Chương 55: Bắt đầu học làm khôi lỗi.
Sáng hôm sau, Mạc Thiên Cửu tới kho đồ tìm nguyên liệu, giữa đường gặp Trần Hảo.
"Sư huynh khỏe!" Mạc Thiên Cửu chắp tay chào.
Trần Hảo gật đầu đáp lễ, nhìn hắn một thoáng nhíu mày hỏi:
"Bắt đầu tu luyện rồi sao? có thấy xung đột công pháp không?"
"Vì sao sư huynh lại hỏi như vậy?" hắn tỏ ra nghi hoặc.
"Trước đó ta thấy ngươi khí tức nội liễm, linh khí không tiết, khống chế rất tốt nhưng bây giờ ta phát hiện ngươi tỏa ra nhàn nhạt linh khí."
Mạc Thiên Cửu nghe vậy, trong lòng vui mừng, thành công rồi! thật sự có linh khí tỏa ra, ta đã không còn sơ hở nữa.
Hắn ngoài mặt gãi đầu, cười khổ sở nói:
"Đúng là có chút xung đột. Đệ đang định thỉnh an sư tôn, đồng thời hỏi một chút cách giải quyết."
"Vậy thì ngươi không cần đi nữa. Sư tôn không ở trong phủ."
"Sư tôn đi rồi?"
"Ừm! sư tôn vào cung luyện đan. Phần lớn thời gian sư tôn đều ở đó, rất ít khi về phủ, nếu không phải ngươi đến ra mắt, chỉ sợ sư tôn vẫn đang ở trong cung."
Mạc Thiên Cửu nghe vậy gật đầu, lại thêm một niềm vui. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn có quá nhiều bí mật, ở cùng một nhà với quốc sư hắn không thoải mái, cảm giác như có thanh gươm treo trên đầu, một chút không cẩn thận sẽ rơi xuống.
"Còn chuyện xung đột công pháp, dễ giải quyết, ngươi chỉ cần dùng một cái, bỏ một cái là được. Ngươi cũng biết phải lựa chọn cái nào rồi đấy." Trần Hảo nhắc.
"Vâng! đệ xin nghe theo sư huynh dạy bảo." Mạc Thiên Cửu cúi đầu chắp tay.
"Sư huynh sáng sớm định đi đâu sao?" hắn hỏi lại.
"A! ta ra ngoài chơi chút." Trần Hảo cười tươi, xem ra đang rất vui vẻ.
"Không phải sư tôn nói hạn chế ra ngoài sao?"
"Với các ngươi thôi. Ta đã là Trúc Cơ cảnh, cả Đại Trịnh này cũng có thể đi ngang, ai dám ra tay với ta chứ." Trần Hảo vỗ ngực tự tin nói.
"Sư huynh uy vũ!" hắn giơ ngón cái khen, Trần Hảo cười híp mắt.
"Sư đệ có muốn mua cái gì không, ta mua cho."
"Đệ tạm thời không có nhu cầu."
"Được, vậy ta đi trước." Trần Hảo phất tay chào, một tia điện sáng lên xoẹt một cái, hắn biến mất tại chỗ.
Mạc Thiên Cửu nhìn theo ngưỡng mộ, tu tiên thật nhiều thủ đoạn thần kỳ, ta cũng muốn một ngày được như vậy.
Hắn sau đó đi đến kho đồ.
Tại trong kho, phần lớn đều là tài dược, khó khăn lắm mới kiếm được vài khối kim loại thô, một ít khối gỗ quý.
Không nhiều nhưng đủ cho hắn thực hành.
Hắn trở về nơi ở bắt đầu đục đẽo, Yên Mộng ngồi bên cạnh chống cằm nhàm chán.
"Công tử, làm những thứ này có ích gì?"
"Tất nhiên có! nàng cứ đợi xem, sẽ có bất ngờ cho nàng." hắn cười thần bí nói.
Hắn lại tập trung vào công việc.
Một khối gỗ vuông vức đặt trên bàn đá, Mạc Thiên Cửu dùng dị năng điều khiển cưa, mài, đục… tạo hình cho khối gỗ. Nửa giờ sau một cái thân người đã xong.
Hắn tiếp tục làm cánh tay, chân, đầu, các khớp nối.
Tác phẩm đầu tiên hắn cần đơn giản, không cầu phức tạp.
Mạc Thiên Cửu nhìn hình nhân gỗ hài lòng, tiếp theo là khắc pháp trận.
Pháp trận có thể khắc hoặc vẽ, bên trong hoặc bên ngoài con rối. Để tối giản tất cả, hắn dùng bút vẽ bên ngoài.
Pháp trận đơn giản, chỉ có hai vòng tròn đồng tâm, bảy loại ấn ký, điều khiển bảy loại động tác cơ bản: đi, đứng, ngồi, quỳ, chống hông, vẫy tay, vỗ tay.
