CHƯƠNG 8: ĐẠI CHIẾN THÀNH BÌNH DƯƠNG-7

Đế Quốc Thiên Phong

CHƯƠNG 8: ĐẠI CHIẾN THÀNH BÌNH DƯƠNG-7

Lôi Hỏa thẫn thờ đi trên đường trong thành Bình Dương.
Bên cạnh có tên binh sĩ hỏi hắn:
- Lôi Doanh Chủ, ngày mai viện quân có thể tới hay không?
Lôi Hỏa ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
- Mỗ nghĩ hẳn là sẽ tới.
Tên binh sĩ kia thở ra một hơi dài:
- Vậy thì tốt quá, trận đánh hôm nay...vô cùng thảm thiết. Nếu ngày mai còn tiếp tục đánh như vậy, viện quân lại không đến...Thiết Phong Kỳ chúng ta nhất định phải chết sạch!
Hiện tại trong lòng Lôi Hỏa đang rỉ máu.
Hắn biết rõ, bất kể như thế nào, viện quân không có khả năng chạy tới trong vòng ba ngày tới đây. Tấn công Hàn Phong quan cần có thời gian, bọn họ lại không chạy theo lộ trình cứu viện đã quy định trước, chạy tới lui vòng vèo, cho dù Quân đoàn Bạo Phong có vào được Hàn Phong quan, cũng không có khả năng tới cứu bọn họ kịp. Trận chiến này nhất định là người Đế quốc Thiên Phong thắng lợi, nhất định Thiết Phong Kỳ phải diệt vong.
Nhưng hắn không thể nói ra, không thể hủy diệt đi hy vọng trong lòng các chiến sĩ. Nhờ vào chút hy vọng ấy, đã duy trì mọi người vượt qua khoảng thời gian cực khổ gian nan này.
"Có lẽ chúng ta sắp phải bồi thường cho tính mạng của những người đã chết trong tay chúng ta."
Hắn nghĩ như vậy, ngược lại trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Vô tình, hắn lại tới căn nhà nhỏ kia...
Căn nhà duy nhất còn có cửa...
Trước cửa đầy trái cây thối, trứng vỡ, rác rưởi, hiển nhiên đã có người dùng những thứ này ném vào công kích chủ nhà.
Lôi Hỏa cảm thấy tò mò, khẽ gõ cửa, Hồ Đào từ bên trong đi ra, đôi mắt sưng húp rõ ràng vì khóc.
- Ai dám hiếp đáp nàng? Có phải là binh sĩ của mỗ hay không?
Lôi Hỏa tức giận hỏi:
- Nàng nói cho mỗ biết, mỗ sẽ thay nàng dạy dỗ bọn chúng?
Hồ Đào sợ quá lắc đầu quầy quậy:
- Không có...bọn họ không có...
Đúng vậy, đánh cả một ngày, chiến sĩ Thiết Sư Doanh đâu còn sức lực đi quấy phá dân chúng trong thành nữa, bọn họ chỉ muốn nằm xuống ngủ thiếp đi, ngủ một giấc cho thỏa thích.
- Vậy...
Giọng Hồ Đào hết sức tủi thân:
- Là bọn hàng xóm...Trên đường này nhà nào cũng bị các ngươi lấy cửa mang đi, chỉ có mỗi mình nhà ta là còn cửa. Bọn họ nói ta...nói ta...
Nàng không thể nói tiếp, Lôi Hỏa cũng đã hiểu:
- Bọn họ nói nàng cấu kết với quân Đế quốc Thiên Phong có phải không?
Hồ Đào gật gật đầu, bổ sung thêm:
- Bọn họ mắng ta...nói ta và các ngươi ngủ...Ngủ...Còn nói chờ sau khi người của chúng ta đánh vào thành, lúc ấy sẽ vứt ta vào chuồng heo...
