Chương 7: Aki Genever (phần 2)

ĐN Conan: APTX 4869

Chương 7: Aki Genever (phần 2)

-Ta daaaa, cơm đến rồi đây. Itadakimasu!
Nhìn mâm cơm đầy tú hụ trước mặt, ông Mori và Conan đều không hẹn mà cùng ứa nước miếng, cả buổi trưa chạy tới chạy lui đều mệt chết người rồi, lại mang về một ông ôn thần siêu đòi hỏi. Cứ nghĩ đến thằng nhóc đó là ông Mori cả người đều khó chịu, nhất định đòi tắm bằng sữa tắm bùn khoáng đã đành, lại còn đòi trứng cá hồi, sandwich rồi lại gà quay Bắc Kinh là sao? Nghĩ nhà ta là khách sạn 5 sao chắc! Kệ một bên ông Mori nhìn mặt nhàu nhĩ hơn ổ bánh mì ngâm nước, Conan và ông nhóc kia không chịu thua kém nhau là bao, đang cố gắng nhét càng nhiều đồ ăn vào miệng càng tốt. Vội vã như thể chỉ vài giây sau đều bị đối phương ăn sạch vậy. Ran cười nheo nheo mắt thỏa mãn nhìn bàn đồ ăn càng lúc càng vơi, trong lòng càng lúc càng dịu dàng, tấm lòng người mẹ lại được thể tràn ra. Chính là Conan lại càng lúc càng nghi hoặc, cậu bé này phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, trong bữa ăn là có thể nhìn thấy rõ, gắp đồ ăn vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác, cho dù ăn nhanh như tên lửa nhưng cũng không hề gì có vẻ thô lỗ. Nhưng chính vì thế mà cậu ta cũng giống hệt một đứa trẻ bình thường, vì đồ ăn mà sáng cả mắt lên, chả lẽ mình cảm giác sai rồi sao?- Conan băn khoăn suy nghĩ.
-Trời ạ! Thằng nhóc nhà mi, sao lại có nhiều tiền đến thế cơ chứ. Ba mẹ ngươi dám để ngươi ra ngoài mà không sợ bị cướp hả? Đúng là vô trách nhiệm.
Ông Mori sợ hãi nhìn cọc tiền dày cộp trên tay mà sợ hãi than, đếm đếm cũng tới hơn 50000 yên (hơn 10tr VND). Sau khi ăn xong bây giờ ông và Conan đang ngồi lục lọi ba lô của cậu bé xem có chút manh mối gì về thân thế hay địa chỉ nhà hay không. Dẫu biết điều này có chút mò kim đáy bể nhưng vẫn là nên thử một chút, dù sao đi nữa Conan vẫn rất tò mò về thân thế cậu bé bí ẩn này. Trong chiếc cặp to như thế ấy vậy mà cũng không có gì nhiều: một tập hồ sơ, một quyển vở vẽ và bút chì màu, một chiếc chìa khóa và thẻ thang máy, rất nhiều thẻ ngân hàng và các loại thẻ VIP (ông Mori lại than thở 1 trận), một chiếc điện thoại cục gạch và một chiếc dây chuyền có mặt đồng hồ. Conan nghiêm túc rút tập hồ sơ ra xem, ngạc nhiên nói:
-Vậy hóa ra cậu không phải người ở đây sao? Ở đây có hồ sơ xin chuyển trường của cậu đến trường tiểu học Teitan.
-Đâu, đưa đây ta xem nào.
Ông Mori thô lỗ giật lại bộ hồ sơ từ trong tay chăm chú xem một hồi rồi cười ha hả:
-Vậy là tốt quá rồi mà, nhóc này tên là Aki Genever. Họ này là họ nước ngoài nên chắc cậu là con lai rồi. Tuy không có ghi tên người giám hộ ở đây nhưng chắc nhà trường cũng có ghi lại việc này, vậy là ta chỉ cần đến trường là biết được tin tức.
Ran hơi chút lo lắng:
-Nhưng ba à, hôm nay là chủ nhật mà. Không có ai đến làm thì làm sao mà hỏi được chứ?
-Ừ há – Ông Mori có chút bối rối gãi đầu
Conan có chút hiếu kì kiểm tra kĩ càng chiếc điện thoại, danh bạ trống không, tin nhắn cũng trống không, lịch sử cuộc gọi lại càng không có. Điều này quả thực rất bất thường đi, nếu đã sắm cho con một chiếc điện thoại thì chứng tỏ gia đình phải rất quan tâm đến con cái, một chiếc điện thoại cùi cũng có thể lí giải là sợ con trai bị cướp giật. Ấy vậy tại sao danh bạ lại không có số, có điều gì bí mật nên không dám lưu số điện thoại ư, hay là nhớ rồi nên không lưu? Mặc dù khả năng này không cao lắm nhưng vẫn coi là giải thích được. Bên kia ông Mori chả mấy chốc đã chán nản ngồi ngáy o o lúc nào, Ran thì đang lật xem bảng tranh vẽ.
-Ái chà, đẹp quá! Aki à, em có học vẽ sao?
Nghe tiếng Ran trầm trồ, Conan bèn nghiêng đầu quay sang nhìn, đa phần tranh đều là vẽ phong cảnh, rất sống động. Có vài bức là cảnh Nhật Bản, có vài bức lại là cảnh nước ngoài, có cả tháp Eiffel ở Pháp, có tượng nữ thần tự do ở Mỹ, có lăng Bác Hồ ở Việt Nam.
