Chương 5: Cậu bé bị mất trí nhớ

ĐN Conan: APTX 4869

Chương 5: Cậu bé bị mất trí nhớ

Trên con đường phố Beika.
- Ba à, sao hôm nay ba lại có tiền dẫn con với Conan đi ăn thế này? Dạo gần đây làm gì có người nào nhờ ba phá án đâu, nhà hàng này sang trọng lắm. Một bữa ăn cũng mất tới gần 8000 yên chứ có ít đâu.
Ran lo lắng hỏi ông Mori, từ ngày có nhóc Conan tới công việc của ông thám tử gà mờ rõ ràng dễ dàng hơn nhiều, đôi khi cũng xông xênh hơn một chút nhưng việc chi ra một số tiền lớn như vậy cũng hơi quá sức. Ran luôn lo lắng cho ông bố nát rượu lại hám gái của mình, nhưng tình cảm của hai bố con vẫn luôn là rất tốt.
- Ran con lo lắng nhiều quá, cẩn thận lại trở thành bà cô già khó tính giống như ai đó, suốt ngày lải nhải điếc cả tai. Ông Mori càu nhàu
- Cháu thấy chị Ran nói đúng mà bác.
- Này thì đúng này, thằng nhãi ranh suốt ngày lẻo mép. Lần sau cấm mày bén mảng lại gần hiện trường vụ án nghe chưa, không lần sau cứ ở nhà, không lẽo đẽo theo nữa.
Lần này thì ông Mori thẳng tay cốc một phát đau điếng, chẳng mấy chốc trên đầu nhóc Conan nổi lên cục u to tướng khiến Ran vô cùng bất mãn.
- Ba, sao ba lại đánh Conan nữa rồi. Thằng nhóc ngoan thế, với cả nhờ nó phát hiện ra manh mối vụ án ba mới tìm được thủ phạm, sao ba cứ đánh Conan thế.
- Hừ thằng nhóc láu cá.
Ông Mori tức giận nhìn Conan ra vẻ đáng thương với Ran, suốt ngày chỉ biết làm nũng với con bé.
Mọi người dân sống quanh phố Beika cũng đã quen với cảnh náo nhiệt của bố con ông Mori, mỗi ngày làm việc cũng như là để giải trí, bớt mệt nhọc. Những tưởng hôm nay sẽ chỉ là một ngày nghỉ bình thường, nhưng có vẻ hôm nay sẽ không giống mọi hôm đây.
- Ôi, anh Mori đấy sao!
Bất chợt giọng nói của một cô gái trẻ kêu to, đó là một cô gái trẻ độ 21, 22 tuổi có gương mặt rất xinh đẹp khả ái đang vui vẻ vẫy tay với ông Mori.
- Xin chào Keiko yêu dấu, hôm nay trông cô vẫn đẹp như mọi khi! Chiếc váy này của cô đẹp quá, mặc vào trông trẻ trung khác xa so với... Oái oái, Ran bỏ tay ra, đừng véo nữa. Úi daaa.
- Bố đừng làm mất mặt chúng con nữa, suốt ngày đi trêu chọc người ta, đừng quên là bố có vợ con rồi đấy.
- Hai bố con anh Mori hài hước quá, chả bù cho em vẫn vò võ cô đơn một mình. Cô Keiko khẽ than, có chút hâm mộ nhìn hai bố con đang chí chóe với nhau.
Bất chợt một cô gái khác đi lên, làn da có chút lấm tấm tàn nhang nhưng đôi mắt to tròn, có chút ngập ngừng hỏi:
- Chị Keiko, rốt cuộc mình có gọi điện thoại tới bệnh viện nữa không??? Cũng đã gọi 3 bệnh viện rồi...
Ran có chút ngạc nhiên:
- Ủa, chị bị bệnh sao Keiko, sao lại cần gọi tới bệnh viện.
