Chương 13: Sự Thật

ĐN Conan: APTX 4869

Chương 13: Sự Thật

Cạch!

-Đứng yên. Không được cử động.

Yurina lạnh lùng đứng dậy giơ khẩu súng chĩa thẳng vào Aki, đôi mắt đẹp lóe sáng không biết đang suy nghĩ gì chỉ là đôi tay cầm súng không run chút nào. Như thể đã quá quen với chuyện này rồi. Aki có chút hài hước giơ hai tay qua khỏi đầu, bỡn cợt hỏi:

-Ồ, nhanh như vậy chị đã muốn giết người diệt khẩu à? Em còn định sẽ ngồi xuống tâm sự với chị một lúc cơ đấy

-Ngay từ lần đầu gặp ta đã cảm thấy chú mày trông có vẻ rất nguy hiểm. Quả nhiên cảm giác của ta không hề sai.

Aki chép miệng:

-Giác quan của phụ nữ luôn không thể khinh thường được.

Yurina cười cười:
-Vậy xem bây giờ chị nên làm gì với em đây? Có lẽ chị đây sẽ rất tốt bụng để chú em nói làm sao phát hiện ra thân phận của chị nhỉ.

Aki khẽ mở mồm tiếc rẻ:
-Em đã nghĩ chị sẽ rót cho em cốc nước trước khi nói để đỡ khô miệng chứ? Chị không biết chăm sóc con nít gì cả.

-Câm mồm! Nói hay không.

-Ok ok. Không đùa nữa, chị muốn biết thì em nói. Em đã biết rằng, đây là một kế hoạch do chị bày ra và chị định không để ai sống sót cả, kể cả Takeda lẫn Matsuda.

Yurina hứng thú lắc nhẹ đầu, tay đung đưa khẩu súng:
-Nói rõ hơn!
-Trước hết, phải nói rõ những điểm ngay từ đầu em không thể giải thích được trong vụ án này, quá nhiều điều trùng hợp.

Aki gằn giọng:
-Tại sao vào đúng ngày trước và khi xảy ra vụ án thì camera lại bị hỏng dẫn đến không quay hình được hung thủ? Tại sao lại cùng lúc có cả 4 nhân chứng không ai bảo ai lại đến nhà anh Takeda cùng thời gian và trở thành nghi phạm? Và tại sao trong đó lại có tới 3 người cùng có mối thù hằn với anh Takeda ngoại trừ chị?

Yurina khẽ lắc đầu:
-Đó chỉ là sự trùng hợp. Đó là " điểm G" của vụ án và khi đến thời cơ thích hợp, có án mạng xảy ra.

-Không, em cũng nghĩ thế cho đến khi em tìm ra được bằng chứng trong phòng anh Matsuda. Chị đã cài virus vào máy anh ý để theo dõi và khi chị biết được lí do cái chết của Furya- người yêu anh ta thì chị đã có thể kiểm soát anh thực hiện hành vi báo thù thay cho mình.

-Vậy em nói thử xem, làm sao chị có thể vượt qua tường lửa.
Yurina khẽ mỉm cười.

-Chuyện đó không khó với một cracker, Aki lãnh đạm nói, virus của chị không xâm nhập theo cách bình thường mà nó ẩn núp sau mỗi chương trình hay file mà anh Matsuda tải về máy nhưng nó không hoàn hảo và anh Matsuda đã phát hiện ra được. Chỉ là hơi muộn vì chị đã nắm được cái chị cần và chị đã dùng địa chỉ email giả nhắn tin cho anh ta, bày kế hoạch cho anh ta giết người.
-Nhưng nếu vậy là chị đang giúp anh ta, sao chị phải hại anh ta.

Aki ngay tức khắc bị Yurina ngắt lời, chỉ là:
-Vậy chị giúp anh ta bằng cách lôi người khác vào cuộc.
-Cái gì?

Aki cười đắc thắng:
-Em đã bảo chị không cần giả vờ, việc email của Emi bị gửi nhầm cho anh Takeda lẫn việc anh Kentaro bị lấy cắp tác phẩm đều do chị cơ mà. Tất cả chỉ với một mục đích, chị cố tạo ra càng nhiều nhân chứng càng tốt cho vụ án này, cố làm rối mắt công an điều tra.

