Chương 2: Phát hiện

Dị Giới Sát Thủ

Chương 2: Phát hiện

Mặc dù khá là vơ đũa cả nắm và khinh thị, nhưng vì thiên phú không đủ nên tầng dưới người liên chấp nhận cái tên "tiểu thâu" này.
Trở lại lớp học của Lâm Phàm
"Xin lỗi lão sư, ta sẽ chú ý hơn" Lâm Phàm hơi cúi đầu lộ vẻ ăn năn
"Ha ha, ngươi xem ngươi xem, cái tên kia liền ở đây hơn 3 năm rồi mà vẫn chưa hoàn thành được thuấn phát cấp 1 kỹ năng"
"Sao cơ? Chẳng phải cấp một kỹ năng liền chỉ cần 1 năm là có thể thuấn phát sao? Thiên phú tệ như thế mà vẫn ở đây học? Là ta liền nhảy cầu tự vẫn cho xong"
"Trách sao được, cấp cao yêu cầu phải cho mồ côi hài tử học 3 năm cấp một, liền không thuấn phát được Cấp 1 kỹ năng thì thả ra cho tự sống sót"
"Ha ha, Lâm Phàm tên kia giờ cũng 15 tuổi, là lớn tuổi nhất rồi trường rồi"
"Chẳng phải sao, liền những người có tài chỉ tốn một năm là lên cấp 2 trường học, kẻ không được thì ra trường lăn lộn kiếm sống, chỉ có mình hắn mặt dày tới vẫn ở đây thôi"
Những âm thanh trào phúng khe khẽ vang khắp lớp học, Lâm Phàm dù gì cũng là 21 tuổi thanh niên, không chấp nhặt với những đứa nhỏ này nên ngồi xuống bàn của mình rồi đợi hết giờ như thường lệ.
Một lúc sau, âm thanh chuông trường vang lên báo hết giờ như thường lệ, Lâm Phàm ngẩn ngơ một lúc rồi cất đồ dùng vào cặp để chuẩn bị đi vào rừng luyện tập. Việc luyện tập này hắn đã bắt đầu được một tháng rồi nên thao tác liền như một thói quen vậy.
Nhưng hôm nay lại không như thường lệ, có kẻ cản đường của Lâm Phàm.
"Con gián nhỏ, vẫn không chết, báo hại lão gia bị phạt lâu như vậy, hôm nay lão gia mày đến thu lợi tức"
"Ha ha, ngoan ngoãn nằm xuống cho lão đại đạp vài cái rồi lại chui qua háng bọn ta liền xong thôi mà"
Tên nói chuyện đầu tiên là Vương Mục, con trai của một tên 20 cấp Pháp sư, khá có tiếng trong vùng nông thôn nhỏ này. Vì cha làm chỗ dựa, Vương Mục rất hung hăng, nhưng lại đặc biệt bắt nạt Lâm Phàm cũ. Lâm Phàm nhớ sơ qua, Lâm Phàm cũ chết vì sốt, cũng một phần do cơ thể bị đánh đập bởi Vương Mục khiến cho sức đề kháng hết sức tệ vậy nên mới chết vì sốt.
Lũ đi theo là đàn em, ừ thì rác rưởi nhỏ nhỏ này liền cho qua phần tên tuổi đi, vì đi theo Vương Mục nên cũng cực kỳ hung hăng phách lối.
"Cút"
"Á à, còn dám cãi lại lời của đại ca? Tiểu tử, mày chán sống rồi đúng không?"
"Lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao?"
Lũ đàn em nháo nhào lên như thể chó bị dẫm đuôi, còn có tên nhào lên định đánh Lâm Phàm
"Dừng, con gián này cứ để ta đạp, lão gia sẽ cho nó xem khác biệt giữa lão gia và thứ rác rưởi này" Vương Mục lên tiếng, rồi bước dần về phía Lâm Phàm
Nhíu nhíu mày, Lâm Phàm thả cặp nhỏ xuống đất, bàn chân trái hơi nghiêng, đã làm tốt chuẩn bị lao lên.