Conan cũng chăm chú hẳn lên, có lẽ thám tử luôn có trực giác rất nhạy có thể đánh hơi thấy mùi vị của vụ án. Cô Keiko có chút băn khoăn:
- Không, không phải chị bị bệnh mà vừa nãy có một cậu bé rất lạ tới cửa hàng của chị mua đồ. Chị nghĩ có lẽ cậu bé ấy vừa trốn khỏi bệnh viện nên đang gọi điện tới các bệnh viện xem có ai vừa trốn không? Cậu nhóc ấy còn nhỏ lắm chị sợ lỡ có việc gì...
Máu thám tử của Conan bắt đầu sôi lên, không ngừng hỏi han chị Keiko thì chị nhân viên lúc nãy bỗng lên tiếng:
- Lúc nãy chị Keiko có ra ngoài nên không rõ lắm, ngài Mori, cháu là Anna. Hay là để cháu kể được không ạ. Chị Anna có vẻ ngập ngừng dò hỏi, là một cô gái dịu dàng.
Ông Mori trở nên nghiêm túc hơn, là một chuyện liên quan đến cậu bé không thể qua loa được, nhất là còn liên quan đến Keiko.
- Dạ, là lúc nãy cháu đang trông cửa hàng thì có một cậu nhóc khá nhỏ, chắc chỉ khoảng 7 tuổi thôi bước vào. Cháu khá để ý vì thấy cậu nhóc có mặc quần áo bênh viện, không biết có phải trốn viện ra không nữa.
Conan dò hỏi:
- Ủa, vậy cậu ấy có biểu hiện gì lạ không chị?
Anna khẽ nhíu mày suy tư:
- Chị thấy cậu ấy có vẻ là cậu ấm của một gia đình nào nữa, cậu nhóc ấy chọn đồ rất đắt và gần như là không quan tâm đến giá cả, đây mọi người xem, đây là hóa đơn mua hàng lúc nãy của nó, gần 20000 yên.
Mọi người bỗng hút sâu một hơi, ông Mori liếm mép
- Một thằng nhóc mang hơn 20000 yên đi mua quần áo một mình ư, còn mặc đồ bệnh viện.
Chị Anna thêm vào:
- Không chỉ 20000 yên đâu ạ, lúc cậu ấy mua đồ cháu thấy có ít nhất mấy trăm ngàn yên trong ví, ấy vậy mà lại không có người lớn đi theo, rất là kì lạ. Lúc đấy cháu có hỏi cậu ấy rằng em không có ai đi cùng ư thì cậu ấy khá bối rối, thậm chí còn không nhớ nổi tên, địa chỉ và người nhà của mình. Cháu đoán là có thể cậu ấy mất trí nhớ, thậm chí còn là trốn bệnh viện ra ngoài.
Conan và ông Mori bỗng trở nên vô cùng sốt sắng, vội vã hỏi lại chị nhân viên Anna:
- Vậy cậu ta đi đâu rồi hả chị?
- Thằng nhóc ấy trông như thế nào?
Chị Anna có chút giật mình, hơi bối rối nhìn hai tên thám tử đang hừng hực lửa trinh thám trong mắt:
- Cháu lúc nãy có nghe nhóc ấy thì thầm cái gì mà trường tiểu học Teitan, có lẽ đi về hướng đấy rồi chăng. Mà cậu nhóc ấy cũng khá là đẹp trai đấy ạ, tóc và mắt màu nâu chocolate, có lẽ sẽ dễ tìm thôi.
Chị Anna chưa kịp nói xong đã cùng cô Keiko trân trối đưa mắt nhìn về phía trước, Ran và Conan đã chạy như bay về hướng trường tiểu học Teitan, để lại ông Mori cũng đang lếch thếch chạy như con vịt què đằng sau.
***
Còn tiếp nhưng hôm nay mệt quá mình viết tới đây thôi, tình tiết về sau rất hấp dẫn mọi người đón xem nhá ^o^