Chương 2: CÚT!!!

Đô Thị Tiểu Ca

Chương 2: CÚT!!!

4h sáng dưới chân cầu, một bóng người đang cặm cụi tạo ra một ngọn lửa với một hộp diêm ướt.

Đúng! Hắn đang xóa dấu vết, chiếc áo khoác dính đầy máu khô đặc cứng ngắc.

Ngọn lửa lên rồi lại tắt, đơn giản là thiếu mồi dẫn lửa.

"Giờ mà có một vài tờ giấy thì...!" Buồn miệng nói chơi thì Thế Thành ánh mắt lóe lên, nhìn về phía cặp xách vứt lộn xộn dưới đất.

Chạy đến bên, Thế Thành mở cặp ra thì...ôi, một đống tiền USD. Đếm đi đếm lại, ít nhất cũng không dưới 20 cọc.

Nhanh tay bốc đại một nắm, Thế Thành ném vào ngọn lửa yếu ớt. Không lâu sau, ngọn lửa cháy lớn nhưng Thế Thành hắn đã không còn ở đó.

Lê bước theo lối mòn, rốt cuộc hắn đã về với căn nhà trọ của mình.

Căn nhà theo kiểu dáng cổ điển, có 3 tầng mà càng lên cao diện tích càng hẹp nhưng giá lại càng rẻ.

Nơi đây có cầu thang bên ngoài, nên không nhất thiết phải đi cầu thang bên trong. Thế Thành nghe nói, người thuê hai tầng dưới chính là một cặp mỹ nữ chị, em.

Cơ mà trước đây hắn chỉ là một tên sinh viên nhát gái, kiêm luôn cả chức mọt sách trưởng lão. Nói thật, nhiêu đó cũng đủ làm con gái dị ứng tránh xa rồi.

Về tới phòng thay đồ, hắn nhanh chóng tắm rửa và thay cho mình một bộ sơ mi sọc tay dài.
Nhìn mình trong gương một lúc, Thế Thành vuốt cằm nhíu mày.

"Tên nhóc này, không phải không hoàn toàn vô dụng! "

"Tiểu tử, theo lão ca ra ngoài kiếm ăn. Ta hứa huynh đệ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Hahaha...!"
Thế Thành chỉ vào bộ phận dưới của mình trong gương, miệng dâm đãng cười.

"Mới sáng sớm, có im lặng cho người ta ngủ không?! " Từ đâu, dưới lầu 2 vọng lên một tiếng la mắng. Giọng một nữ nhân, không nhìn cũng đoán được tính tình khó tính và chanh chua của nàng.

Thế Thành hai tay bịt miệng, nhìn qua nhìn lại thở dài một tiếng. Nằm lên giường, hắn vờn ngay con Samsung 4s nhỏ nhắn. Vuốt lên một cái, "ấy chết "Thế Thành hô nhỏ.

"Hôm nay, là thứ hai đầu tuần! "
Nói xong, hắn chạy nhanh đến bàn học để sắp xếp sách vở.

Một tay gom sách vở, còn lại một tay hắn sờ lên tấm hình dính trên bàn. Một thằng nhóc sún răng cười tươi, ôm vai một người phụ nữ trẻ xinh đẹp.

"Tách! " bất tri bất giác, trên mặt hắn một giọt nước mắt rơi xuống. Khóe mắt cay cay, chiếc mũi nồng nồng...

...

7h30 sáng, tại Cao Triều Đại Học tại một lớp học nhàm chán nào đó hắn bước vào. Bỏ qua rất nhiều ánh mắt kì lạ của mọi người, hắn đi đến bàn cuối. Nhắm mắt tịnh dưỡng, nhưng chưa bao lâu thì nghe tiếng kinh hô của mọi người...bèn ngóc đầu dậy, đập ngay vào mắt Thế Thành là một đại mỹ nữ.

Thân hình rất nhiều đường cong, gương mặt cân đối, mái tóc dài uốn xoăn ở phần đuôi tóc. Kéo theo nàng là mùi thơm như lan như hoa, bất ngờ một cái là nàng đang đi đến bên cạnh hắn...!

Trong lúc đó, bên tai hắn cứ vang lên những tiếng nói ganh tị.
"Mẹ kiếp! Hoa lài cắm bãi phân trâu! "
"Tiếc thật, đẹp nhưng bị mù! "
"Bla bla bla...!"

