Chương 51: Vào kinh thành.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 51: Vào kinh thành.

Chương 51: Vào kinh thành.


Mạc Thiên Cửu tay ôm vết thương, qua vài giây vết thương ngừng chảy máu, miệng vết thương dần khô lại kéo vảy, phải nói là tốc độ lành rất nhanh. Nhưng cũng không hóa giải được nguy cơ trước mắt.

Tên đeo mặt nạ từng bước áp sát. Hắn cầm kiếm vảy một cái, linh khí cuộn trào, có hư ảnh hắc hổ phụ thể.

Mạc Thiên Cửu nâng kiếm, dị năng phóng xuất, những thanh kiếm gần đó ong ong bay lên.

"Giết!" hắn chủ động tấn công.

Kiếm bay tới như tên bắn, không chừa chỗ trống, quyết tuyệt sát đối thủ.

Tên đeo mặt nạ khinh thường, há miệng gầm lên giống như chúa sơn lâm nổi giận, trấn áp muôn thú, ai dám không quỳ.

Keng keng… kiếm bay tới bị từng vòng âm ba xoắn nát, chỉ còn lại ba thanh kiếm của Mạc Thiên Cửu là vẫn duy trì thế tiến. Nhưng bọn chúng rung lên liên tục, sắp không chịu nổi.

Mạc Thiên Cửu dùng hết năng lực kiên trì. Tinh tinh… từng giọt máu nhỏ xuống, mũi hắn chảy máu.

Gào! tên đeo mặt nạ lại gầm lên.

Âm ba tấn công thẳng vào tinh thần hắn khiến đầu hắn đau muốn nứt, màng nhĩ bị thủng, máu tai chảy ra ngoài.

Trước mắt hắn thấy mọi vật mờ ảo, khung cảnh nhuộm một sắc đỏ. Mắt hắn cũng đã chảy máu.

"Xem ngươi chịu được bao lâu!" tên đeo mặt nạ lần đầu lên tiếng, vì hắn đã cảm thấy chiến thắng nằm trong tay. Hắn lại gầm lên.

Âm ba hóa thành những lưỡi phong nhận, sắc bén còn hơn đao kiếm.

Phốc phốc phốc… Mạc Thiên Cửu bị chém liên tục, quần áo rách nát, da thịt nát bét. Hắn bắn ngược về sau, trượt dài trên mặt đất, để lại một đường máu đỏ tươi.

Tên đeo mặt nạ nhảy tới, cầm kiếm chém xuống.

Mạc Thiên Cửu vô lực, không thể tránh khỏi. Ta! sẽ phải chết sao?

Đúng lúc hắn tuyệt vọng thì trời đang trong sáng lại nổi sấm ầm ầm. Tên đeo mặt nạ đang chém xuống, lưỡi kiếm chỉ cách đầu hắn một gang tay thì đột nhiên một tia sét thô to bổ vào đầu tên đeo mặt nạ. Khiến cho tên đeo mặt nạ không thể không thu kiếm đón đỡ.

Rầm… tên đeo mặt nạ bị bắn ngược ra sau, quần áo nhiều chỗ cháy sém, tia điện lượn lờ toàn thân khiến cho hắn thấy tê tê.

Hắn hừ lạnh một tiếng, linh khí bùng nổ.

Hổ Khiếu Sơn Lâm.

Tất cả những tia điện bị đánh nát.

Hắn ngưng mắt nhìn lại, đứng chắn trước người Mạc Thiên Cửu làm một thanh niên tuấn lãng, mặc một bộ lam y, mỉm cười với hắn.

Trong đầu hắn lập tức hiện lên mấy chữ: Thiên Lý Lôi Hành Trần Hảo! đệ tử thứ tư của quốc sư, Trúc Cơ sơ kỳ, tương đương cảnh giới với hắn nhưng người này mang lôi linh căn.

Một loại linh căn khá hiếm. Lôi linh căn chủ tu công phạt, sức phá hoại có thể nói khủng khiếp.

Khốn kiếp! sao tên thiên lôi này lại đến đúng vào lúc này? chẳng lẽ là quốc sư ra lệnh? không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là bà ta.

Con cá đã trên thớt còn nhảy ra. Lần này không thể bàn giao rồi.

Tên đeo mặt nạ hành động quyết đoán lập tức cưỡi lên phi kiếm phóng đi, trước khi đi hắn còn búng tay bắn ra những hạt đan nhỏ.

Những hạt đan này rơi vào thi thể lập tức bốc cháy dữ dội, không quá một phút tất cả thành tro tàn, ngay cả vũ khí cũng chảy ra như sáp không còn hình dạng.

Trần Hảo nhìn hắn chỉ mỉm cười từ đầu đến cuối đều không ngăn cản.

Mạc Thiên Cửu chống tay đứng dậy, hành lễ:

"Đa tạ đại hiệp cứu giúp!"

Trần Hảo quay đầu, đối với hắn nở nụ cười thân thiện:

"Ngươi phải gọi ta là tứ sư huynh mới đúng."