Lôi Hỏa hơi sững sờ, hắn nhìn gương mặt hốt hoảng lo lắng của Hồ Đào, giống như nhìn thấy gương mặt người bạn thanh mai trúc mã của mình, trong lúc nhất thời cũng thừ người ra. Một hồi lâu, hắn nắm tay Hồ Đào nói:
- Chúng ta sẽ không để cho người Đế quốc Kinh Hồng đánh vào, nàng cứ yên tâm!
Hồ Đào theo bản năng rút tay trở về.
Lôi Hỏa thở dài, chỉ có thể lặng lẽ giúp nàng dọn dẹp rác rưởi trước cửa, lấy nước rửa sạch. Hồ Đào vội la lên:
- Ngươi...ngươi không cần giúp ta, bọn họ nói...bọn họ nói nếu lại thấy có quân Đế quốc Thiên Phong lui tới trước nhà ta, sẽ dùng phân người ném ta!
- Hừ, một bọn khốn kiếp chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Có giỏi thì tới tìm chúng ta, chỉ biết khi dễ thiếu nữ, giỏi lắm sao?
Lôi Hỏa thật sự tức giận.
Đáng tiếc, có một số việc nhất định hắn không thay đổi được.
Hồ Đào run rẩy nói:
- Lôi...Lôi Tướng quân, ngươi đi đi thôi, bằng không ngày mai bọn họ thật sự lấy phân ném ta, vừa dơ vừa thối...
Lôi Hỏa tức tối giậm chân, nhưng chỉ có thể căm giận rời đi.
Vừa đi được vài bước, bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Lôi Hỏa:
- Phân người sao? Mỗ có cách rồi!
Hắn vội vàng chạy về phía quân doanh.
Không ai ngờ rằng, trận đại chiến thành Bình Dương vì linh quang chợt lóe trong đầu Lôi Hỏa, trở thành một trận chiến thủ thành mang tiếng xấu nhất trong lịch sử...
O0o
Ngày Hai Mươi Bảy tháng Mười, trận chiến thành Bình Dương lại bắt đầu.
Lần này, người Đế quốc Kinh Hồng nhất quyết phải chiếm thành Bình Dương cho bằng được.
Quân Đế quốc Kinh Hồng có ưu thế áp đảo về binh lực bắt đầu phát động công thành.
Tuy nhiên lần này, bọn chúng gặp phải một chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng.
Hôm nay, ánh mắt của các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ không tỏ vẻ hung hăng uy mãnh như những lúc trước bọn chúng thường thấy, thái độ của bọn họ hết sức khác thường, ánh mắt tràn ngập vẻ giễu cợt xấu xa.
Đối với các chiến sĩ địch đi tới gần tường thành, thậm chí bọn họ không bắn tên, mà là lẳng lặng chờ đợi. Đến khi nhóm đầu tiên đặt thang dựa vào tường thành, một số ít chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng bắt đầu ngậm cương đao thoăn thoắt trèo lên, rốt cục bọn họ mới bắt đầu hành động.
Mỗi một chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đều mang theo một thùng phân đầy, trên mặt có phủ một lớp vải đỏ để giảm bớt mùi của nó. Lúc này Mộc Huyết ra lệnh một tiếng, các chiến sĩ đồng loạt vén vải đỏ sang bên, bưng thùng phân lên, lập tức mùi hôi nồng nặc bốc tận trời cao. Các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ cố gắng nín thở, sau đó nhanh nhẹn trút cả thùng phân đầy xuống đầu quân địch dưới tường thành.
Ầm!
Một luồng khí khổng lồ vô cùng hôi thối lập tức dâng lên khắp bầu trời cửa Tây thành Bình Dương, nhanh chóng lan tràn ra tứ phía. Các chiến sĩ đang leo lên tường thành bị phân rơi xuống làm cho té ngã, mùi hôi thối tận trời đến nỗi có thể giết chết người ta ngay tại chỗ. Tất cả các chiến sĩ đang chen chúc dưới chân thành đều không tránh khỏi, bị phân rơi đầy đầu cổ, dính khắp cả người. Nếu xét về mật độ sát thương dày đặc, không có loại vũ khí nào có thể so được với thứ này.