"Thế Thành, anh khỏe không?! " giọng nói êm tai làm lòng hắn rộn ràng.

Nhưng chưa kịp vui mừng, nàng đã ban cho hắn một bạt tai thật đau điếng.

"Những lời anh nói hôm qua, em cũng hiểu. Từ bây giờ, coi như chúng ta chưa từng quen! "
Thiên đường xuống địa ngục, giọng nói nàng lạnh lùng một cách đáng sợ.

Bây giờ, Thế Thành không quan tâm tình cảm trước đây hắn dành cho nàng ra sao, nhưng qua ánh mắt của hắn bây giờ...nàng, Hoa Hậu giảng đường Lý Tố Duyên chưa từng yêu hắn.

"ting! " ngay lúc này điện thoại của hắn reo chuông, mở ngay ra tin nhắn vừa mới gửi tới. Hắn thở dài, thì ra mọi chuyện là như vậy.

"Chuyện anh giả làm người yêu của tôi, theo như hợp đồng đã hoàn thành. Tài khoản của anh, tôi đã gửi 20 ngàn. Mong anh đừng coi tình cảm trước đây là thật, hãy dùng số tiền đó và kiếm một người xứng đáng hơn! "

....

9h45,tại căn tin trường Thế Thành đi ngang qua và thuận tay lấy một miếng bánh mì kẹp thịt. Nhanh chóng kiếm một chiếc ghế mà ngồi, hắn tiếp tục nhăn trán suy nghĩ...nếu thằng nhóc kia biết hôm nay kết thúc hợp đồng mà vẫn cố đi buôn "hàng", chẳng lẽ nhóc con đó yêu cô gái này thật lòng? Quả là tuổi trẻ mà.

Với ánh mắt của Thế Thành bây giờ, nàng chính là thứ mà mình không dám mơ tưởng. Mặc dù trên người nàng mang đồ không quá mắc tiền, nhưng hãy nhìn kĩ lại chiếc vòng cổ mà nàng đeo. Nhìn cứ tưởng là một viên đả trang trí đẹp mắt, nhưng thật ra là loại đá quý mắc tiền nhất nhì thế giới saphire được đặc trưng bởi màu xanh da trời.

"Lam ngọc " là tên gọi của nó, một viên có kích thước trên cổ nàng có giá trị lên đến hàng chục ngàn USD.

Có thể đoán được, gia thế của nàng không đơn giản. Chắc có lẽ như trong vài cuốn tiểu thuyết, tiểu thư do bị gia đình bị ép cưới nên phải chạy trốn?

"Ha" cười nhạt một cái, nói đi nói lại đây cũng không phải việc của hắn.

Có tiền rồi, giờ nên gửi cho gia đình....nhưng hắn đột nhiên nghĩ, lỡ "Hoàng hậu" hỏi cung thì phải làm sao? Nói trúng số, chắc tin...

Mẹ hắn không phải con người đơn giản, nếu không thì bây giờ hắn đã không nên được người.

Sờ vành tai, hắn phải vào lớp rồi, mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra cho đến khi hắn nhìn thấy Lý Tố Duyên bị một đám du côn vây quanh.

Mặt nàng cũng không có biểu cảm gì, ánh mắt ngoài nhìn lên bảng ra thậm chí còn không quan tâm đến ai trong lớp. Ngay cả bản thân sắp gặp nạn cũng không biết, đúng là tiểu thư, chưa ra đời chưa biết.

Vì đối với cái lũ ngu này, ngoài động chân động tay cộng thêm cái tính liều mạng. Bọn chúng không có khái niệm " đánh chó nhìn mặt chủ " đâu, dù gia thế nàng có lớn thế nào thì...hắn cũng trước tiên cho nàng hai bạt tai.

Quả là lời nói của hắn không sai, vì ngay lúc đó tên kia đã không chịu được rồi.

"Mẹ kiếp! Cũng chỉ là một con điếm hơi đẹp một chút, mà cũng dám lên mặt với lão tử?! " Hắn mặt xanh mặt đỏ tức tối mắng.

Và rồi, đáp lại hắn vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, cả lớp chìm vào yên lặng. Khi từ trong miệng nàng thốt ra một chữ "Cút! ".

Chương cũ hơn