Chương 1: Thú Vị?

Đô Thị Tiểu Ca

Chương 1: Thú Vị?

Lý Tự Thanh, một lão nhân gia sống ở thời đại trước...sống đến năm 40 tuổi thì chết do tai nạn giao thông.

Một cuộc sống bình thường, một cái chết không quá đặc biệt. Hắn chết rất thanh thản, không ai oán...

Thế nhưng ông trời ưu ái hắn, ban cho hắn một cuộc sống mới, một thân phận mới, một vấn đề và một trách nhiệm mới.

Thế Thành, một sinh viên ăn không ngồi rồi trên thành phố. Một người mẹ đầu tóc bù xù làm nội trợ tại gia, rất yêu thương con. Chỉ tiếc rằng, cha của hắn lại không biết là ai.

"Bánh bao, con còn tiền tiêu hay không?!" Đầu dây bên kia là giọng nói ấm áp của mẹ hắn, một chút lo lắng kèm yêu thương.

"Dạ! Thái hậu nương nương, con vẫn còn tiền xài...!"

Thế Thành chưa kịp nói hết, thì đầu dây bên kia mẹ của hắn đã mắng nhỏ.

"Thằng ngốc, tưởng mẹ của mi ngu lắm hay sao? Lại mượn tiền của người ta dùng?! "

"Ặc! Ai nói mẹ nghe thế?! " Thế Thành gãi đầu khó xử.

Nói không cần tiền, thì chính là nói dối. Thử nghĩ xem ở nơi thành phố đông đúc này, đồng tiền luôn đi đầu tiên. Sáng sớm mở mắt ra, đập vào mắt chính là chữ "tiền" và đối với một thằng sinh viên nghèo như hắn điều này còn làm hắn sầu não hơn.

Nói chuyện được vài phút sau, kết thúc cuộc gọi. Thì hắn lại xách cặp ra khỏi hộp điện thoại công cộng mà đi đến một công xưởng cũ, nhìn qua chỉ thấy một màu đen.

"Thành ca ơi Thành ca, sao ngươi gan to thế?! " Tự trách bản thân một cái, từ trong cặp hắn lấy ra một cái khẩu trang đeo lên. Thêm một cái nón lưỡi trai cũ, hít một hơi sâu hắn bước vào.

Và 2 tiếng sau, dưới một gầm cầu cũ một chuyện thần kì xảy ra. Một cái xác tèm lem màu đỏ đã mất đi sự sống, đột nhiên tỉnh lại...

Biểu cảm đầu tiên trên mặt hắn, chính là hai dòng lệ tuôn dài xuống ngực.

Thế Thành! Hắn vậy mà đi buôn " hàng trắng" kiếm tiền. Cái cặp xách lúc nãy hắn mang bên trong chính là 4kg bạch phiến.

"Tuổi trẻ thật bồng bột! " Thế Thành " mới " nói thầm.

Nhìn lại trên ngực là hai vết đạn ghim sâu vào tim, bỗng biến đi đâu mất. Chỉ còn lại hai vết đỏ, trên người hắn ngoài dính máu ra thì không có lấy một vết xước.

Nghĩ lại cảnh ấy, hắn vẫn còn lạnh xương sống...cái cảnh 20 người cảnh sát cơ động ập vào, xả súng như mưa. May mắn thay là hắn đã sống sót, nhưng đâu thể tính là may mắn khi Thế Thành - Bánh bao cưng của mẹ đã chết rồi.

Khoảnh khắc ấy như chậm lại, Thế Thành nhắm mắt cảm nhận. Một cơ thể mới, một cuộc sống mới?

"Món quà này cũng quá hấp dẫn đi! " Thế Thành nghĩ thầm trong bụng, nở một nụ cười tươi...không biết bản chất của nó là vui sướng hay tang thương.

Chương mới hơn