Lâm Phàm tới đây một tháng, ngoại trừ tập thể lực và nghe trào phúng thì chưa lần nào giao thủ với người ở đây nên có chút tập trung hơn thường lệ.
"Ha ha, xem con gián kia định chống đối kìa"
"Đập chết nó đi lão đại"
"Đúng, đạp chết nó, đạp chết nó"
"Giết gián để khỏi ô nhiễm"
Lũ đàn em phía sau lại gào thét, gây nhiều người quay ra nhìn, bất quá không ai ra cản lại. Đúng là lòng người.
Lâm Phàm hơi cảm thán một chút, rồi lại tập trung lực lượng, nếu không ổn Lâm Phàm sẽ dùng Âm Chuỳ thủ ra kết liễu Vương Mục.
Vương Mục được cổ vũ thì phách lối hất cằm lên, ánh mắt như thượng đến nhìn xuống chúng sinh, mở miệng ra định trào phúng Lâm Phàm
"Làm gì phải c.."
Lời chưa ra khỏi miệng, Lâm Phàm lao tới nhờ lực đẩy của chân trái, xoay hông đấm vào miệng của Vương Mục, một cú móc xoáy bài bản liền đánh bay vài cái răng của Vương Mục.
Lâm Phàm ngạc nhiên, mặc dù là tiểu học thiếu niên, mặc dù là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng Lâm Phàm vẫn vô cùng ngạc nhiên. Phải biết trong Đệ nhị thế giới, dù chỉ là một cái nho nhỏ NPC cũng có thực lực 10-15 cấp, Lâm Phàm hiện đang có thể sử dụng được tầm 4-5 cấp độ lực lượng nhưng lại nghiền ép một dạng đánh cho Vương Mục răng bay đầy đất, chuyện này hơi vượt quá tưởng tượng của hắn.
Vương Mục dưới đất liền ngu ngốc, bọn tiểu đệ ngu ngốc, mọi người ngu ngốc. Mọi hôm hiền như cục bột Lâm Phàm lại ra tay đánh người, hơn nữa liền đánh đến chảy máu rụng răng dạng kia.
Cho dù hung hăn đến đâu cũng là 12 tuổi tiểu tử, miệng có độc ác cũng không thật dám giết người.
Phải biết lần trước Lâm Phàm cũ chết đi khiến cho Vương Mục sợ hãi không dám ra khỏi phòng cả tháng liền. Giờ đây Lâm Phàm lại đánh cho hắn chảy máu, Vương Mục liền dại ra không biết phản kháng.
"Máu... máu"
"Vương Mục bị đánh rụng răng rồi"
"Đại ca đại ca, mau đứng dậy"
"Ngươi.. ngươi" Vương Mục chỉ vào Lâm Phàm lắp bắp
"Nhớ mặt ngươi đấy" Vương Mục sợ hãi chạy đi, tiểu hài tử đúng là tiểu hài tử, thấy máu liền xanh mặt.
Lâm Phàm lại nhíu mày, NPC ở chỗ này liền yếu thế sao? chỉ chênh lệch một năm tuổi mà như cái đại vực so với Đệ nhị thế giới NPC vậy.
"Hừ, Lâm Phàm chết chắc rồi, cha của Vương Mục thế nhưng là 20 cấp Pháp sư"
"Thật sao? Chả trách Vương Mục phách lối, Lâm Phàm tên kia nhưng giờ liền gây đại sự rồi"
Lâm Phàm chẳng để ý những tiểu sinh kia, giờ hắn muốn đi thử thực lực của mình. Ban đầu tính toán nghĩ phải vài tháng nữa mới săn bắn, nhưng giờ có vẻ như thế giới này yếu hơn so với hắn nghĩ, Lâm Phàm phải kiểm chứng.
Vừa bước ra khỏi trường học nhỏ, Lâm Phàm ném cặp nhỏ vào trong túi đồ rồi click mặc trang bị vào.
