Chương 28: Thái Tư.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 28: Thái Tư.

Chương 28: Thái Tư.


Rầm rầm rầm… tên đánh xe dùng hết sức thúc ngựa chạy, gặp đường đá gồ ghề, thùng xe xóc nảy, người bên trong nhảy lên nhảy xuống, ngã trái ngã phải.

"Phu nhân cẩn thận." hai tên hầu nữ cố gắng bảo vệ chủ tử.

"A!" vị phu nhân này lại chỉ biết la hét.

Phía sau, năm tên cướp cưỡi ngựa truy sát.

"Nhanh lên! ta thấy người bên trong rồi, là một mỹ nhân tuyệt sắc."

"Khặc khặc… vậy tối nay chúng ta được ăn thịt tươi rồi."

"Không được để bọn chúng tới gần huyện thành."

Tên lái xe ngựa toát mồ hôi, tinh thần căng cứng, điều khiển xe ngựa lách trái lách phải, ngoặt hướng liên tục nhằm cắt đuôi bọn cướp.

"Phu nhân cố gắng, chúng ta sắp đến huyện thành rồi." hắn an ủi vị phu nhân trong xe.

Đáp lại hắn chỉ có tiếng nôn ói.

Chợt ngay lúc này bánh xe cán vào tảng đá khiến cho xe ngựa bay lên lật ngược, tên đánh xe biết không ổn lập tức phóng vào trong xe ôm vị phu nhân nhảy ra ngoài.

Ầm! thùng xe đập xuống vỡ tan tác, hai cô hầu gái không chết cũng trọng thương.

Tên đánh xe ôm vị phu nhân nhẹ nhàng hạ xuống, lo lắng hỏi:

"Phu nhân không sao chứ?"

"Hừ, ngươi nhìn ta có chỗ nào không sao?" vị phu nhân quát mắng. "Ta sau khi trở về sẽ nói với lão gia trừng phạt các ngươi, một chút việc bảo vệ ta cũng không làm được. Ta nuôi đám chó các ngươi làm gì chứ." vị phu nhân này hoàn toàn không ý thức được tình huống trước mắt, vẫn theo thói quen kẻ thượng vị giả mắng chửi kẻ dưới.

Tên đánh xe cũng là cao thủ nhưng mà hắn lại rụt người, chấp nhận nghe chửi.

"Hắc hắc… đúng là mỹ nhân xinh đẹp." bọn cướp lúc này đã đuổi tới, một tên cười dâm đãng nói.

Bọn chúng nhanh chóng hình thành thế bao vây.

Tên đánh xe chặn trước người vị phu nhân, rút đao từ bên hông ra, sắc mặt ngưng trọng.

"Phu nhân, thuộc hạ cầm chân bọn chúng, ngài hãy chạy về hướng đông, nơi đó có cứu binh."

Tên cướp cười hung ác:

"Ngươi nghĩ còn có thể chạy."

"Các huynh đệ! lên!"

Tên đánh xe hừ lạnh nhảy phốc lên chém về một tên cướp, tên này nét mặt co giật hung ác cầm đao bổ xuống. Tên đánh xe nhếch mép cười, xoay cổ tay, xảo diệu thay đổi hướng đi của lưỡi đao.

Phốc! một đao phong hầu, tên cướp mắt trợn trắng, buông vũ khí, hai tay ôm cổ nhưng đã quá muộn, hắn ngã ầm xuống ngựa.

"Cẩn thận! tên này là cao thủ."

"Nhanh hợp sức giết hắn, ả đàn bà kia không thể chạy xa được đâu, giải quyết xong tên này chúng ta lại bắt người."

Đám cướp kéo dây cương khiến con ngựa chồm lên hý dài, chân trước đá tới. Tên đánh xe xoay người, tại trên mặt đất lăn lộn mấy vòng tránh đi.

Vị phu nhân kia quá sợ hãi, lập tức quay đầu chạy.

Nàng là Thái Tư, vợ lẽ của tri châu Ngụy Thái Triều. Nàng mới hai mươi ba tuổi, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trước khi trở thành vợ lẽ, nàng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân châu Thái Hòa.

Ngụy Thái Triều vì cưới nàng, bất chấp các vị phu nhân khác phản đối, thậm chí còn suýt nữa viết đơn ly hôn với mấy vị phu nhân. Con cái phản đối cũng không ngăn được hắn.

Từ khi cưới Thái Tư về làm vợ, Ngụy Thái Triều quên hết công sự, đối xử với mấy vị phu nhân lạnh nhạt, cưng chiều Thái Tư hết sức, nàng muốn gì cũng cho.

Có lời đồn rằng việc gì không được chỉ cần đến nhờ Thái Tư nói một câu, tri châu sẽ lập tức ký tên đóng dấu.

Hôm nay Thái Tư thăm nhà mẹ đẻ trở lại châu thành, không ngờ giữa đường gặp bọn cướp. Tình huống vô cùng tồi tệ.

