Chương 50: Bị chặn đường.
Xoạt xoạt xoạt… bên ngoài động chợt có tiếng bước chân.
Mạc Thiên Cửu lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn ra ngoài.
"Hắc hắc… quả nhiên hai con chuột nhắt ở đây. Ta đã nói với các ngươi rồi, đi theo ta không sai đâu."
Theo sau tiếng nói là năm người tiến vào hang, nhìn Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng ánh mắt lóe sáng. Mười viên linh thạch a!
Mạc Thiên Cửu đứng dậy, cười nhạt:
"Thiên đường có lối lại không đi, cứ thích đâm đầu vào địa ngục."
"Ha ha… tên tiểu tử này…" một tên nghe vậy há miệng cười lớn.
Phốc! cánh tay hắn cao cao bay lên, nụ cười cứng đờ trên miệng.
"Ta làm sao?" Mạc Thiên Cửu lạnh băng hỏi.
"A!!!" tên này ôm vai rống gào, những tên còn lại sợ hãi tụ lại, rút ra vũ khí chuẩn bị sẵn sàng.
"Thiên Sơn Lão Nhân còn bị ta chơi, các ngươi là cái thá gì!" hắn chế giễu.
Năm tên này toát mồ hôi, vô cùng hối hận vì đã nghe lời Thiên Sơn Lão Nhân, vì mười viên linh thạch mà bỏ ra cả tính mạng. Kẻ trước mắt này làm gì có bộ dáng trọng thương, rõ ràng vẫn sinh long hoạt hổ.
"Cút!" trái với suy nghĩ phải chết của bọn chúng, Mạc Thiên Cửu chỉ quát bọn chúng cút đi.
Năm tên nhìn nhau, thấy được sự sợ hãi cùng nghi hoặc trong mắt nhau.
"Không nghe ta nói gì sao?" Mạc Thiên Cửu lại quát.
Năm tên từ từ lui ra tránh đường, có thể hôm nay là ngày may mắn của bọn họ, đối phương không muốn giết người.
Mạc Thiên Cửu kéo tay Yên Mộng lướt qua.
Năm tên thở phào nhẹ nhõm.
Đi được trăm bước, Yên Mộng nhỏ giọng hỏi:
"Công tử vì sao không giết bọn họ?"
Khoảng cách này với người thường đã là khó nghe nhưng với tu sĩ vẫn nghe rõ rõ ràng ràng. Năm tên dỏng tai lên.
Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn nàng sâu sắc, Yên Mộng đôi mắt to tròn tỏ ra ngây thơ.
"Sâu kiến mà thôi, giết chỉ bẩn tay ta." hắn hất hàm khinh thường.
Năm tên nghe vậy thì nhau, trong lòng nổi lên suy nghĩ: tiểu tử này đang kéo da hổ dọa bọn hắn.
Đây là tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, một khi có cơ hội đều chém tận giết tuyệt làm gì có chuyện tốt bụng tha cho. Rõ ràng là đang dọa bọn hắn.
"Giết!" năm bọn họ gầm lên xông tới.
Mạc Thiên Cửu thở dài, không quay đầu.
Phốc phốc phốc… ba thanh kiếm như lưu tinh, lấy mạng người không cần hai nhát.
Hắn đưa mắt nhìn nàng, đây là kết quả ngươi muốn đi. Ta đã muốn tha cho bọn họ nhưng ngươi lại gợi lên nghi ngờ khiến bọn họ ra tay.
Nhưng nhìn nàng đôi mắt ngây thơ giống như cái chết của mấy tên kia không liên quan gì đến nàng vậy, hắn chỉ có thể nói: ma nữ!
Cũng không thể hoàn toàn trách nàng, chỉ có thể nói thế giới này quá đen tối, lòng người hiểm ác, ý tốt cũng bị nghi ngờ.
Hắn cùng nàng đạp lên phi kiếm phóng đi.
…
Tây Thành, một ngôi thành nhỏ nằm ở phía tây kinh thành Thang Nguyên.
Tây Thành được coi là lá chắn cho Thang Nguyên nên tuy thành nhỏ nhưng có quân đội tinh nhuệ đóng giữ. Sứ thần các nước muốn vào kinh thành cũng trước tiên phải ở đây dừng lại, dâng lên thư từ công văn, cho phép thì mới được vào kinh thành.
Mạc Thiên Cửu sau nhiều ngày bôn ba đã đến Tây Thành, còn hai ngày nữa là đến ước hẹn với quốc sư, từ đây đến Thang Nguyên cần một ngày đường. Bởi vậy hắn quyết định dừng lại nghỉ ngơi, trút bỏ bụi trần, tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới. Dùng trạng thái tốt nhất ra mắt sư tôn.
Trong bồn tắm lớn, Mạc Thiên Cửu cùng Yên Mộng ôm nhau ngâm mình.
Hắn vân vê hạt đậu nhỏ, kéo chuông ngực, nắn bóp, vò nát.
"Ái! công tử, nhẹ tay chút." Yên Mộng đỏ mặt.