Một cái 1m50 tiểu hài tử mặc đồ thích khách, nhìn lại có phần đáng yêu. Lâm Phàm hơi vận động cơ bắp liền chạy vào trong rừng.
Khu rừng này là nơi săn bắt của các thợ săn trong vùng. Tầm khoảng 1000km, càng thâm nhập sâu càng nguy hiểm, nghe nói có cả 25 cấp yêu thú.
Yêu thú mạnh hơn nhân loại cùng cấp, nên cho dù cha của Vương Mục cũng không dám đi sâu vào trong rừng này.
Lâm Phàm không có ý định đi chọc phá con 25 cấp Yêu thú kia, hắn chỉ đi vòng ngoài của khu rừng, tầm 100km ngoài rìa của khu rừng.
Lâm Phàm dừng trên một thân cây hơi thấp, tầm 1m6, hắn đủ sức leo tới 2m nhưng vì an toàn và linh hoạt nên chỉ ở cây này. Nhìn phía xa có một con sóc to ngang ngửa với chó sói.
Thổ Trảo Sóc, có khả năng tương tác với thổ thuộc tính bao quanh trảo, sức mạnh lớn, cấp độ chừng 5 cấp.
"Rất thích hợp" Lâm Phàm ném Dương chi chuỳ thủ lên không rồi tóm lấy nó trên không, Dương chuỳ thủ cầm ngược, Âm chuỳ thủ cầm xuôi là phương pháp chiến đấu thông thường của Lâm Phàm.
Hắn lao lên, Thổ Trảo Sóc có vẻ nhận ra sự có mặt của Lâm Phàm liền ném một tảng đá to về phía hắn. Lâm Phàm nhẹ nhàng lướt qua tảng đá lao về phía con sóc.
"Kêu một tiếng" Thổ Trảo Sóc nhào lên muốn bóp chặt lấy Lâm Phàm. Lâm Phàm nghiêng người xảo diệu tránh né, Âm Dương chuỳ thủ dễ dàng cắt xuyên qua da thịt con sóc.
Chỉ vài hơi thở mà Thổ Trảo Sóc liền bị cắt hơn mười đường sâu thấy xương trắng, máu chảy ào ạt. Mất máu ngã xuống, Thổ Trảo Sóc mệnh liền bị định đoạt.
Trận chiến với lv5 Yêu thú kết thúc trong vài hơi thở. Mặc dù có truyền kỳ trang bị giúp đỡ, nhưng không xài kỹ năng mà kết thúc một con tầm trung quái trong tân thủ thôn liền khiến Lâm Phàm ẩn ẩn xác nhận suy nghĩ của mình.
Rằng nơi đây yếu hơn hẳn so với cùng cấp độ NPC ở Đệ nhị thế giới. Lâm Phàm tự tin nếu có thể khôi phục hơn 15 cấp thuộc tính liền làm thịt được Vương Mục lão cha.
Tiếp theo một chuyện liền là hệ thống cho hắn hai cách để khôi phục thuộc tính. Một là ăn, liên tục ăn nhiều dinh dưỡng thức ăn. Hai là giết, giết càng mạnh kẻ địch thì thuộc tính càng nhanh được khôi phục.
Số một cách ăn thì Lâm Phàm đã xác định được khi ăn cơm. Hắn ăn rất nhiều, mặc dù không đói nhưng lại không thể no dạng kia. Mà càng ăn thì hắn thấy cơ thể càng cứng cáp hơn trước.
Cách thứ hai là do lần trước giết một con gà trong sân sau của trường học thì hắn liền hơi có cảm giác này. Lần này giết Thổ trảo sóc liền giúp Lâm Phàm cảm nhận rõ ràng hơn.
Giết Thổ trảo sóc, cảm nhận rõ ràng làn hơi ấm chạy dọc khắp bắp thịt của cơ thể. Lâm Phàm đấm đá loạn xạ vài lần thì liền xác nhận sức mạnh hiện giờ.
"Tốt, ít nhất cấp 6 thuộc tính cũng an toàn hơn"