Các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đang khao khát chiến đấu bị đả kích bất thình lình như vậy trở nên ngây ngốc đứng dưới chân thành. Trên người ai nấy đầy phân thối, nước bẩn, còn có vải băng mà nữ nhân đã dùng, cùng với các loại rác rưởi hôi thối, không biết làm thế nào cho phải. Có người vừa rồi còn hô to khẩu hiệu tiến công thắng lợi, miệng đã bị phân rơi thẳng vào trong...
Các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ đã chuẩn bị bông nhét mũi từ trước, sau đó tất cả ngồi chồm hổm sau lỗ châu mai nhìn xuống dưới thành cười trộm.
Trên bầu trời thành Bình Dương dâng lên một tầng không khí hôi thối lãng đãng, quanh quẩn không đi, như muốn hun cho mọi người phải chết ngạt vì hôi thối.
Rốt cục mấy ngàn binh sĩ dưới chân thành cũng tỉnh táo lại, đồng thời gào lên, sau đó ai nấy cúi gập người, bắt đầu nôn mửa như điên như cuồng, tất cả những gì đang có trong dạ dày đều tống ra ngoài hết.
Trong trường hợp này, bản năng cơ bản của cơ thể con người đã hoàn toàn chiến thắng khát vọng thắng lợi và nỗi sợ hãi chết chóc, bọn chúng không còn quan tâm đến chuyện công thành nữa, chỉ chen nhau tìm cách làm sạch thân thể mình. Một số chiến sĩ thậm chí không thèm để ý tới quân lệnh, chạy thẳng về phía sau. Bọn chúng muốn lập tức tìm một chỗ vừa nôn mửa, vừa tẩy rửa những thứ dơ bẩn dính trên người. Một mảnh ruộng nhỏ ngoài cửa Bắc lúc này đã trở thành thiên đường ở chốn nhân gian, cả bọn phấn đấu quên mình nhảy xuống đó, cho dù dính đầy bùn dơ, so ra cũng còn tốt hơn phân vàng óng ánh trên người.
Đây quả thật là một cơn ác mộng đáng sợ hơn là chết.
Mộc Huyết chỉ huy chiến đấu thay thế cho Phương Hổ vốn đã trọng thương, giờ phút này cũng bật lên tiếng reo mừng cùng mọi người. Nhưng bất chợt mùi hôi thối ập vào mặt, làm cho đôi mắt Mộc Huyết rát buốt, lúc này hắn mới nhớ ra một chuyện, tức giận hét to:
- Lôi Hỏa, Lôi Hỏa, tên khốn kiếp này! Bọn người Đế quốc Kinh Hồng còn có thể chạy đi, chúng ta lại phải canh giữ trên đầu thành, hứng chịu mùi hôi! Ngay cả mắt của ta cũng đau buốt!
Lôi Hỏa nở nụ cười hiền hậu:
- Đây cũng là vì không còn cách nào khác, ráng chịu chút đi!
Vô Song cũng đưa tay bóp mũi mình lại:
- Thật không biết tên đầu gỗ này vì sao lại nghĩ ra một chiêu nham hiểm như vậy, trời ơi, thối chết ta rồi!
Thác Bạt Khai Sơn vừa nôn thốc nôn tháo vừa nói:
- Như vậy cũng tốt, thành Bình Dương giờ đây đã biến thành hố phân!
Ở ngoài xa, bọn Khương Trác, Lâu Thiên Đức tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, một tên tướng lĩnh dưới quyền tức giận mắng to:
- Đám khốn Đế quốc Thiên Phong này, quả thật hết sức vô sỉ!
Lâu Thiên Đức cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ:
- Quả thật là vô sỉ, bất quá xem ra, trận chiến hôm nay không có cách nào đánh tiếp!
Bắt các chiến sĩ mạo hiểm dưới làn mưa phân đi công thành, e rằng dù bọn chúng không sợ chết cũng không thể làm được.
Vì không muốn làm cho chiến sĩ của mình oán giận, các tướng lĩnh Đế quốc Kinh Hồng bắt buộc phải ra lệnh ngừng tấn công.