Mạc Thiên Cửu phủi tay nhìn tác phẩm, cảm thấy hài lòng, chỉ còn một bước cuối: lắp linh thạch vào mắt trận.
Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh thạch đặt vào giữa ngực con rối. Ngay lập tức hoa văn pháp trận sáng lên.
Mạc Thiên Cửu tay kết ấn ký, quát:
"Lên!"
Con rối đang nằm bật ngược đứng thẳng, hoàn toàn không giống động tác con người.
"Đi!"
Cọc cọc cọc… con rối bước đi, rất gượng ép.
"Vỗ tay!"
Vụt vụt… con rối hai bàn tay vỗ hụt vào không khí.
Sau khi thử nghiệm các loại, hắn cảm thấy hài lòng, đây là bước khởi đầu tốt. Muốn sử dụng được còn cần rất nhiều cải tiến.
Hắn tiếp tục làm việc một cách say mê.
Yên Mộng nhàm chán, đi dạo trong phủ. Nàng nghe hắn nói chuyện, biết tình thế không tốt lắm nên cũng hạn chế ra ngoài.
Khi mặt trời khuất sau những áng mây phương tây.
Yên Mộng trở về, ngay lập tức nàng đã bị Mạc Thiên Cửu kéo tay vào phòng.
"Công tử, từ từ đã…" nàng giữ tay hắn, chân ghì lại.
"Nhanh lên, ta không chờ được nữa, gấp lắm rồi!" hắn hấp tấp.
"Thì cũng phải để thiếp tắm đã, thiếp bây giờ người đầy mồ hôi."
"Không sao, tí nữa còn nhiều mồ hôi hơn, sau đó tắm cũng không muộn."
Yên Mộng mặt đỏ, công tử mấy ngày nhịn ăn, chắc chắn là không chịu được nữa rồi. Ta… cũng không nhịn được.
Hắn kéo nàng vào trong phòng, cầm chăn giật mạnh lên, để lộ phía dưới là cái giường gỗ đã bị cắt ra một khối vuông, thay vào đó là một miếng đệm phía dưới có cơ quan bánh xe.
"Công tử, đây là cái gì?" Yên Mộng hiếu kỳ.
Mạc Thiên Cửu ưỡn ngực đầy tự hào:
"Đây là phát minh ta nghĩ ra."
"Nó có công dụng gì?"
"Nhìn đây!" Mạc Thiên Cửu bên cạnh giường cầm một cái cần gỗ bắt đầu quay giống như lên dây cót.
Một lúc sau, hắn buông tay.
Cơ quan khởi động, từng cái bánh răng quay tròn, đẩy lên đẩy xuống miếng đệm.
Yên Mộng đầu tiên thấy kỳ lạ thú vị, sau đó đỏ mặt, cái này mà dùng để cưỡi ngựa… chỉ sợ chết nàng mất.
"Công tử, người thật xấu xa, lại còn có thể nghĩ ra được trò này." nàng đấm ngực hắn thùm thụp.
"Ta chế ra thứ này chính là để cho nàng…" hắn cười bí hiểm nhéo cằm nàng một cái.
Yên Mộng rạo rực: "Vậy… vậy chúng ta thử luôn đi…"
"Được!" Mạc Thiên Cửu lập tức bế nàng đặt lên giường, sau đó… đứng nhìn.
"Thấy sao? thấy máy mát xa lưng của ta thế nào?" hắn cười hỏi. "Nàng hay than phiền đau lưng bởi vậy ta đã nghĩ ra cái này, đảm bảo sau này không còn đau lưng nữa."
"Đây… đây là máy mát xa?" nàng không tin hỏi lại.
"Đúng! chứ nàng nghĩ nó là cái gì?" hắn gật đầu.
Yên Mộng mắt cá chết, cực kỳ hụt hẫng, ta còn tưởng…
"Hứ!" nàng giận dỗi đứng dậy. "Từ nay không chơi với chàng nữa."
"Ấy, đừng giận!" hắn kéo tay nàng lại, cười dâm tiện: "Vừa rồi trêu nàng thôi, ta còn không biết nàng muốn cái gì?"
Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn ra một cây hàng.
"Đây mới là món quà ta muốn tặng nàng." rồi hắn nhỏ giọng. "Làm theo nguyên mẫu của ta đó."
Nhìn cây hàng, Yên Mộng xấu hổ quay mặt đẩy ra. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ như thế này, quá… quá dung tục đi.
"Hắc hắc… nằm xuống đây, ta sẽ hướng dẫn nàng cách sử dụng." hắn sau đó bế nàng lên giường.
Yên Mộng lần đầu gặp thứ này, cảm giác thật mới lạ, giống như là có hai người trước sau cùng làm vậy. Không những thế thứ này còn có thể rung.
