Chương 1: Tại New York (phần 1)

ĐN Conan: APTX 4869

Chương 1: Tại New York (phần 1)

Tiếng của một vật nặng nề ngã trên mặt đất bỗng chợt xé tan đi màn đêm tĩnh lặng. Hóa ra là một người đàn ông cao lớn, gương mặt xương xẩu không biết đã bất tỉnh từ lúc nào, cả người ông ta lún xuống đầm lầy làm cho những giọt bùn được thể bắn lên tung tóe.

Martini khẽ nheo nheo mắt, ngán ngẩm nhìn nạn nhân đáng thương đang bất tỉnh nằm trong vũng bùn, người to thế này muốn kéo ra cũng phải cụp xương sống mất.

Nhưng lúc này có việc khác quan trọng hơn rất nhiều, không tiếp tục nghĩ ngợi, Martini cố gắng dùng hết sức lực chín trâu hai hổ của mình kéo gã đàn ông ra rồi vội vã lục lọi, mò mẫm khắpcả quần áo của ông ta, có thứ gì đó quan trọng.

- Cái USB, cái USB đâu rồi nhỉ? Không nhanh lên lại có người tới đây thì rách việc lắm, lão già Cognac sẽ được thể lắm mồm cho mà xem.

Martini lầm bầm nho nhỏ, động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn chút ít. Chiếc USB này lưu giữ một vài phần mềm trò chơi có giá trị thương mại khá cao và cũng khá quan trọng đối với việc nghiên cứu của tổ chức. Mình cũng đâu muốn dùng biện pháp mạnh đâu, có trách cũng đành trách tên kĩ sư này cứng đầu cứng cổ quá làm gì, không thu mua được thì cũng chỉ đành cướp thôi, vẫn là phải nặng tay một chút mới xong việc, Martini có chút đắc ý.

- Tuyệt vời, quả nhiên vụ này chỉ là việc nhỏ. Mong là thông tin vẫn được lưu giữ hoàn hảo, bây giờ còn làm gì nữa nhỉ. À, đi về lập công chứ sao!!!

Martini không kìm được sự hớn hở trong lòng, bình thường cậu không tham gia vào nhiều vụ hành động có liên quan mật thiết đến nội bộ của tổ chức, miễn cưỡng lắm cũng chỉ là một tên gián điệp phụ trách thông tin vùng ngoài.

Mà cũng đúng thôi, Anokata không muốn quá nhiều thành viên trong tổ chức biết đến sự có mặt của cậu. Ai lại có thể tưởng tượng nổi lại có một người mà đến 17 tuổi rồi vẫn chỉ nhỏ bằng một đứa trẻ 7 tuổi chức. Tất cả cũng là do chất độc nằm trong cơ thể Vermouth đã ảnh hưởng tới Martini năm đó còn chưa chào đời, và hậu quả chính là cơ thể cậu nhóc phát triển chậm hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa.

Haizzz, sợ rằng đợi đến lúc cơ thể phát dục hoàn chỉnh chắc phải đợi thêm 10, 15 năm nữa.

Mải mê suy nghĩ, Martini lại không hề chú ý tới ở đằng sau, một họng súng đen ngòm đang chĩa vào sau lưng mình. Không biết từ lúc nào, sự im lặng đáng sợ của kẻ đánh lén đã bao trùm lên bầu không khí cô quạnh của khu rừng, cảnh vật càng trở nên xác xơ và tiêu điều hơn.

" Đoàng"

Tiếng súng nổ to vang lên đầy bất ngờ, không hề có một dấu hiệu nào được cảnh báo trước. Martini vội vã xoay mình lăn vòng trên bãi cỏ hòng né tránh, chỉ đáng tiếc lại chậm hơn 1 nhịp so với viên đạn, trên bắp tay cậu đã rách ra một lỗ lớn, là do đạn.

- Chết tiệt, quá bất cẩn rồi, có người đánh lén. Thằng này là do tình cờ gặp mặt nên theo dõi vẫn là lén đi theo mình từ lâu......thằng Teuscher, dám là nó lắm.

Mồm khẽ chửi thề nhưng động tác của Martini vẫn không chậm hơn chút nào, nhanh như gió đã lẩn mình vào trong bóng đêm và cây cối rậm rạp trong rừng.

Thật là không ngoa khi nói khả năng chạy trốn của cậu ở trong tổ chức cũng thuộc top đầu, chỉ tiếc đây không phải thiên phú mà do đã thực hành nhiều lần, mỗi lần theo lão Cognac đánh nhau giành địa bàn ở Ý cậu luôn là đứa chạy đầu tiên, tuy Martini đã cố gắng giải thích với lão rằng cậu chỉ chạy đi tìm cơ hội đánh lén nhưng lão không những không tin mà còn gầm gừ giận dữ với cậ suốt.

Không thể hiểu nổi rồi. Nhưng Martini không tin là lão tức vì chuyện cậu chạy trước mà do lão luôn không chạy kịp mà toàn bọc hậu phía sau mọi người, lĩnh hết đòn của đối thủ nên cay. Thật là không thành thật mà!