Trận chiến hôm nay đã lập nên một kỷ lục hết sức hòa bình trong lịch sử: Từ lúc đại chiến bắt đầu cho đến khi đại chiến chấm dứt, hai phe công thủ không chết một người nào, chỉ có một ít người bị mắc bệnh do trúng mưa phân của địch.
Người đời sau xem trận chiến này như một trận chiến xấu xa nhất trong lịch sử, đặt tên cho nó là trận chiến bẩn thỉu, trận chiến đại tiện...vân vân. Đối mặt với chuyện Thiết Phong Kỳ tuyên bố hết sức vô liêm sỉ rằng phe mình thắng lợi, bảo vệ thành công thành Bình Dương, người Đế quốc Kinh Hồng tức giận kêu rằng đây là một thắng lợi thối hoắc.
Chúng ta hãy xem quan viên phụ trách ghi chép mô tả lại trận chiến này như thế nào:
"Mùi hôi thối bao trùm khắp bầu trời thành Bình Dương, làm cho người ta vừa thoáng ngửi qua liền nôn mửa. Trước khi trận chiến hôm nay xảy ra, bạn vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được, chuyện biến toàn bộ một tòa thành trở thành một hố phân khổng lồ sẽ có mùi vị như thế nào...Khắp nơi trên mặt đất ngập đầy nước tiểu, lại đầy màu sắc, đỏ trắng VÀNG, màu gì cũng có. Mùi hôi thối theo gió thổi tới, đến bất cứ nơi nào, người ta cũng lập tức bỏ chạy. Cơn gió bình thường vô hình thậm chí vì nguyên nhân này mà trở nên có màu sắc, trôi nổi giữa không trung. Tình cảnh ghê tởm đến cực điểm này quả thật làm cho người ta chỉ cần liếc mắt qua liền cảm thấy ăn không ngon..."
Trên thực tế, ngày hôm ấy cũng không có bao nhiêu người có thể nuốt trôi thức ăn...
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, ít nhất Thiết Phong Kỳ lại thủ thêm được một ngày, bọn họ lại có thể tăng cường phòng ngự, lại được nghỉ ngơi trọn vẹn cả ngày.
Thấy chiến thuật phân mang tới hiệu quả tuyệt vời, không cần cấp trên ra lệnh, binh sĩ Thiết Phong Kỳ tự động tỏa ra khắp thành sưu tập phân.
Các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ vừa bịt mũi vừa sưu tập phân, gần như nơi nơi đều có thể nghe thấy những câu như vầy:
- Cái gì? Hết rồi sao? Ráng chút nữa đi!
- Ta bảo các ngươi bình thường ăn nhiều một chút, không phải bây giờ có rồi sao?
- Có lẽ phải tìm điểm trữ hàng thôi! Cái gì? Dùng bón cho đất hết rồi sao? Ta nói các ngươi nghe, chúng ta không cướp lương thực của các ngươi, chỉ tìm các ngươi mượn chút phân, không lẽ nhỏ mọn vậy sao?
Dân chúng chậm rãi hỏi lại:
- Mượn ư? Vậy bao giờ ngươi trả?
Binh sĩ:
-...
Lôi Hỏa nghe thấy chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Chiến thuật phân thật ra là một đấu pháp tâm lý chiến điển hình. Thật ra không phải nó tấn công vào thân thể con người, mà là tấn công vào tâm linh con người, phát động khiêu chiến với tâm lý thích sạch sẽ, ghét dơ bẩn của con người. Tác dụng vô hình của nó, có khi còn sắc bén hơn đao kiếm.
Nhưng tâm lý chiến có một nhược điểm rất lớn, nó không có hiệu quả với người đã chuẩn bị.