Mắt nhìn Yurina yên lặng, Aki nói:
-Đây chính xác là những gì chị làm, đầu tiên chị xâm nhập vào máy tính anh Kentaro từ trước, đánh cắp ảnh đồng thời xóa sạch dữ liệu của anh ta để gửi cho anh Matsuda, giúp anh ta có thêm một kẻ thù. Sau đó chị điều tra những ngườ xung quanh nạn nhân và phát hiện đối tượng thứ hai là chị Emi, cũng như thế, chị gửi email mà chị Emi gửi cho tình nhân tới nạn nhân và biết trước với bản tính bỉ ổi của anh ta sẽ tống tiền Emi. Rồi đợi thời cơ thích hợp, chị dụ Kentaro tới nhà Takeda và Matsuda rủ Emi tới, vậy là mọi việc đã xong chỉ việc diễn kịch trước mặt cảnh sát. Đương nhiên trước đó chị chỉ phải phá thêm hệ thống camera của tòa nhà...

-Thôi được rồi, được rồi. Nếu em chú ý em sẽ còn phát hiện ra chị giấu lọ thuốc độc chị lấy từ Việt Nam ở phòng Kentaro nữa, vậy lại có thêm một lá chắn.

Tay không kiên nhẫn rút thêm một điếu từ bao thuốc, Yurina khẽ càu nhàu:
-Mọi việc tiếp theo chúng ta đều biết cả rồi. Vào vấn đề chính, vì sao em biết chị không phải người Nhật, chị đã nói sai gì à?

-Em cũng không rõ chị có nói chuyện khác người Nhật không vì em cũng mới về Nhật, nhưng lúc bị thẩm vấn chị đã lỡ nói chị có ngủ trưa và bảo rằng đó là do khác biệt văn hóa, em đã nghi ngờ chị từ lúc đấy.

Yurina cười sặc sụa:
-Không thể ngờ được, mấy chuyện đấy còn không bị cảnh sát để ý mà lại là hai thằng nhóc phát hiện ra được. Một là em, một đứa còn lại là thằng nhóc lẽo đẽo bên thám tử Mori ở hiện trường, thông minh khủng khiếp, nó ý, tên Conan thì phải

Ra vẻ miễn bàn luận, Aki nhún vai:
-Cái chính là lúc em phá được firewall trên máy tính của chị và em đã tìm thấy vài điều khá quan trọng. Em gái của chị bị Takeda lừa tiền?

Vừa nghe được điều Aki nói, Yurina giật bắn cả người. Tay run lên suýt thì bóp cò súng, khuôn mặt thì tái mét. Aki nhìn chị ta khẽ nhíu mày, trên tay bỗng xuất hiện 2 chiếc kim châm sáng loáng. Khẽ bắn ra, một chiếc bắn tung khẩu súng ngắn Yurina cầm trên tay, một chiếc châm khác bay tới cắm vào huyệt trên tay chị ta. Yurina chịu đau ngã xuống sàn, tay nắm chặt lấy cánh tay bị thương, cười lạnh lùng:

-Thằng khốn Takeda đấy, nó làm tan nát cả gia đình tao. Mẹ kiếp, nếu không có nó tao đâu có phải nghỉ học giữa chừng, bố mẹ tao đâu phải đau lòng tới chết. Không có nó sao tao phải chịu bôn ba tới 7 năm không ai nương tựa thế này.

Khẽ thở dài, Aki kéo người Yurina đang mềm oặt dưới sàn nhà lên ghế sofa, chị ta yên lặng rũ đầu xuống, trông thảm hại như một con rối trong nhà hát kịch.
-Chị có thể kể với em!