Mạc Thiên Cửu một giây ngẩn ngơ, sau đó lập tức hiểu, vị này hẳn là quốc sư đệ tử. Hắn vui mừng lần nữa hành lễ:

"Sư đệ Mạc Thiên Cửu ra mắt sư huynh!"

"Tốt tốt…" Trần Hảo cười tươi, có thêm một điểm hảo cảm với vị tiểu sư đệ này.

"Sư huynh, chuyện vừa rồi là sao?" Mạc Thiên Cửu hỏi ra thắc mắc.

Hắn cho dù có ngu cũng nhận ra những kẻ này đến để giết mình, nhưng hắn là cái tiểu tử vô danh, không đến mức phái ra Trúc Cơ truy sát. Vậy chỉ có thể đến từ thân phận của hắn, quốc sư đệ tử.

Trần Hảo thở dài:

"Chuyện này rất phức tạp, ngươi chữa thương trước, từ từ ta sẽ kể cho ngươi."

Đúng lúc này, Yên Mộng hốt hoảng chạy tới đỡ hắn.

"Công tử, người không sao chứ?"

"Không sao!" hắn xua tay, cố nở nụ cười.

Trần Hảo bĩu môi:

"Ngươi như vậy còn nói không sao? máu thịt nát bét, không nghỉ ngơi cái mười ngày nửa tháng là không thể khỏi được."

Yên Mộng nghe vậy sắc mặt tối sầm, càng thêm lo lắng.

Trần Hảo che miệng, biết mình nói hớ, trước mặt tình lữ của hắn không nên khiến cho nàng thêm lo lắng. Tất cả cũng tại cái tính vô duyên của ta.

"Ta thật không sao mà!" hắn cố giải thích.

"Được rồi, hai ngươi vào xe nghỉ đi, để ta đánh xe cho." Trần Hảo lên tiếng.



"Đến rồi!" Trần Hảo kéo cương dừng ngựa.

Yên Mộng vén lên màn xe, đỡ Mạc Thiên Cửu ra ngoài. Trần Hảo thấy hắn vết thương đã khô mặt không khỏi lấy làm lạ, tốc độ tự chữa nhanh như vậy.

Mạc Thiên Cửu ngước mắt nhìn, thấy được hai chữ: dịch quán.

"Ngươi tạm thời ở đây trước, ta đi thông bẩm với sư tôn." Trần Hảo giải thích.

Mạc Thiên Cửu gật đầu không ý kiến.

"Yên tâm đi, chỗ này rất an toàn, ngay dưới mắt của thiên tử, bọn chuột nhắt kia sẽ không dám ra tay." Trần Hảo trấn an.

Hai bọn họ sau đó được Trần Hảo sắp xếp ở lại, còn hắn thì nhanh chóng về báo cáo.



Trong phủ quốc sư.

Trần Hảo cung kính chắp tay:

"Sư tôn, đã sắp xếp bọn họ ở lại dịch quán. Hắn đang bị thương, đợi mấy ngày nữa hắn khỏi hẳn đệ tử sẽ dẫn hắn vào gặp sư tôn."

"Ừm." Diệp Hồng Vân khẽ gật đầu.

"Sư tôn, đệ tử cũng đã làm theo lời ngài thả tên kia đi, không truy cứu." hắn tiếp tục.

Diệp Hồng Vân thì vẫn nhắm mắt tĩnh tọa.

Trần Hảo thấy sư tôn không nói gì thì tò mò hỏi:

"Sư tôn, ngài biết bọn họ là ai sao?"

"Biết!"

"Vậy vì sao còn thả hắn đi? nếu như bắt được tội danh, tại trên triều luận tội sẽ cho bọn chúng ăn một cái thiệt lớn." Trần Hảo hùng hồn nói.

Diệp Hồng Vân nhìn học trò của mình, hơi buồn bực vì sao ta lại nhận một tên ngốc như vậy. Muộn phiền nhưng nàng vẫn cố giải thích, ai bảo tiểu tử này là đồ đệ của nàng.

"Thằn lằn đứt đuôi, huống chi con thằn lằn này có rất nhiều đuôi."

Trần Hảo gãi đầu, đang nói đến vụ án sao lại đổi sang tiết sinh vật rồi. Sư tôn có phải tu đạo nhiều quá loạn tâm trí rồi không?

"Sư tôn, nghe nói ăn óc bổ óc, để học trò mua óc heo về cho ngài ăn."

Diệp Hồng Vân đang tĩnh tâm cũng phải trừng mắt, tên ngốc này… thật hết chỗ nói.

"Cút!" nàng quát lên, uy áp phóng ra khiến cho Trần Hảo liên tục lui lại.

Hắn thầm kêu trong lòng: sư tôn sâu không lường được, đây là chuyện vui. Nhưng mà vì sao lại quát ta, ta chỉ muốn tốt cho sư tôn. Chẳng lẽ ngài không phải loạn trí mà là khó ở. Hay là đến tháng? đây là chuyện bình thường của nữ nhân. Sư tôn dù là siêu cấp cao thủ nhưng cũng là nữ tử.

