Chương 24: Chiến thắng đầu tay đơn giản.
Tơ nhện phóng ra, đám hạ nhân vội khua đao đón đỡ, bọn chúng không phải bình thường gia nhân, bọn chúng đều mang một thân võ nghệ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Chu gia là thế gia bởi vậy nuôi rất nhiều võ sĩ đề phòng bọn trộm cướp. Chuyến đi này quan trọng, Chu Thường càng là chú tâm tuyển chọn nên đám này đều là tinh anh trong tinh anh.
Sợi tơ dễ dàng bị bọn chúng đỡ được, tơ nhện dính chặt lưỡi đao, con nhện vận lực kéo. Vút! đám hạ nhân không thể giữ nổi đao, tuột tay bay về con nhện. Đám nam nhân này đều vai u thịt bắp, sức khỏe phi thường, có thể dễ dàng nhấc khối đá năm mươi cân, vậy mà không giữ nổi đao.
Con nhện này thật sự đáng sợ.
Đám nam nhân còn không chịu được thì đám nữ nhân chỉ có phần nằm im bị bắt.
Mạc Thiên Cửu phất tay, một cái nắp vung bay tới, thay hắn cản tơ nhện.
Chu Thường tung ra một lá bùa, gặp tơ nhện nó liền bùng cháy, tơ nhện lập tức bị tiêu hủy. Thấy cảnh này mắt lão sáng ngời.
"Nhanh dùng lửa!"
Đám hạ nhân vội cầm lên que lửa, thổi phù phù cho lửa cháy lên.
Ánh sáng lan tỏa, hình dáng con nhện rõ ràng hiện lên, nó toàn thân màu đen than, dưới bụng có hoa văn màu đỏ giống như khuôn mặt quỷ hung ác. Nhện này có tên Hắc Diện Quỷ, thiện phục kích, đánh lén, nọc độc cực mạnh, có thể tiến hóa đến Kim Đan cảnh.
"Nhanh cứu công tử." Chu Thường ra lệnh.
Đám nam nhân chậm rãi cầm đuốc tiến lên.
"Tiên trưởng, mong ngài ra tay." Chu Thường lại quay sang nói với Mạc Thiên Cửu. Bây giờ với lão quan trọng nhất là giữ được Chu Đạt, những thứ khác đều không quan trọng, ngay cả mối thù cắm sừng.
Mạc Thiên Cửu tay kết ấn ký, làm ra bộ mặt nghiêm trọng, nói:
"Ta đang chuẩn bị đại chiêu, cần một chút thời gian, các ngươi cố gắng giữ chân nó."
"Mất bao lâu?" lão hỏi lại.
"Rất nhanh thôi!"
Mạc Thiên Cửu tất nhiên chỉ đang làm bộ thôi, mục đích của hắn là để đám kia thử trước yêu nhện. Trận này hắn muốn thắng, bởi vậy phải thật cẩn trọng.
Nếu đám gia nhân này mạnh hơn, vậy thì hắn sẽ tại lúc mấu chốt hạ sát con nhện, chiếm hết công lao.
Nếu con nhện mạnh hơn, vậy thì dùng đám gia nhân tiêu hao nó, lúc mấu chốt hắn mới ra tay.
Chu Thường cắn răng, đã như vậy hắn chỉ có thể cố gắng.
"Các ngươi cố gắng…" lão đang định ra lệnh cho đám thuộc hạ câu giờ.
Nhưng mà cảnh trước mắt khiến lão sững sờ, tất cả đều bị đánh bại. Quay lại trước đó mấy giây, trong lúc lão còn đang nói chuyện với Mạc tiên trưởng, con nhện đã nhảy xuống trực diện cùng đám người đánh nhau.
Chỉ vài cái quơ chân nó đã chém ba người bị thương, đám gia nhân ném que lửa vào người nó hoàn toàn vô hiệu, không một chút vết bỏng.
