thanh âm sóng cuộn ầm ầm.

Tử khí bị quét ra xa, linh hải đã hiện, âm u vô tận, lại có từng đợt sóng biển màu đỏ như xích huyết đang hung hãn trùng kích, tạo thành sóng thần khủng bố, mang theo tiếng sấm chớp ầm ầm, phong vân biến sắc.

Huyết hải mênh mông này, cảm nhận khí tức khủng bố, từng đợt sóng thần kêu gào, trong tiếng sóng dường như có thanh âm thảm thiết của vô vàn sinh linh, uy thế có thể nói là khủng khiếp, khiến cơ thể gã thanh niên bắt đầu không chịu nổi.

Hắn không phải là kẻ ngu, biết rằng đây là thời khắc quan trọng, cỗ lực lượng từ phía sau truyền đến vẫn còn, lập tức vận chuyển Lạc Long Kinh, tiếp tục mượn nó để mở rộng Linh hải của mình.

Một thanh âm khủng bố như tiếng long ngâm vang vọng từ thái cổ, chỉ loáng thoáng mà thôi, nhưng cơ hồ có thể trấn áp những tiếng sinh linh đồ thán ở dưới đại dương máu kia.

Những kim văn ẩn hiện trên bầu trời Huyết Hải, nhìn kỹ có gì đó rất giống với một con kim long đang uốn lượn trong tầng mây.

Một cỗ uy thế tràn ngập, cùng với sóng biển khủng bố màu máu va chạm, làm cho thiên địa trở nên nóng rực, biển trời liên kết, khắp nơi đều là kim sắc huyết sắc, lúc thì lấp lánh, khi lại âm u.

Quá trình này cứ tiếp diễn, dưới sự trùng kích của hoàng kim minh văn, sương mù tím không ngừng được đấy ra xa, mỗi lần ‘Hải’ mở rộng đều có âm thanh chấn động thiên địa, một đại dương màu máu mãnh liệt dâng trào.

Trên bầu trời của Huyết Hải bắt đầu có hình, thiên biến vạn hóa, ngân hà bay đầy trời, nhưng một lúc sau, xuất hiện 1 bầu trời cô quạnh, vừa sinh trưởng vừa suy tàn, phát triển tới trạng thái đỉnh cao rồi lại diệt vong, lập đi lập lại, không ngừng Luân hồi.

Lúc thì hắn cảm thấy được sinh cơ của vạn vật trong thiên địa đang bừng bừng, rồi lại lĩnh hội được sự cô quạnh của vũ trụ, cảm thấy được tinh không âm u đầy tử khí.

Phải trải qua mấy canh giờ, kim quang mới dần dần thu liễn, thanh âm sinh linh đồ thán mới nhỏ đi, lại qua 1 canh giờ nữa, tòa cổ mộ hoàn toàn yên tĩnh lại, Huyết Hải của hắn cũng trở nên yên lặng, quang hoa nội liễm, âm thanh lớn của sóng biển cũng biến mất.

Không bao lâu sau, gã thanh niên cũng tỉnh lại, đôi mắt có thần quang lấp lánh, cả người trở nên nhẹ nhàng, phảng phất khí tức của trời đất.

Theo như Lạc Long kinh đã ghi chép, hắn đã chính thức mở ra Linh Hải, tiến vào bí cảnh đầu tiên của Đại môn thứ nhất...

...Linh Môn, Linh Hải cảnh!