Chương 18: Tai Hoạ Của Vẻ Đẹp 2

ĐN Conan: APTX 4869

Chương 18: Tai Hoạ Của Vẻ Đẹp 2

- Thưa thanh tra, tôi và Takagia đã đưa nghi phạm về rồi. Chúng ta có thể bắt đầu thẩm vấn luôn được rồi.

- Tôi biết rồi Sato. Chuẩn bị phòng thẩm vấn cho tôi.

Ông thanh tra Megure vừa nói cho anh cảnh sát trẻ bên cạnh vừa lấy tay day day mũi:

- Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp được vụ án nào hung thủ ra tay tàn nhẫn như vậy. Mọi thứ tại hiện trường đều cháy đen cả, rất khó xác định được dấu vết để lại. Mà sao mấy đứa nhỏ này cũng đến vậy?

Đám Conan đồng thanh chào ông thanh tra:

- Chúng cháu chào bác thanh tra Megure. Đội thám tử nhí sẽ giúp đỡ cho cảnh sát lần này ạ!

Ông Megure hơi giật giật khóe miệng, cúi xuống khuyên nhủ đám nhóc đang nóng lòng:

- Nếu thế các cháu sau này có thể trở thành một thanh tra cảnh sát nhưng không phải bây giờ. Mấy nhóc, đi về nhà mau. Mau lên!

Nhìn ông Megure đang nóng lòng phá án, Conan vội bám chặt tay ông nài nỉ:

- Nhưng cháu cũng đã giúp cảnh sát phá án nhiều lần rồi mà. Bác cho cháu ở lại đi, biết đâu cháu giúp gì được cho bác.

Haibara cũng góp lời:

- Đúng đó bác, bọn cháu đã giúp cho bác rất nhiều vụ án rồi.

Thiếu úy Sato nãy giờ chỉ nhìn nay lại hắng giọng:

- Thanh tra Megure, chúng ta phải nhanh thẩm vấn nghi phạm thôi. Còn đám nhóc bác cứ để chúng lại xem liệu chúng có hỗ trợ được gì, với cả còn có cháu trông bọn chúng mà.

- Haizza, vậy thôi đành để các cháu ở lại. Nhớ là không được phá hoại hiện trường đấy nhé.

- VÂNG Ạ!!!

Sau khi được cho phép, thanh tra Megure dẫn theo Grain vào phòng thẩm vấn trước nhất. Mấy người nghi phạm còn lại vào một căn phòng khác ngồi chờ. Người đàn ông mặc bộ quần áo bệnh nhân cứ liên tục đi lại trong phòng lầm bầm mắng mỏ:

- Tôi chả cần biết là lão viện trưởng ấy chết hay chưa, tôi chỉ muốn về phòng bệnh VIP của tôi trên tầng thôi. Cái mũi của tôi lại bắt đầu đau rồi.

Cô y tá ngồi trong góc phòng hơi gắt gỏng lên:

- Anh Jiro, tôi biết anh vẫn tức ông ấy chuyện phẫu thuật hỏng cho anh nhưng giờ chồng tôi cũng đã chết. Anh đừng ác miệng như vậy.

- Tôi ác miệng hả, vậy cũng phải xem ai đã sửa miệng tôi thành ra như vậy làm tôi không nói lời hay ý đẹp được.

Bệnh nhân Jiro vừa quát vừa đưa tay lột chiếc khẩu trang che mặt đi, mọi người trong phòng vội đưa tay lên che miệng cố nhịn cười. Miệng anh ta bị méo sang một bên như người bị trúng gió, chiếc mũi vì tức giận mà nhăn nhúm như quả táo tàu khô làm vẻ mặt trông rất khó đỡ. Aki vừa theo vào phòng cũng phải bụm mặt khổ sở nhịn cười. Chỉ là điều này càng khiến bệnh nhận Jiro tức giận hơn, anh ta cau có:

- Mọi người muốn cười thì cứ cười. Anh trai chết, chồng chết, đồng nghiệp chết mà nhìn vui vẻ hạnh phúc quá nhỉ? Cô Yui còn vừa trách tôi không tôn trọng người chết mà bây cười vui vẻ quá vậy.

- Đủ rồi!

Người đàn ông phong độ mặc áo blouse trắng nặng nề cắt ngang câu chuyện:

- Hãy để chuyện điều tra cho cảnh sát lo. Đừng cãi nhau gây hiểu lầm nữa. Với cả ở đây còn có một đứa bé đấy.

Những lời người đàn ông nói làm không khí trong căn phòng hơi hòa hoãn được một chút. Bệnh nhân Jiro và cô y tá Yui vẫn lườm nguýt nhau.

- Tôi thấy lời anh Sam nói đúng đấy chứ, ai lỡ cãi nhau trước mặt đứa trẻ đáng yêu như vậy.

Có một vòng tay chợt ôm lấy Aki từ dằng sau khiến cậu hơi giật mình, cô lao công nóng bỏng đang ôm chặt lấy cậu làm ngực cô ta dán chặt vào lưng khiến Aki hơi đỏ mặt định vùng ra nhưng một mùi hương thơm xông vào mũi làm cậu ngừng lại

Cô ta vui vẻ cười xòa:

- Cậu bạn điển trai này còn biết xấu hổ cơ à?

- Dạ không, bạn cháu gọi rồi. Cháu phải đi!

Vừa nói Aki vừa nhanh chân chạy khỏi phòng đi một mạch về phía hiện trường vụ án. Những người vừa rồi vô cùng lạ lùng, nạn nhân Toshiro vừa là anh trai của viện phó Sam, vừa là chồng y tá Yui mà hai người này ngoại trừ hơi sốc ra thì còn chả buồn ra vẻ đau thương nữa. Cô lao công trẻ đẹp kia thì tuy làm lao công nhưng cậu lại ngửi được mùi nước hoa cao cấp Caron Poivre trên người cô ta, Sharon cũng từng dùng loại đó nhưng chỉ có một lần rồi vứt đi vì nó không có gì đặc biệt, cậu không nhớ rõ giá tiền chai nước hoa đó nhưng thứ Sharon từng dùng tuy lại vứt đi chắc chắn giá không hề rẻ. Vậy làm sao một cô lao công nghèo lại mua được chai nước hoa đó cơ chứ, hay là ai tặng cô ta nhỉ?