Con nhện hất chân đánh bay một người, hắn đập vào cột đình bật lại ngã xuống bất tỉnh, tên còn lại sợ quá quay đầu chạy nhưng dính cứng ngắc vào tơ nhện đã giăng sẵn bên ngoài.
Diễn biến quá nhanh, chưa tới một phút. Chu Thường hoàn toàn không ngờ, đám võ sĩ này còn không thể làm tổn thương một sợi lông của con nhện.
Con nhện chậm rãi bước lại gần Chu Thường, tám con mắt ánh lên hình ảnh run sợ của lão.
"Đừng… đừng lại đây… ta có tiên phù." lão cầm ra sấp bùa quơ tới quơ lui.
Con nhện chẳng chút sợ hãi, từng bước ép tới.
Lão lập tức quăng ra đống bùa, giấy bay lả lướt.
Oanh oanh oanh… có mấy tấm thật sự hiệu quả, nổ bể, khói lửa bao trùm con nhện.
Chu Thường sắc mặt hớn hở.
"Chết đi! yêu quái." lão mắng.
Nhưng ngay sau đó lão cứng hết cả người, con nhện xuyên qua khói lửa những thứ này căn bản không làm gì được nó.
Lão run rẩy ngã phịch xuống đất, hai chân không ngừng đẩy, cơ thể lùi về phía sau.
"Tiên… trưởng… ngài còn đó không?"
Mạc Thiên Cửu trong lòng thầm mắng: đám vô dụng!
Hắn buộc phải ra tay.
"Thiên Lý Tru Ma Kiếm." hắn quát lớn, mấy cây đao phóng tới chỗ con nhện.
Ừm… hét lớn cho có khí thế thôi, không liên quan gì đến chiêu thức đâu.
Con nhện hai chân giơ lên, chém trái chém phải.
Keng keng keng… đao rơi lả chả, lưỡi đao như lưỡi cưa. Chân của Hắc Diện Quỷ còn cứng hơn cả sắt thép.
Yêu thú cũng giống như tu sĩ, bước vào con đường tu luyện, phàm vật khó mà tổn thương. Mấy đao này chỉ là phàm vật. Cũng may, Mạc Thiên Cửu từ chỗ Hồng Đồ lấy được một đống đồ tốt.
Hắn hai ngón tay xoay vòng chỉ vào rương đồ, nắp rương bật ra, bay lên ba cái đinh sắt, hai con dao, mười hai cây kim châm, một chày sắt.
Hắc Diện Quỷ phát ra tiếng kêu khè khè, nó chồm lên nhảy tới.
"Tà Bất Thắng Chính Trời Tru Đất Diệt." Mạc Thiên Cửu hét lớn một câu vô nghĩa.
Đồ sắt phóng tới chỗ con nhện.
Phốc phốc phốc… con nhện bị đâm xuyên đầu, thân, bụng. Bịch một tiếng ngã xuống, theo quán tính, cái xác trượt một đoạn tới chân hắn, chết ngay tại chỗ, huyết dịch từ từ lan tràn.
Mạc Thiên Cửu tròn mắt, ta… ta giết yêu thú rồi, đơn giản như vậy! biết thế trang bức thêm một hồi. Nhưng bây giờ cũng không muộn.
Hắn đạp lên đầu con nhện, đứng ngạo nghễ, dùng cằm nhìn người.
"Yêu nhện, ngươi tội ác chồng chất. Hôm nay gặp ta, ngươi phải đền tội."
Chu Thường tỉnh lại sau sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Tiên trưởng uy vũ… tiên trưởng uy vũ. Đa tạ tiên trưởng cứu chúng ta."
Mạc Thiên Cửu hài lòng, phải như thế chứ!
Hắn sau đó giải cứu những người bị tơ nhện bắt.
Chu Thường ôm lấy Chu Đạt kiểm tra, thấy hắn không sao, chỉ là sợ quá mà ngất đi, lão vỗ vỗ ngực, may mắn… may mắn… không sao là tốt rồi.
