Chương 27: Giả mạo thân phận.
Lạc Hạc sững sờ quay đầu, trong mắt hắn ánh lên một vệt sáng, sau đó chợt thấy cổ nhói nhói đau. Hắn muốn mở miệng nói nhưng phát ra chỉ có tiếng ọc ọc máu trào.
Ầm! hắn đổ sụp xuống đất. Không thể tin được! ta là tiên nhân, sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Ngươi không phải đã bị trói buộc linh lực rồi sao?
Mạc Thiên Cửu nhếch mép, buồn cười đâu, ta làm gì có linh lực cho ngươi trói buộc, ngươi đây chính là cầm gậy đánh không khí.
Mà hắn cũng không ngờ tên tiên nhân này dễ chết như vậy, so với người thường cũng không khác nhiều.
Hắn lục lọi trên người Lạc Hạc, tìm được một quyển pháp môn luyện khí, một đan phương thi đan, sa bàn trận pháp cùng mấy món đồ linh tinh, tên này không có nhẫn trữ vật.
"Tiên… tiên trưởng…" Bộ Yên và Lý Bình Nhi run run giọng quỳ xuống, hai nàng cũng không biết số phận nàng sau đây sẽ ra sao? mặc dù hai nàng đã phục vụ hắn nhưng tiên nhân coi phàm nhân như sâu kiến, muốn giết thì giết, chuyện vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.
Chu Thường hạ độc kế với Mạc Thiên Cửu, bọn họ là vợ và con dâu của Chu Thường, tiên nhân giận chó đánh mèo là chuyện bình thường.
"Ầy… các ngươi làm gì vậy. Đứng lên đi!" hắn đỡ hai nàng đứng dậy. "Các ngươi thấy ta giống như tên sát nhân không nói lý lẽ lắm sao."
Hai bọn họ đứng lên, lòng đã bớt lo nhưng vẫn chưa trút hết xuống sợ hãi.
Vừa rồi rõ ràng Mạc tiên trưởng có thể giết tên đạo sĩ kia nhưng lại không ra tay để hắn giết tất cả mọi người. Mạc Thiên Cửu không phải sát nhân nhưng là kẻ điều khiển sát nhân, so với sát nhân, hắn còn đáng sợ hơn gấp bội.
"Các ngươi có dự tính gì không?" Mạc Thiên Cửu hỏi.
Bộ Yên và Lý Bình Nhi thoáng nhìn nhau, ngừng một giây, sau đó đối với hắn cung kính nói:
"Xin tiên trưởng chỉ cho một con đường sáng."
Mạc Thiên Cửu xoa xoa cằm, hai cô nương này đúng là thông minh.
"Các ngươi đến Chu phủ đều vì gia tộc, nay Chu Thường đã chết nhưng chuyện này không ai biết, các ngươi trở về nói Chu Thường và Chu Đạt đã lên châu luyện thi, hai ngươi được lệnh ở lại quản lý Chu gia, có thể những người Chu gia sẽ không tin nhưng ít nhất sẽ cho các ngươi mấy phần mặt mũi, các ngươi có thể tranh thủ thời gian tìm kiếm lợi ích trước khi bị phát hiện."
Hai nàng cảm thấy lời này có lý, thật ra trong thâm tâm bọn họ là muốn đi theo hắn, đi theo một vị tiên trưởng, tiền đồ tất nhiên hơn việc ở lại nhưng từ trong lời nói của Mạc tiên trưởng, bọn họ biết tiên trưởng không muốn mang theo bọn họ.
"Tiên trưởng dạy phải, đây cũng là điều bọn ta mong muốn. Đa tạ tiên trưởng." Bộ Yên lập tức hùa theo.
"Ta nhớ trên người Chu Thường có con dấu Chu gia, thấy dấu như thấy người. Chúng ta có thể dùng nó điều khiển Chu gia, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không ai nghi ngờ." Lý Bình Nhi vội nói.
Nếu không thể theo tiên trưởng, vậy thì lùi một bước cầu cái giàu sang cũng không tệ.
Vậy là quyết định đã xong, sau khi xử lý mấy cái xác, Mạc Thiên Cửu và Lý Bình Nhi, Bộ Yên tách ra.
…
Lộc cộc, lộc cộc… tiếng chân ngựa chậm rãi bước đi.
Ngồi trên xe ngựa, Bộ Yên và Lý Bình Nhi sầu não, ngày hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, cuộc đời nhân sinh xoay vòng mấy lần, không biết tương lai sau này sẽ ra sao.
Đúng lúc này có người chặn đường xe ngựa, là một cô gái mặc váy đỏ, khuôn mặt sắc sảo, dáng người lồi lõm phong tình vạn chủng, nhìn là biết kinh nghiệm đầy mình.
Hai nàng ghì cương. Bộ Yên lên tiếng:
"Cô nương xin tránh đường."