Thái Tư sợ hãi, nước mắt không ngừng rơi, nàng chạy bung cả đế giày, bàn chân bật máu. Chưa bao giờ nàng lại hoảng sợ như vậy.

Đúng lúc này nàng thấy trước mắt có một cái xe ngựa đang thong dong đi.

"Cứu… cứu với…" nàng rẽ ra bụi cỏ gai, dùng hết sức kêu cứu.

Mạc Thiên Cửu ngồi dậy thẳng lưng, đưa mắt sang trái nhìn, thấy được Thái Tư, hắn trong vài giây ngây người.

Mỹ nhân! Đại mỹ nhân!

Nếu như Điêu Thuyền có thật vậy cũng chỉ đến thế là cùng. Thái Tư mang một nét đẹp yêu mị, khiến người ta quyến luyến không rời mắt, dục hỏa bốc cháy hừng hực.

Nghe đồn có lần nàng đi viếng chùa đã khiến cho ba ngàn tăng nhân bỏ áo cà sa.

Nhiều người nghe chuyện này đều cười khẩy, toàn châu Thái Hòa lấy đâu ra ngôi chùa nào có ba ngàn tăng nhân, rõ ràng là bịa đặt. Nhưng dù vậy vẻ đẹp của nàng là thật, ai cũng không thể chối bỏ.

Mạc Thiên Cửu nuốt một ngụm nước bọt, mỹ nhân thế này sao có thể không cứu. Hắn lập tức nhảy xuống xe đỡ nàng lên. Nhân cơ hội này không ngại cảm nhận chút mềm mại da tay, mùi thơm cơ thể, dù cho nàng cả người ướt đẫm mồ hôi, đất bẩn dính đầy người nhưng vẫn không thể khỏa lấp hương thơm quyến rũ.

"Nhanh! nhanh chạy đi." Thái Tư ngồi bên trong xe ngựa thúc giục.

Mạc Thiên Cửu vung dây cương cho con ngựa tăng tốc, hắn đã nhìn ra cô gái này hẳn là chạy trốn từ vụ cướp hắn phát hiện trước đó.

"Ngươi tên là gì?"

"Thái Tư." nàng đáp một cách ngắn gọn.

"Ngươi bị làm sao mà phải chạy trốn?" hắn biết rồi lại vẫn hỏi.

"Hừ, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" sau khi sợ hãi qua đi, Thái Tư trở lại với tính cách thường ngày của mình: kiêu ngạo, gắt gỏng, không coi ai ra gì.

"Ngươi chỉ cần biết đánh ngựa đưa ta ra khỏi đây, ta đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi."

Mạc Thiên Cửu nhếch mép cười, đây đúng là đại tiểu thư đanh đá điển hình, đối phó với loại này hắn có kinh nghiệm.

"Ngươi thì có thể cho ta cái gì?"

"Vàng bạc, châu báu, lụa là, gấm vóc… tùy ý ngươi chọn." Thái Tư kiêu ngạo nói.

"Đấy là ngươi nói, ta lấy gì tin ngươi."

"Hừ, ta chính là đảm bảo tốt nhất." Thái Tư ưỡn ngực nói.

"Ha ha… nói như ngươi thì ai nói chẳng được, vậy sau này ra ngoài ăn cũng không phải trả tiền rồi."

Thấy hắn không tin, nàng hừ lạnh:

"Hừ, cả cái châu này ai mà không biết ta."

"Nhưng ta lại không biết ngươi."

"Vì ngươi là cái đồ nhà quê."

Mạc Thiên Cửu a lên một tiếng, cô nàng này mắng chửi người cũng thật độc.

"Ta nói cho ngươi biết ta chính là người mà tri châu Ngụy đại nhân yêu thương nhất, bất kể ta muốn cái gì đại nhân cũng đáp ứng. Chỉ cần ngươi mang ta đến huyện thành, tiền bạc không thiếu cho ngươi."

Vậy ra người này còn dính dáng đến cả tri châu, hắn sau đó không tiếp tục hỏi nữa vì xung quanh đã bị bao vây.

"Chiếc xe kia dừng lại!" tên cướp thủ lĩnh chỉ đao ra lệnh.

"Có chuyện." Mạc Thiên Cửu thản nhiên, không chút nào sợ hãi.

"Ngươi có thấy một cô gái chạy ngang qua đây?"

"Thấy thì sao mà không thấy thì sao?" hắn trả lời một cách khiêu khích.

"To gan! ngươi có biết bọn ta là ai không mà dám trả lời như vậy. Xem ra ngươi đã chán sống rồi."

Thái Tư sợ hãi, hai tay ôm trùm đầu, co ro một góc, run lẩy bẩy. Nàng biết rơi vào tay bọn cướp sau khi được cứu ra chỉ sợ đã không còn là người, Ngụy Thái Triều cũng sẽ không yêu nàng nữa.