Mạc Thiên Cửu làm cây hàng bằng kim loại, hắn dùng dị năng điều khiển nó rung lên. Nếu như sau này có thể khắc pháp trận để nó tự hoạt động thì mới hoàn hảo, đáng tiếc! hắn còn chưa khắc được pháp trận nhỏ như vậy.
Tối hôm đó bọn họ quần nhau tới sáng, giải tỏa áp lực mấy ngày liền.
…
Sáng hôm sau, hắn ôm nàng thì thầm:
"Đồ chơi mới có thích không?"
Hắn hỏi một đằng, nàng trả lời một nẻo:
"Rút ra đi, làm cả đêm, đau muốn chết."
Hắn cười hắc hắc.
"Từ bây giờ nó là của nàng, thấy nhớ ta thì lấy ra chơi."
Nàng ậm ừ.
"Làm phát chào buổi sáng." hắn hùng hổ cầm chân nàng gác lên vai.
Đúng lúc này có tiếng gọi:
"Thập tam đệ, ngươi thức dậy chưa?"
Mạc Thiên Cửu nghe ra tiếng của Trần Hảo, đành thôi, hắn hôn lên má nàng:
"Nàng ngủ tiếp đi!"
Hắn nhanh chóng mặc đồ ra ngoài, thấy Trần Hảo đang đợi trước cửa, hắn tươi cười:
"Sư huynh tới tìm đệ sớm như vậy làm gì?"
"Hừ, còn không phải bởi vì hai ngươi suốt đêm không cho ai ngủ?" Trần Hảo hậm hực nói.
Mạc Thiên Cửu gãi đầu cười khổ:
"Sư huynh nghe được sao? đệ nhớ là bọn đệ đã rất kìm chế mà."
"Cái này… do ta vô tình quét linh thức." Trần Hảo bối rối nói.
"A! không ngờ sư huynh còn có sở thích nghe lén." Mạc Thiên Cửu giật mình, thu người cảnh giác.
Phủ của hắn khá rộng, nhiều cây, người thường căn bản không thể nghe thấy, cũng chỉ có vị sư huynh này dùng linh thức quét mới biết được.
"Không phải! ta không phải loại người đó, chỉ là vô tình." Trần Hảo xua tay, vội giải thích.
"Thực sự vô tình?"
"Thực sự vô tình!" Trần Hảo gật đầu khẳng định.
Mạc Thiên Cửu nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Trần Hảo vội đổi chủ đề:
"Đệ học thuật khôi lỗi thế nào rồi?"
"Cũng tạm được."
"Có phải là rất thiếu thốn." Trần Hảo tỏ ra thân thiết, quàng lấy vai hắn, nói: "Sư tôn chúng ta chủ tu luyện đan nên trong kho không có nhiều vật liệu luyện khôi lỗi. Nếu muốn chế tạo vậy thì phải ra ngoài mua thêm."
Mạc Thiên Cửu gật đầu, lời này đúng ý hắn.
"Hắc hắc… ta biết được tối nay sẽ có một phiên đấu giá lớn, chắc chắn sẽ có thứ đệ cần." Trần Hảo cười nói.
"Nhưng sư tôn dặn không nên ra ngoài." hắn e ngại.
"Ầy! yên tâm, có sư huynh ở đây, không ai có thể làm gì ngươi." Trần Hảo thuyết phục.
Mạc Thiên Cửu cảm thấy không vấn đề liền gật đầu.
Thấy vậy, Trần Hảo hồ hởi giới thiệu:
"Phiên đấu giá này là phiên đấu giá lớn nhất Đại Trịnh, đồ vật đấu giá đều là tài nguyên tu luyện. Đảm bảo đệ sẽ không kiếm được ở bên ngoài. Đệ có thể mua hoặc bán, hay là gửi đấu giá hộ, phí giao dịch sẽ là năm phần trăm giá trị đồ vật.
Phiên đấu giá sẽ dùng linh thạch làm tiền tệ. Cũng có một số người yêu cầu dùng vật trao đổi. Nói chung rất nhiều khả năng xảy ra."
"Ai là người tổ chức?" Mạc Thiên Cửu hỏi.
"Không rõ! nhưng có lời đồn là hoàng thất."
Mạc Thiên Cửu gật đầu, lớn như vậy đấu giá đúng là chỉ có hoàng thất mới có khả năng đảm đương.
Lúc ở trái đất, hắn cũng từng tham gia đấu giá, không phải bình thường đấu giá mà là đấu giá ngầm, phải có thiệp mời mới được vào trong.
Các nhân vật tham gia đều đeo mặt nạ che giấu danh tính.
Hội đấu giá ngầm đấu giá những vật không thể lộ ra ánh sáng như bảo vật quốc gia, đồ trộm cắp, người, chất phóng xạ, tập tin mật…
Hắn chính là người chuyên cung cấp những vật phẩm cho hội đấu giá, hợp pháp hóa các loại giấy tờ.
Nên khi nghe tới hội đấu giá, hắn không bỡ ngỡ chút nào.