"Sư tôn, hay là để con pha nước đường đỏ cho ngài?"

Diệp Hồng Vân trợn mắt, một bàn tay vỗ ra.

Oanh! Trần Hảo như ánh sao băng ngang qua bầu trời.

Nàng lúc này mới hít sâu từ từ thở ra, tiến vào trạng thái nhập định. Bao năm tu dưỡng đều bị tên đồ đệ này chọc bể.



Dịch quán.

Trần Hảo đến thăm Mạc Thiên Cửu.

Vừa nhìn thấy hắn, Mạc Thiên Cửu đã tròn mắt. Trần Hảo lúc này băng bó toàn thân còn tưởng là cái xác ướp. Nẹp tay, nẹp chân, nẹp hông, nẹp cổ… đây có thể nói là đa chấn thương.

"Sư huynh, huynh bị ám sát sao? tình trạng còn tồi tệ hơn ta."

"Chẳng lẽ kinh thành trị an lại tệ đến vậy? ngay cả đệ tử của quốc sư cũng bị ám sát."

Trần Hảo xua tay nhưng rắc một tiếng, xương gãy chệch ra khỏi vị trí làm cho hắn kêu lên oai oái.

Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng phải đỡ hắn nằm trên giường.

Mạc Thiên Cửu giúp hắn nắn lại nẹp tay.

Tình cảnh lúc này không biết là ai thăm bệnh ai nữa?

Trần Hảo giải thích:

"Cái này là ta không cẩn thận đi đường tự vấp ngã, không liên quan gì tới sư tôn."

Mạc Thiên Cửu tròn mắt, ngươi đây là không đánh đã khai.

"Sư tôn vì sao lại đánh huynh?"

"Ngươi vì sao biết sư tôn đánh ta." Trần Hảo trợn mắt kinh ngạc.

Mạc Thiên Cửu vỗ trán, ngươi đi luôn đi, đều là ngươi nói ra ngươi còn không biết.

"Sư huynh có thể kể ta nghe."

"Không thể không thể…" hắn lắc đầu nhưng suýt nữa trật xương cổ, vậy là thôi. "Sư tôn tới tháng bực mình, đây là chuyện tế nhị, làm sao có thể nói ra."

Ngập ngừng một chút, hắn lại nói:

"Ta muốn pha cho ngài chén nước đường đỏ nhưng mà ngài lại đánh ta bay ra ngoài."

Hảo! Mạc Thiên Cửu phải giơ ngón tay với hắn, ngươi tên Trần Hảo thật quá phù hợp.

Yên Mộng che miệng khẽ cười.

Bước vào Trúc Cơ cảnh, nữ nhân đã có thể tiến hành kiểm soát cơ thể, đối với chuyện kinh nguyệt, kỳ sinh sản… tùy tâm sở dụng. Bởi vậy dù có quan hệ nhiều bao nhiêu bọn họ không muốn đậu thai thì sẽ không đậu thai.

Mạc Thiên Cửu an ủi hắn, sau đó hỏi sang chuyện khác:

"Chuyện đệ bị ám sát, sư huynh nói với sư tôn chưa?"

"Rồi!"

"Sư tôn nói sao?"

"Ta biết bọn chúng là ai." Trần Hảo giả giọng sư tôn nói chuyện.

"Có phải người trong triều đình?" Mạc Thiên Cửu hỏi.

"A! cái này ngươi cũng đoán ra." Trần Hảo ngạc nhiên.

Mạc Thiên Cửu hết nói, mọi thứ bày ra trước mắt còn cần phải đoán sao, thậm chí ta nghi ngờ bọn chúng là người của quân đội.

"Sư tôn vì sao không truy cứu?" hắn lại hỏi.

Trần Hảo nghe câu hỏi thì ừm ừm mấy cái lấy giọng trầm như sư tôn, thuật lại nguyên bản:

"Thằn lằn đứt đuôi, huống chi con thằn lằn này có rất nhiều đuôi."

Mạc Thiên Cửu vài giây suy tư, sau đó gật đầu.

"Đệ hiểu?" Trần Hảo ngạc nhiên.

Mạc Thiên Cửu gật đầu, cái này có gì phức tạp lắm sao?

Trần Hảo đảo mắt mấy vòng, rất tò mò nhưng ngại hỏi trực tiếp, ta dù sao cũng là sư huynh a! hắn ho mấy tiếng nói:

"Đệ hiểu là tốt! nhưng sư huynh muốn kiểm tra đệ hiểu đến mức nào? nói cho sư huynh nghe thử."

Mạc Thiên Cửu liếc nhìn hắn, rõ ràng muốn biết lại còn làm cao, được rồi nể mặt ngươi là sư huynh nói cho ngươi biết:

"Ý sư tôn là đám chủ mưu sẽ rủ bỏ quan hệ với tên ám sát, thậm chí giết người bịt đầu mối. Sư tôn không những không bắt tội được, ngược lại có khi còn bị bọn chúng buộc tội vu oan cho mệnh quan triều đình."

Mạc Thiên Cửu đọc nhiều sách sử, trong đó không thiếu những chuyện này.