-Ủa, khoan đã. Chị Ran nhìn này, mấy bức này có phải là rất quen không?
Conan ngạc nhiên xem mấy bức tranh, căn cứ vào ngày tháng trên bức tranh thì đều là những ngày liên tiếp ở Nhật Bản, cảnh vật lại vô cùng quen thuộc, không phải là khu phố Naragakuen ở gần đây sao. Khu phố đó trồng rất nhiều hoa bằng lăng tím, rất giống với những bức tranh này, có lẽ là nhà Aki ở gần đó chăng, Conan suy luận.
-Nhưng chưa chắc là nhà Aki ở khu phố Naragakuen, ở Tokyo đâu có thiếu khu trồng hoa này đâu.
-Chưa chắc à nha chị Ran, chị nghĩ xem nếu Aki định chuyển đến trường Teitan thật thì có phải trong ba lô này thiếu một thứ đúng không?
-Thiếu cái gì chứ?
Conan cười cười:
-Thiếu ở đây chính là vé tháng đi tàu điện. Ở khu Beika không hề có trồng hoa bằng lăng nên không thể có chuyện cảnh vẽ trong bức tranh là ở đây được. Chưa kể chị Ran, nếu không có vé tháng tàu điện thì chứng tỏ cậu ấy phải đi bộ đến trường, ngoại trừ khu Naragakuen thì không có khu nào quanh đây trồng bằng lăng cả.
Ran nhíu nhíu mày:
-Nhưng thế này có phải gượng ép quá rồi không, lỡ đâu Aki là đến chỗ khác vẽ thì sao?
-Hoàn toàn có thể nhưng chị nhìn xem, trong cặp cậu ta có vài cánh hoa bằng lăng lẻ mà không phải cả bông, có cánh thì đã tàn nhưng có cánh thì lại vẫn còn rất tươi. Điều này chứng tỏ cậu ấy không có chủ ý ngắt hoa mà là hoa tự rơi vào trong cặp, nếu rơi vào trong cặp mà lại tươi héo không đồng thời chứng tỏ thời gian rơi vào cặp không giống nhau. Có lẽ là mỗi ngày Aki đều đi qua con đường rất nhiều hoa bằng lăng nên mới thế.
Nhìn Conan tự tin suy luận, Aki từ lúc mới đến nhà vẫn rất im lặng đột nhiên lên tiếng:
-Sao cậu lại có thể từ những chi tiết nhỏ thế này mà suy luận ra hoàn chỉnh như vậy? Cậu có bí quyết gì sao.
Nghe được Aki nói bỗng nhiên Conan mới hoảng hồn nhận ra mình biểu hiện không giống một đứa trẻ 7 tuổi chút nào, lại liếc nhìn Ran đang đầy mặt nghi ngờ, Conan lặng lẽ nuốt nước bọt:
-Hahaha, chị Ran. Tại bình thường em học bác Mori nhiều nên bắt chước bác ấy suy luận, chị thấy em có giỏi không.
-Conan của chị thật là giỏi mà!!!
Bầu không khí gượng gạo lập tức tràn lan,
-Bác Mori, mau dậy đi. Chúng ta tìm được manh mối rồi, mau dậy đi thôi, toát mồ hôi Conan không còn cách nào khác đành dựng ông Mori vậy để đánh tan bầu không khí cô đặc này.
Bất quá chỉ 15 phút sau, cả nhà 3 người ông Mori thêm cả Aki đã theo chuyến tàu điện đi tới khu Naragakuen. Ông Mori trợn mắt nhìn chằm chằm bản đồ cả khu phố, đếm đi đếm lại:
-Cả khu phố Naragakuen này chia làm 4 khu, chỉ có khu 3 nằm sát cạnh Beika là có trồng bằng lăng. Nhưng trong khu 2 này cũng có tới mấy khu tiểu dân. Chả lẽ lại phải mất cả buối chiều để đến từng nhà hỏi ư?
-Không phải thế đâu bác Mori, giọng Conan ngây thơ vang lên, không phải Aki chỉ có một chiếc chìa khóa nhà và thẻ thang máy trong cặp thôi ư, thế thì chỉ có thể cậu ấy ở chung cư thôi, bởi vì chỉ có chung cư mới có 1 cửa và cần thẻ thang máy để lên nhà thôi!
Ông Mori vẫn thắc mắc tiếp:
-Nhưng trong khu này vẫn có tới 2 tòa chung cư lận.
-Con biết rồi, Ran vui vẻ tiếp lời, hai tòa chung cư này không phải có một tòa dành cho dân lao động còn một tòa là chung cư cao cấp ư? Nếu bố mẹ Aki khá giả như vậy tất sẽ không ủy khuất ở một tòa chung cư dành cho dân lao động chứ, thế chắc chắn là tòa chung cư cao cấp kia rồi. Tìm được tòa nhà kia rồi chỉ cần hỏi bảo vệ là xong, hình như bảo vệ thường nắm họ tên mỗi người trong gia đình để phòng chống đột nhập mà.
Conan vui vẻ gật mạnh đầu:
-Đúng rồi đó chị Ran, vậy bây giờ ta đi tìm thôi.
Ran mỉm cười kéo kéo tay Aki:
-Đi thôi Aki, sắp tìm được nhà em rồi.
-Dạ
Trợn mắt nhìn bóng dáng ba người kia chạy vội, ông Mori có chút bất mãn vò đầu:
-Chết tiệt, rốt cuộc vẫn là ta là thám tử hay bọn nhóc là thám tử không biết.