"Chém hắn cho ta." tên thủ lĩnh quát.

Một tên thuộc hạ lập tức thúc ngựa nhào tới, tay giơ cao cây đao.

Phốc! lưỡi đao chém ngang cổ họng. Đám cướp sững sờ, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên cây đao quay ra chém tên này, mục tiêu rõ ràng là tên đánh xe kia mà.

"Tất cả xông lên!" bọn chúng không tin tà, đây chắc chắn là cao thủ võ lâm, không quan trọng, một mình ngươi có thể giết hết bọn ta sao.

Mạc Thiên Cửu cười nhạt, lấy ngón tay làm kiếm vạch trái vạch phải. Đao kiếm trong tay bọn cướp đều bay lên, sau đó cắt chém ngang dọc, huyết hoa nở rộ, từng cái đầu rớt xuống, chết không kịp kêu.

"Ngươi không phải nói không cướp của đồng nghiệp sao?" Đậu Đen đứng trên vai hắn hỏi. Cái này nào chỉ có cướp của đồng nghiệp, còn giết hết đồng nghiệp.

"Tại vì nguyên tắc của ta." hắn cười nhạt.

"Nguyên tắc gì?"

"Được giá thì ra tay."

"Xì, ngươi có phải là động lòng với cô gái kia?" Đậu Đen tỏ ra khinh bỉ.

Mạc Thiên Cửu gật đầu, hắn không cần che giấu bản tính của mình. Thái Tư hương sắc, ai mà không thèm.

Hắn tiếp tục đánh xe ngựa lộc cộc bước đi.

Nửa ngày sau thấy không bị sao, Thái Tư mới từ từ buông tay, hé mắt nhìn ra bên ngoài.

"Tên đánh xe, bên ngoài thế nào rồi?"

"Đã an toàn."

"Bọn cướp đâu?"

"Đã bị ta dọa chạy."

"Vì sao ngươi không giết bọn chúng, lại để bọn chúng chạy?" nàng hạch sách, nàng lại trở lại tính cách cũ.

Mạc Thiên Cửu mệt mỏi lười trả lời, tính cách này của nàng đúng là chỉ có quan to mới nuôi nổi, nếu không đắc tội người bị trả thù lúc nào cũng không hay.

Bọn họ đi được một lúc thì có một nhóm quan binh chặn đường.

"Đứng lại!"

"Có chuyện gì?" hắn nhíu mày không vui.

"Ngươi có thấy một đám cướp gần đây."

"Không thấy." hắn trả lời cộc lốc.

Đúng lúc này từ trong xe, Thái Tư vui mừng lên tiếng hỏi:

"Bên ngoài có phải là Trương bộ đầu?"

"Là phu nhân sao?" Trương bộ đầu vui mừng quá đỗi, hắn sau khi nhận được tin tức phu nhân bị bọn cướp tập kích đã cấp tốc chạy tới cứu viện, nếu vị phu nhân này có chuyện gì, hắn chỉ sợ không yên với Ngụy đại nhân.

Thái Tư bước ra ngoài vén màn xe.

"Là ta!"

"Đúng là phu nhân rồi." Trương bộ đầu ánh mắt sáng ngời, sau đó quát đám thuộc hạ. "Nhanh đỡ phu nhân."

Vậy là sau đó Thái Tư được đưa qua xe của đám quan binh.

Mạc Thiên Cửu nhìn mà tiếc nuối, cá đã trong chậu rồi còn nhảy ra ngoài, biết vậy không đi đường này. Bây giờ thì đã quá muộn.

Hắn không nghĩ tới việc sẽ ra tay với đám quan binh này, sẽ gặp phải rắc rối lớn, vì một người phụ nữ… không đáng.

Thái Tư sau khi yên vị trong xe, được hạ nhân chăm sóc vết thương. Nàng chợt nghĩ ra cái gì đó, thò đầu ra cửa xe, nói:

"Tên này đã cứu ta, các ngươi cho hắn mấy trăm lượng vàng." nói rồi nàng đóng lại tấm rèm, không quan tâm nữa.

Trương bộ đầu cười khổ, bà cô của ta ơi, mở miệng ra là trăm lượng vàng, ta lấy ở đâu ra đây. Cũng may nhìn tên trước mặt khá là nhà quê, cho hắn ít tiền dọa hắn một hồi là được.

Trương bộ đầu cầm một túi vải nặng trịch bạch vụn, ước chừng cũng khoảng mấy chục lượng bạc.

"Cho ngươi! biết điều thì ngoan ngoãn im lặng nhận lấy." hắn ném ra túi bạc đồng thời đe dọa.

Mạc Thiên Cửu tiếp nhận túi bạc, không nói thêm một lời nào.

Cho rằng đối phương đã sợ, Trương bộ đầu hài lòng quay đầu ngựa bỏ đi.