"Không phải nàng thích như vầy sao?!" hắn cười dâm tiện.
Nàng vùng vẫy, nước bắn tung tóe.
"Công tử, trời còn sớm, để tối đi."
Mạc Thiên Cửu nghe vậy thở dài:
"Đêm nay không được rồi. Sắp phải gặp sư tôn, ta phải giữ cho tinh khí thần tràn đầy, không thể tiết nguyên dương."
Yên Mộng nghe vậy cũng xụ mặt.
"Thất vọng sao?" hắn nâng cằm nàng lên, cười trêu đùa. "Vậy mà suốt ngày nói không muốn!"
Yên Mộng hổ thẹn, giọng lí nhí chống chế:
"Không phải bởi vì công tử suốt ngày bóp bóp làm thiếp ra nước."
Trong phòng phát ra tiếng nghịch nước, cười nói rộn ràng.
Đêm xuống, bọn họ dắt tay nhau đi chợ đêm, mua đồ mới, chỉnh trang lại ngoại hình. Mạc Thiên Cửu rất nghiêm túc trong việc ra mắt sư tôn lần này.
…
Ngày hôm sau, bọn họ đánh lấy một cỗ xe ngựa tốt. Không dám ngự kiếm phi hành. Nơi đây gần hoàng thành, quân đội, mật vệ ngày đêm giám sát, tu sĩ ẩn nấp nên phi kiếm sẽ rất nguy hiểm. Chỉ cần chút hiểu lầm, tiền trảm hậu tấu, quốc sư cũng không cứu hắn được.
Lọc cọc lọc cọc… bước chân ngựa thong thả trên con đường nhỏ.
Đột nhiên có mấy bóng người choàng áo đen, che kín mặt nhảy ra bao vây. Một tên hét lớn:
"Cướp đây! nhanh để tất cả vàng bạc lại, người có thể đi."
Mạc Thiên Cửu hai lông mày nhíu chặt, nơi đây gần kinh thành làm sao lại có đạo tặc, hoàng đế làm sao có thể ngu yên? Chẳng lẽ hoàng đế quản lý kém đến mức ngay cả mấy con ruồi nhặng cũng dám ngồi lên đầu.
Càng suy nghĩ hắn càng thấy đáng nghi.
Hắn phóng xuất dị năng, cảm ứng kim loại, phát hiện ngoài mười tên bao vây hắn, ở ngoài xa còn có ba tên khác ẩn núp, tiếp tục cực đại kéo dài cảm ứng, hắn phát hiện có một thanh kiếm phát ra duệ khí sắc bén, cảm giác đã uống rất nhiều máu người đúc thành sát tính.
Hắn không cảm ứng được người nhưng chỉ bằng thông qua binh khí đã đoán biết chủ nhân là kẻ thế nào. Tên này chắc chắn thường xuyên giết người.
Mạc Thiên Cửu mắng to trong lòng: tu sĩ.
Có tu sĩ áp trận, đây rõ ràng không phải cướp bình thường.
Thấy Mạc Thiên Cửu mấy giây im lặng không nói, ngẩn ngơ giống như tâm hồn đang ở chỗ khác, khiến cho đám cướp bối rối. Ngươi ít nhất cũng phải thể hiện một chút cảm xúc a, như vậy bọn ta mới có thể nói tiếp.
Bối rối im lặng, một tên nhanh trí quát lên:
"Tiểu tử xuống xe!"
Mạc Thiên Cửu lấy lại tinh thần, nhìn bọn hắn.
Những tên này không giống như cướp bình thường vì ngoài vũ khí trong tay, dưới lớp áo choàng thùng thình còn có một cái chủy thủ dài đúng bốn mươi phân, trong ống giầy là cây dao nhỏ dài hai mươi phân, áo trong là vải thô nhưng dưới cảm ứng của hắn phát hiện vải này dệt xen kẽ giữa sợi vải và sợi kim loại, đây rõ ràng là một loại giáp nhẹ.
Mười người như mười, trang bị quá tốt, quá quy chuẩn.
Bọn chúng không thể nào là cướp được!
Chỉ vài giây quan sát, hắn đã nhìn ra tình huống. Hắn sắc mặt không đổi nhảy xuống xe ngựa, bình tĩnh nói:
"Mấy vị đại nhân, ta không có tiền bạc gì?"
"Tiểu tử, ngươi đùa bọn ta à? mặc quần áo thế kia, đi xe ngựa, còn có mỹ nhân bên cạnh, dám nói không có tiền." một tên quát mắng.
"Thật sự là không có. Ta chỉ có ba thanh kiếm này thôi." Mạc Thiên Cửu từ bên hông rút ra ba thanh kiếm, hai tay cầm dâng lên. "Mấy vị cầm lấy tha cho bọn ta."
"Hắc hắc… tiểu tử ngoan ngoãn." tên cầm đầu cười tươi, chỉ cần lấy được vũ khí đối phương, chẳng khác nào phế đi hắn nửa chiến lực. Trên đời này không thấy ai ngốc như tên này, đây chẳng khác nào bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Hắn tiến tới đưa tay cầm lấy ba thanh kiếm.