Lần này yêu nhện tập kích, một người chết, một người trúng độc khả năng không cứu được cũng tính như chết, bốn người bị thương, một người bị mắc vào tơ nhện. Đây đều là đám nam nhân, nữ nhân ngược lại không ai bị sao.
Mạc Thiên Cửu sau khi nhận hết lời nịnh hót, vui vẻ ra mặt, hắn mới bắt tay vào kiểm tra con nhện, trong sách có nói yêu thú có yêu hạch. Yêu hạch đa dụng vô cùng như luyện đan, hấp thụ, nghiên cứu đại đạo, mượn dùng thi triển ra yêu thú lực lượng… bởi vậy yêu hạch giá trị rất cao.
Hắn mổ xẻ một hồi, hoàn toàn không phát hiện cái gì yêu hạch, hắn xì một tiếng, sách lừa người.
Hắn không biết được rằng con nhện này chỉ tương đương với Luyện Khí ba tầng. Muốn sinh ra yêu hạch cũng phải Kim Đan trở lên.
Không tìm được yêu hạch nhưng hắn lại chú ý tới hình vẽ trên đầu con nhện giống như tự nhiên nhưng cũng giống như nhân tạo.
Hình này… chẹp chẹp… hình như đã nhìn thấy ở đâu đó trong sách.
"Quác, quác…" đúng lúc này Đậu Đen đứng trên vai hắn cất tiếng kêu, cắt đứt hắn suy nghĩ.
Đậu Đen ánh mắt sáng ngời, như muốn nói: ngươi chơi xong rồi! cho ta, cho ta.
"Được rồi! của ngươi hết đó."
Đậu Đen vui mừng nhào xuống mổ ăn.
Nó thân hình nhỏ bé không ngờ sức ăn khủng khiếp, thoáng chốc con nhện to đùng đã bị nó ăn rỗng. Đậu Đen nằm ngửa, phơi cái bụng căng tròn, thỉnh thoảng lại ợ một cái.
Mạc Thiên Cửu thu lại đống chân, thứ này cứng như vậy hẳn là có thể dùng.
…
Tại trong một hang động, cách ngôi miếu hoang trăm dặm, bóng tối vô tận, đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, sau đó là vô số ánh sáng đỏ sáng lên, bọn chúng phát ra tiếng khè khè…
Một con nhện khổng lồ, to hơn con nhện tập kích bọn Mạc Thiên Cửu gấp mười lần, nó rít lên khiến bầy nhện nhỏ im lặng. Nó lúc này cũng rất tức giận, vậy mà dám giết con nó.
Tám con mắt nó hướng về phía ngôi miếu, một nhân hình yểu điệu vỗ vỗ đầu nó an ủi, giọng nói ngọt ngào, tự lẩm bẩm.
"Nam nhân này thật thú vị!"
…
Chuyện đêm qua khiến mọi người sợ chết kiếp, trời tờ mờ sáng, bọn họ đã xuất phát lên đường. Khi trời ngả về tây, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Huyện thành không hổ là huyện thành phồn thịnh hơn gấp nhiều lần xã nhỏ của bọn hắn. Đám người lần đầu tới đây đều ngước mắt trầm trồ, trên đường đi thấy cái gì cũng lạ.
Tới nơi, bọn họ lập tức đến quán trọ Chu Thường đã đặt từ trước. Sắp xếp xong nơi ở cho mọi người, Chu Thường tất bật ra ngoài ngoại giao, lão đi gặp mấy cái lão hữu tìm hiểu tin tức thi huyện.
Mạc Thiên Cửu một người một phòng, hắn vốn có cơ hội gọi hai mỹ nhân đến tập thể dục, nhưng chuyện yêu nhện khiến hắn hứng thú hơn với thế giới mới. Cảm giác như trở lại hồi hắn đi trộm mộ cổ vậy.
Hồi hộp, lo lắng, sợ hãi trong quá trình thăm dò, lấy được bảo vật thì cảm xúc vỡ òa hoặc hụt hẫng khi tìm thấy toàn thứ vô dụng.