Yurina nằm quay người vào trong ghế, không nói một lời. Lâu thật lâu, tới nỗi Aki tưởng chị ta ngủ rồi Yurina mới kể bằng giọng điệu châm chọc:
-7 năm trước, thằng Takeda có đến Việt Nam hoàn thành bài dự án của nó thì gặp con em của chị, tên là Hân- Hanie. Con em chị lúc đấy mới 18 chứ nhiêu, vừa gặp đã mê thằng Takeda như điếu đổ. Mà thằng đấy lúc đó mới là tên sinh viên nghèo hèn gặp nhà chị giàu có đã có ý định vào tranh giành tài sản rồi. Mà quả nhiên chó thì sẽ không bao giờ trở thành người, nó vừa vào công ty đã biển thủ công quỹ, rút dần rút mòn tiền ra chuyển vào tài khoản của nó bên Nhật, cho tới khi công ty phá sản cũng là lúc nó biến mất.

Nói đến đoạn đó giọng Yurina dần trở nên oán hận, gương mặt cũng vì căm ghét mà vặn vẹo:
-Lúc đấy chị còn học tại Princeton ở New Jersey Mỹ. Học phí thì đắt đỏ mà tiền sinh hoạt cũng đâu phải rẻ, sau khi nhà phá sản chị cố gắng trụ ở trường được thêm một học kì cũng phải về nước. Nhưng khi về nhà thì cha mất rồi, mẹ thì bệnh nặng mà con Hanie nó lại bỏ đi.
-Em xin lỗi, em không nên bắt chị kể.

Aki tỏ ra đồng cảm nói, chỉ là trong mắt không hề có một tia dịu dàng.
-Suốt 7 năm qua chị vừa học vừa làm, có khó khăn gì mà con này chưa phải trải qua. Đi rửa bát, làm giang hồ, bị người ta sỉ nhục. Rồi mẹ chị cũng vì tâm bệnh, lại không có tiền chữa trị mà đi mất. Rồi từ đó cuộc sống chị như địa ngục, chỉ còn sống tới giờ để trả thù, tìm con em bất hiếu với thằng Takeda. Chị mua thân phận và lí lịch từ một tổ chức để trở thành một người Nhật hợp pháp.

Yurina nở nụ cười thê lương, hỏi Aki:
-Em có biết chị tìm thấy con Hanie ở đâu không?
-Ở đâu?
-Ở một khu ổ chuột ở Ấn Độ, nó bị nhiễm HIV. Giọng Yurina ngày càng vô cảm. Nó có một đứa là con chung của nó với kẻ thù nhưng nó không phá, nó bỏ trốn để trốn tránh trách nhiệm với gia đình. Và cuối cùng nó chết trong sự thiếu thốn, trước lúc chết nó có đưa chị cục tiền nó dành dụm được nữa, nó tưởng thế là có thể trả nợ được những gì nó nợ gia đình ư? Nó bỏ con nó ốm yếu suýt chết đói, để nó chết trong nhục nhã vì để dành một chút tiền còm ư? Nếu không có Takeda, cuộc đời nó đã không khốn nạn như bây giờ. Đáng đời, hahaha!

Aki nhìn sâu vào mắt Yurina một lúc rồi lắc đầu:
-Yurina, chị không hề sống thật với bản thân mình bấy lâu nay. Thực sự chị vẫn rất thương em gái mình.

Yurina hốt hoảng:
-Không phải. Vô lý, chính nó đã phá hỏng cuộc sống của mọi người, của tôi.
-Vậy tại sao chị vẫn gửi cháu gái của chị, người con của Hanie vào cô nhi viện. Em đã đọc mọi thứ trong máy tính của chị, chị giữ số tiền của em gái chị và không hề đụng vào nó dù chị có ở hoàn cảnh khó khăn thế nào. Chị trân trọng nó.

Yurina cười khẩy:
-Vậy thì sao, dù sao nó cũng chết rồi.

Chỉ là Aki cũng không muốn ở căn phòng này nữa, cậu không rảnh và cũng không có hứng thú nghe nốt câu chuyện của Yurina, dù đó là một bi kịch. Cậu nói vọng vào:
-Người chết chỉ chết thực sự khi họ chết trong tim của người thân, bạn bè.

Nghe xong câu đó thì mắt Yurina trở nên trống rỗng, rồi một lúc lâu sau bỗng chảy ra một giọt nước mắt. Khẽ đưa tay lau khóe mắt, Yurina cười khẽ lẩm bẩm:
-Quái nhỉ, sao mình vẫn còn đau lòng ư?