Tên tu sĩ phía sau đang ngồi lau kiếm, ánh mắt trừng lên. Ngu ngốc! sao lại có thể thả lỏng lúc này!
Đúng như hắn nghĩ, khi đám cướp cảm thấy quá thuận lợi, tinh thần buông lỏng, Mạc Thiên Cửu ánh mắt lóe sáng, ba thanh kiếm xuất vỏ.
Phốc phốc phốc… mười cái xác đổ xuống.
Ngay lập tức hắn chụp lấy một thanh kiếm phóng tới chỗ ba tên ẩn núp, song kiếm phong tỏa đường lui bọn chúng.
Tên tu sĩ vỗ bàn đứng dậy. Không ổn! hắn đạp kiếm phóng ra ngoài nhưng đã quá trễ. Ba tên thuộc hạ đã đi đời nhà ma.
Khốn kiếp! mười tên kia là phàm nhân, chết cũng thôi đi, nhưng ba tên thuộc hạ này đều là Luyện Khí bốn tầng, sao có thể chết nhanh như vậy?!
Không phải nói quốc sư chỉ mới nhận hắn làm đệ tử một tháng trước sao!??
Mạc Thiên Cửu cầm kiếm chỉ xéo, hai thanh kiếm ngự hai bên, sắc mặt trầm trọng, đối phương có thể ngự kiếm phi hành, nói rõ là Trúc Cơ tu sĩ. Không biết là mấy tầng nếu như là sơ kỳ, hắn cũng có tự tin đánh một trận, không chết được.
"Ngươi là thủ lĩnh đi? vì sao lại muốn giết ta?" hắn trầm giọng hỏi.
Tên đeo mặt nạ hừ lạnh, không nói một chữ. May mắn có ta áp trận nếu không kế hoạch đã bị phá sản. Ngươi cho dù có là thiên tài thì cũng không thể qua được Trúc Cơ cảnh.
Tên đeo mặt nạ cầm kiếm phóng tới, cần phải nhanh chóng giải quyết, tránh kinh động các thế lực.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Mạc Thiên Cửu cảm thấy một luồng gió sắc bén tát vào mặt, cầm chặt thanh kiếm, từ trường nội uẩn trong kiếm. Một kiếm chém ra.
Phá Sơn Hà!
Keng! hai kiếm chạm vào nhau, hỏa hoa bắn tung tóe.
Mạc Thiên Cửu loạng choạng lui về sau.
Tên đeo mặt nạ cảm thấy tay tê rần, thanh kiếm không ngừng rung động. Vừa rồi một khoảnh khắc va chạm kia, hắn chợt cảm thấy kiếm mất khống chế muốn rời tay, khiến cho chiêu thức của hắn chưa phát đã phá, uy lực chỉ còn một phần.
Mạc Thiên Cửu chưa ổn định thân hình, đã điều khiển hai thanh kiếm còn lại tấn công chỗ yếu hại.
Tên đeo mặt nạ vung kiếm dễ dàng phá giải.
Keng keng… hai thanh kiếm bị đánh bật ra ngoài.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Cửu xông tới, chủ động tấn công.
Tinh! mũi kiếm chạm nhau, hai bên giằng co.
Hai thanh kiếm bị đánh bật lượn vòng quay lại. Tên đeo mặt nạ nhíu mày, nhảy bật về sau.
Mạc Thiên Cửu cầm kiếm đâm tới, hai thanh kiếm song hành.
Tên đeo mặt nạ hừ lạnh.
Hừ! oắt con, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Trúc Cơ cảnh.
Hắn ngửa mặt gầm gừ, linh khí bùng nổ, tay cầm kiếm giơ cao qua đầu.
Nhất Kiếm Vạn Cốt!
Thanh kiếm giống như hóa lớn, một kiếm chém xuống.
Mạc Thiên Cửu đang lao tới với tốc độ nhanh, khó mà tránh né, hắn chống lên cả ba thanh kiếm.
Rầm! khói bụi mù mịt.
Khục khục… trong khói bụi có tiếng ho. Mạc Thiên Cửu tay chống kiếm, trước ngực xuất hiện một vết chém vừa dài vừa sâu, thấy được cả xương trắng. Hai thanh kiếm còn lại rơi vãi trên mặt đất.
Tên đeo mặt khó tin, như vậy còn chưa chết, bằng chiêu này hắn đã từng trọng thương Trúc Cơ cảnh, tên này chỉ là Luyện Khí sĩ.
Vừa rồi trong lúc quyết định, kiếm của hắn lại không nghe lời, lệch đi một điểm giúp Mạc Thiên Cửu giữ được một mạng.
Thanh kiếm này không biết hôm nay bị cái gì, lúc trở về phải kiểm tra lại kỹ lưỡng.
Nhưng trước tiên giết tên này đã.
Tên đeo mặt nạ từng bước đi tới, tròng mắt bắn ra sát khí.