Trải qua trận chiến hôm nay, người Đế quốc Kinh Hồng cũng đã có chuẩn bị tâm lý với chiến thuật phân của người Đế quốc Thiên Phong. Có thể tưởng tượng ra, các tướng lĩnh Đế quốc Kinh Hồng nhất định sẽ lựa chọn đám lão binh tâm lý cứng cỏi đủ sức vượt qua thử thách, từng lăn lộn trên đầu đao mũi kiếm ở chiến trường để đảm đương trọng trách tham gia đợt công thành tiếp theo. Bọn họ sử dụng một loạt thủ đoạn như treo giải thưởng lớn, dùng lời nói kích động, khơi lên thù oán với quân địch, làm cho các chiến sĩ nhớ lại tính tàn khốc của chiến tranh mà xông lên giết địch.
Trước mặt tính tàn khốc và kích thích của chết chóc, phân vừa bẩn vừa thối thật ra không đáng để nhắc tới, chúng nó không có năng lực ngăn chặn tiến công. Ngược lại, mùi hôi thối bốc lên tận đầu thành làm cho tầm nhìn của quân thủ thành bị ảnh hưởng. Bởi vậy, khi người Đế quốc Kinh Hồng phát động tiến công một lần nữa, hạ quyết tâm mạo hiểm dưới làn mưa phân để công thành, chiến thuật phân sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Tuy nhiên, là một quan chỉ huy tài giỏi tuyệt đối sẽ không làm cho binh sĩ của mình mất đi sự tin tưởng và tích cực. Cho dù chỉ là một ít việc chuẩn bị vô nghĩa, nhưng cũng có thể làm cho bọn họ tràn ngập tự tin đối với trận chiến kế tiếp, cho nên giờ phút này Lôi Hỏa cũng không nói gì.
Hắn lại đi tới nhà Hồ Đào một lần nữa, lần này, hắn đẩy cửa mà vào.
Hồ Đào vừa thấy hắn tiến vào, giật mình kêu lên:
- Ngươi...ngươi lại tới làm gì?
Lôi Hỏa gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Mỗ...mỗ chỉ muốn đến cảm ơn nàng, ngày hôm qua nếu không nói chuyện với nàng, mỗ cũng không thể nghĩ ra chiêu này!
Hồ Đào vô cùng kinh ngạc:
- Ngươi muốn nói rằng chiêu dùng phân người mà ngươi nghĩ ra được là nhờ hôm qua ta...
Lôi Hỏa gật gật đầu.
Hồ Đào khẩn trương đến nỗi gần như sắp khóc:
- Tiêu rồi, tiêu rồi, nếu để các hương thân biết chuyện này sẽ đánh chết ta, ngươi hại chết ta rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng lo âu của Hồ Đào, Lôi Hỏa cảm thấy đau nhói trong lòng, giây phút ấy đột nhiên hắn không kềm chế được, rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi.
Nhưng hắn chỉ nắm lấy tay Hồ Đào nói:
- Hồ Đào, nàng theo mỗ đi thôi!
Hồ Đào ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lôi Hỏa:
- Ngươi...ngươi nói cái gì?
Lôi Hỏa nói bằng giọng ồm ồm đặc biệt của hắn:
- Theo mỗ đi đi, làm nữ nhân của mỗ! Chờ viện quân của chúng ta tới đây, mỗ sẽ mang nàng đi theo!
Lúc này Hồ Đào đã hoàn toàn choáng váng, nàng lắp bắp nói:
- Nhưng...nhưng ta còn không biết ngươi là ai...
- Chúng ta đã biết nhau được vài ngày, mỗ tên là Lôi Hỏa, là người Đế quốc Thiên Phong, là quân nhân, là nam nhân, nàng còn muốn biết gì nữa?
- Nhưng...ối...
Hồ Đào còn chưa dứt lời, Lôi Hỏa đã kéo nàng sát lại, hôn lên môi nàng.
Hồ Đào chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ đùng một tiếng, cả người đều chìm vào trong mê muội.
Rất lâu sau, Lôi Hỏa mới chịu buông nàng ra, ngây ngốc khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.
Đắm chìm trong ánh mắt nóng bỏng của đối phương, Hồ Đào khẽ nói:
- Chàng...người chàng thối quá!