Cô gái trước mặt kéo lên nụ cười. Bộ Yên và Lý Bình Nhi chợt cảm giác trời đất quay cuồng, đầu óc mơ hồ, vài giây sau đã gục người vào nhau.
Cô gái váy đỏ tiến lên, từ trong trong nhẫn trữ vật lấy ra hai hình nhân bằng rơm, nàng ta tay liên tục kết ấn ký, rút ra một hồn của hai nàng đánh vào hình nhân.
Nếu Mạc Thiên Cửu ở đây, sẽ ngay lập tức nhận ra đây là thuật thi khôi hắn đã từng làm với Chu Thường nhưng cao cấp hơn gấp nhiều lần.
Cô gái này thì ra chính là Hồng Lĩnh, tam sư muội, người đã chạy thoát khỏi tay Hồng Đồ.
Nàng sau khi phản bội sư huynh, chạy về hướng Thiên Thủy Giáo, nàng rất thông minh, Hồng Đồ thắng, khả năng sau đó sẽ truy sát nàng, nhưng hắn sẽ không thể nào ngờ được nàng chạy về hướng Thiên Thủy Giáo. Đây là: nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nhưng đang trên đường chạy, nàng thấy Tư Đồ Uyên Thành cưỡi kiếm bay ngang qua giống như đang gấp gáp về tông môn.
Cái này thật khó hiểu, rõ ràng lúc đó nàng đã thấy Hồng Đồ chiến thắng.
Chẳng lẽ Tư Đồ Uyên Thành bị luyện thành con rối? cái này cũng không có khả năng, thời gian quá ngắn, Hồng Đồ trình độ luyện khôi còn chưa đến mức đó.
Vậy thì vì sao?
Nàng vô cùng tò mò.
Sau đó nàng mon men trở lại sào huyệt cũ, nhiều lần thăm dò phát hiện không có ai. Nàng lá gan lớn hơn, quyết định đi vào trong. Kết quả phát hiện tất cả hoang tàn.
Nàng liền biết Hồng Đồ xong đời, như vậy ngược lại khiến nàng yên tâm hơn rất nhiều, so với Tư Đồ Uyên Thành, Hồng Đồ đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Khi nàng định vớt một ít chỗ tốt thì phát hiện không còn bất kỳ thứ gì, khung giường cũng bị cạy mang đi. Tư Đồ Uyên Thành không đến mức đấy a!
Nàng sau đó điều tra, lần mò đến nơi dân cư gần đó, khóa mục tiêu Mạc Thiên Cửu. Đơn giản vì mọi người xưng hắn là tiên trưởng, nàng cũng đã mấy lần bí mật quan sát, phát hiện trùng khớp với tên huyết nhân mà ngày đó tứ sư đệ mang về.
Chuyện này lại càng lộ ra kỳ lạ.
Từ đó nàng âm thầm theo dõi hắn.
Chuyện hôm nay nàng đã chứng kiến tất cả, phát hiện hắn không có linh lực dao động nhưng lại có thể ngự vật giết địch, nàng không thể nào lý giải nổi.
Bởi vậy mới có chuyện lúc này.
"Nói cho ta biết mọi thứ các ngươi biết về Mạc Thiên Cửu." Hồng Lĩnh ra lệnh.
Bộ Yên và Lý Bình Nhi vẻ mặt đờ đẫn, nghe lệnh, bắt đầu kể. Chuyện phần lớn đều xoay quanh thịt chạm thịt.
Hồng Lĩnh lắng nghe hoàn toàn không chút nào xấu hổ, nếu gặp cô gái khác đã sớm đỏ mặt tía tai, nàng ngược lại còn nở nụ cười, thưởng thức từng câu từng chữ.
Mặc dù phần lớn là chuyện xác thịt, nhưng nàng từ trong đó vẫn rút ra được manh mối quan trọng.
"Chẹp chẹp… thì ra hắn chính là kẻ khuân dọn cả hang ổ của ta."
"Nhẫn trữ vật của Hồng Đồ cũng trong tay hắn."
"Hắn đã bắt đầu nghiên cứu thuật luyện thi. Đây là bí mật của Thiên Thi Tông, nếu bị bắt được hắn chết chắc."
"Nhưng ta vẫn chưa hiểu, vì sao Hồng Đồ chết, vì sao Tư Đồ Uyên Thành lại thắng, vì sao tên huyết nhân này thoát được? lúc đó mặc dù chưa luyện hắn thành huyết đan nhưng bị vạn huyết nhập thể, hắn cũng coi như chết chắc. Tư Đồ Uyên Thành cứu hắn? có thể, vậy giải thích làm sao việc hắn không tiết linh lực vẫn có thể điều khiển vật?"
Quá nhiều câu hỏi vì sao, Hồng Lĩnh không thể trả lời.
Nàng chợt liếm mép. Nàng lúc này có cùng phán đoán với Hồng Đồ trước đó cho rằng hắn là thượng thiên sủng nhi, không học tự thông.