Hắn chú tâm hơn đọc sách, hy vọng thế giới này cho hắn nhiều bất ngờ.
Chu Thường thông báo cho mọi người biết: Thời gian thi sẽ diễn ra vào hai ngày sau.
Trong hai ngày này mọi người ngoan ngoãn chờ đợi, chớ có đi lung tung, tại đây đại nhân vật rất nhiều, nếu có chuyện gì lão cũng không lo được.
Tại xã An Phước, lão có thể hoành hành, nhưng tại đây không được.
Thời gian hai ngày nhất nhanh qua đi, Chu Đạt vào phòng thi, người Chu gia tới tận trường thi chờ đợi.
Khi mặt trời ngả bóng chiều, tiếng chuông kết thúc đánh vang, các thí sinh lần lượt ra ngoài, có người vui vẻ, có người lạnh băng, có người uể oải, có người thở dài nói một câu: "Năm sau, năm sau nhất định thi đậu."
"Chu Đạt, thi thế nào?" Chu lão gia khóe mắt nhăn nheo lo lắng hỏi.
"Cố gắng hết sức, còn lại trông mệnh trời." Chu Đạt trả lời chung chung.
Chu lão cũng không cố gắng hỏi thêm, cần làm lão đều đã làm, ngay cả nhịn nhục chịu cắm sừng lão cũng đã chịu, con trai không đậu thì đúng là mệnh trời bất công.
Thi xong, một ngày sau sẽ biết kết quả.
Mọi người trở về nhà trọ nghỉ ngơi, hồi hộp chờ đợi. Nhưng cũng có thí sinh biết mình không được, sớm trở về, bớt đi tiền phòng trọ.
Sáng sớm khi tiếng gà thứ nhất cất vang, một đám binh lính uy nghiêm cưỡi ngựa từ trong ngự phủ đường đi ra, sau đó chia thành bốn nhóm đi đến cổng thành.
Người dân trên đường sớm biết bọn họ đây là đi làm gì, mọi người chính là đang chờ bọn họ.
Khoa bảng sau đó được dán lên bốn cổng tường thành. Dân chúng bu đen vào xem.
Tên gia nhân Chu phủ cố gắng luồn lách vào trong, hắn là người học võ, thân thể cường tráng vậy mà không chen nổi đám người này.
Vất vả lắm mới tới gần mười bước, cái tên xếp đầu tiên đập vào mắt hắn vậy mà lại là công tử nhà mình.
Hắn chợt nước mắt rưng rưng, vui quá mà khóc.
Tại nhà trọ, Chu gia đang ngồi dưới sảnh uống trà, ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng nhìn kỹ sẽ thấy mặt nước chén trà luôn giao động.
Bộ Yên cầm khăn tay không ngừng vo tới vo lui. Lý Bình Nhi sắc mặt phức tạp, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Chu Đạt nhắm mắt chờ đợi nhưng tim lúc này đập thình thịch, thình thịch…
Mạc Thiên Cửu uống trà mới thật sự là nhàn nhã.
Mọi người trong quán giống như bọn họ cũng đang hồi hộp chờ đợi.
Đúng lúc này nghe tiếng hét:
"Công tử đậu rồi! công tử đậu rồi!"
Mọi người nghe tiếng cũng không biết là công tử nhà ai.
Chu Thường không nhịn được nữa, đây hình như là tiếng gia nhân nhà mình, lão đứng dậy bước ra ngoài cửa chờ.
Tên gia nhân chạy tới cửa, hắn trên đường đi đã hét khàn cả giọng.
Chu Thường ôm vai hắn, gấp gáp hỏi:
"Thế nào?"
"Công tử… công tử…" tên gia nhân vừa thở dốc vừa nói. "Đậu rồi! đậu thủ khoa, đứng đầu bảng vàng."
Lão Chu da mặt giãn ra, lệ nóng doanh tròng, công sức của lão được đền đáp rồi!