"Thú vị! ngươi sẽ là con mồi tiếp theo của ta, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng."
Quay lại chuyện hiện tại, Hồng Lĩnh phất tay giải trừ cấm chế cho Bộ Yên và Lý Bình Nhi.
Hai nàng tỉnh dậy, cảm giác đầu óc đau buốt nhưng rất nhanh qua đi, bọn họ nhìn nhau, xoa xoa thái dương, vừa rồi chúng ta ngủ gật?! có lẽ do hôm nay trải qua quá nhiều chuyện.
Hai nàng sau đó không có gì nghi ngờ, tiếp tục đánh xe ngựa rời đi.
Tại trên ngọn cây, váy đỏ phất phơ theo gió, Hồng Lĩnh nhìn xe ngựa đi xa, mỉm cười, cầm trong tay hai cái hình nhân con rối.
…
Tại một bên khác, Mạc Thiên Cửu đang thơ thẩn nhìn trời nhìn mây, để mặc cho con ngựa tự động bước đi.
Hắn đang nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
Chu phủ không tệ, với thân phận tiên nhân, hắn chiếm lấy Chu phủ dễ như trở bàn tay, sống an nhàn hưởng phúc.
Nhưng hắn nhớ tới Tư Đồ Uyên Thành, đôi mắt nàng khiến hắn khắc sâu trong tim.
Muốn gặp lại nàng, cưới nàng làm vợ, thì chỉ có thể mạnh lên. Chu phủ là vũng nước nhỏ cũng chỉ có thể nuôi ra cá chép, muốn hóa rồng vậy thì phải ra biển lớn. Đại Trịnh quốc đô chính là nơi hắn cần đến.
Hắn vân vê một khối ngọc lệnh, đây là thủ khoa lệnh của Chu Đạt.
Chu Đạt a Chu Đạt, ngươi đã chết rồi vậy thì hãy để ta giúp ngươi hoàn thành phần còn lại của ước mơ, ta sẽ thay ngươi đi thi.
Đúng lúc này có tiếng nói đằng xa vọng lại.
"Giết! các ngươi chạy đâu cho thoát." một tên cướp hung ác hét lên.
"Cứu! cứu với, có ai không?" mấy cô hầu nữ kêu la.
"Các ngươi kêu đi, nơi đây là rừng hoang dã lĩnh, các ngươi có kêu khản cổ cũng sẽ không có ai giúp các ngươi." tên cướp chột mắt liếm lưỡi đao cười nói.
"Cuồng đồ, các ngươi thật to gan, có biết đây là xe của ai không?"
"Khặc khặc… của ai cũng phải chết."
"Hừ! đây chính là xe của tri châu Ngụy Thái Triều, các ngươi muốn chết sao?"
"Ngươi coi chúng ta là trẻ con!? xe của tri châu há chỉ có vài tên các ngươi bảo vệ."
"Đại ca, nói nhiều với chúng làm gì?"
"Đúng vậy, đàn ông giết, đàn bà hiếp." đám thuộc hạ hò reo, cười man rợ.
Tên đội trưởng đội hộ vệ thấy không xong, ghé sát vào cửa xe ngựa nói nhỏ:
"Phu nhân, lát nữa bọn ta cản đường, gần đây là địa bàn huyện Châu Bình, chỉ cần đến đó phu nhân sẽ an toàn."
Người trong xe tỏ ra lo lắng đáp:
"Được!"
Tên đầu lĩnh băng cướp hạ đao, quát:
"Các huynh đệ, giết."
Tên đội trưởng đội hộ vệ cũng không kém cạnh, hô vang:
"Giết bọn chúng!"
Mạc Thiên Cửu ngồi bật dậy, nghiêng tai lắng nghe. Đúng là có tiếng chém giết.
"Đậu Đen!"
Đậu Đen hiểu ý, vỗ cánh bay lên.
Một lúc sau, nó bay trở về.
"Ngoài một dặm đang có đánh nhau. Bọn cướp đang tấn công một đoàn xe ngựa."
Mạc Thiên Cửu nghe vậy nhíu mày, một dặm? hắn nghe xa được như vậy sao? một dặm thế nhưng tương đương với 1,6 kilomet, xem ra hắn vẫn chưa khai thác hết dị năng.
Còn chuyện cướp giật? liên quan gì đến ta đâu.
"Ở hướng nào?" Mạc Thiên Cửu hỏi.
"Kia." Đậu Đen giơ cánh chỉ.
"Vậy được! chúng ta đi hướng này." hắn đổi hướng.
"Này, ngươi có phải tiên nhân không đó? gặp cướp lại chạy." Đậu Đen bĩu môi.
"Tại vì ta là người có nguyên tắc."
"Nguyên tắc gì?"
"Không cướp của đồng nghiệp."
Đậu Đen không hiểu, lời này ý gì.