CHƯƠNG 8: ĐẠI CHIẾN THÀNH BÌNH DƯƠNG-2

Đế Quốc Thiên Phong

CHƯƠNG 8: ĐẠI CHIẾN THÀNH BÌNH DƯƠNG-2

Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười.
Thành Bình Dương.
Thành Bình Dương nằm ở phía Đông Đế quốc Kinh Hồng, gần sơn mạch núi Tiếp Thiên, nằm trong vùng giữa Tùng Châu và Hàn Phong quan.
Nhờ vào sự chỉ huy hiệu quả của bọn Khương Trác, Lâu Thiên Đức, hai mươi vạn đại quân chia nhau chặn đuổi, bao bọc tứ phía, Thiết Phong Kỳ không còn khả năng đột phá vòng vây như những lần trước nữa.
Chuyện tồi tệ nhất chính là, sau khi trải qua quá trình chạy trốn thục mạng, bọn họ đã không còn nằm trên lộ trình quay về. Nói cách khác, Thiển Thủy Thanh không thể nào biết được bọn họ đang ở nơi này, cho nên không có cách nào đến cứu bọn họ. Cũng may bọn Phương Hổ giữ kín chuyện này, không để cho các binh sĩ biết được, nếu không chỉ sợ lòng quân đã tan rã.
Thấy người Đế quốc Kinh Hồng không ngừng siết chặt vòng vây, Phương Hổ và Thiết Phong Kỳ không còn cách nào khác, vì bất đắc dĩ nên trưa hôm đó phải chạy vào trong thành Bình Dương, định mượn tường thành để ngăn cản các đợt tấn công của Đế quốc Kinh Hồng, kéo dài thời gian cho đến khi quân Đế quốc Thiên Phong triển khai tiến quân toàn diện. Hai mươi vạn đại quân của địch đổ xô mà đến, lúc này thành Bình Dương giống như một mỏm đá trước những cơn sóng biển dồn dập, chỉ có thể bị sóng biển nuốt chửng mà không có tư cách đắp bờ ngăn lũ, người Đế quốc Kinh Hồng muốn tiêu diệt toàn quân Thiết Phong Kỳ chỉ là vấn đề thời gian.
Tường thành Bình Dương không cao, chỉ có khoảng trên dưới bảy thước, thậm chí không bằng một nửa của Hàn Phong quan, lại thêm đá xây tường cũng chỉ là loại đá bình thường, chỉ có thể ngăn cản bọn thổ phỉ trộm cướp tầm thường, nếu muốn đối phó với quân chính quy thì gần như không có tác dụng. Ngoài ra nơi này cũng thiếu thốn khí giới thủ thành, mặc dù sau khi Phương Hổ tiến vào đã lập tức cướp sạch kho phủ, nhưng gần như không tìm thấy vũ khí sát thương hạng nặng, đừng nói tới nỗ sàng là khí giới sát thương tầm xa lại càng không hề có.
Quân canh giữ ở đây chỉ có hai trăm người, toàn bộ đã bị Thiết Phong Kỳ bắt tống vào nhà giam. Sau đó Thiết Phong Kỳ thông báo khắp toàn thành rằng yêu cầu mọi người ở yên trong nhà, không được ló mặt ra đường, phàm có kẻ nào rời nhà sẽ bị coi là có ý đồ tấn công Thiết Phong Kỳ, sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Sở dĩ Phương Hổ chọn thành Bình Dương để cố thủ chờ đợi viện quân, chủ yếu là vì ở phía Bắc thành có một khu đất trũng, bất lợi cho tấn công. Mà phía Nam thành lại có một rừng cây, cũng gây trở ngại rất lớn nếu như quân Đế quốc Kinh Hồng muốn tấn công vào thành. Bởi vậy tuy rằng quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây bốn cửa, nhưng chỉ có hai cửa Đông, Tây là có thể tấn công hiệu quả mà thôi, nhờ vào điều này, binh lực của Thiết Phong Kỳ có thể chỉ cần tập trung phòng ngự ở hai cửa.
Ngoài ra cánh rừng nhỏ ở cửa Nam cũng là hy vọng cuối cùng của Phương Hổ. Một khi quân Đế quốc Kinh Hồng tiến vào thành, lợi dụng cánh rừng nhỏ này để phân tán đội hình quân địch, có lẽ sẽ có hy vọng thừa cơ xông ra, mặc dù hy vọng này vừa xa vời vừa nhỏ bé.
Không cần Phương Hổ phải hạ lệnh lần thứ hai, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ vừa tiến vào thành Bình Dương đã lập tức chia ra hành động. Bọn họ đi lên tường thành, thu gom các loại khí giới thủ thành như củi đốt, dầu đen, đá tảng, cây lăn, bày bố vũ khí, cung tên, an trí chiến mã ở cửa Nam, xây dựng những bức tường thấp tạm thời để phòng ngự và ngăn cản kỵ binh của địch xông vào ở cửa thành, chôn cọc gỗ vót nhọn, cắm chông sắt...
Tuy chỉ là một thành nhỏ không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, nhưng quân Đế quốc Thiên Phong vốn dồi dào kinh nghiệm đã vận dụng tất cả những thứ có thể tìm được, chỉ trong một thời gian ngắn đã thành lập được hệ thống phòng ngự bên trong thành Bình Dương. Hiệu suất này có thể nói là rất nhanh, thể hiện đầy đủ ý nghĩa từ 'tinh anh' của cánh quân này.
- Chỗ tường thành này đã bị hư hỏng, tìm vài người tới tu sửa một chút, nếu không có gạch thì cứ việc phá hủy miếu của Huyện lão thái gia cho ta!
- Bên dưới tháp lâu kia bố trí vài huynh đệ phòng thủ, nếu không có thì bố trí vài hình nộm cũng được!
- Gần cửa thành bố trí một bức tường để yểm hộ cho kỵ binh tấn công, nếu như không kịp dùng xe bò, trên đó chất một ít hàng hóa là được!
- Mỗi tháp lâu trên cửa thành đều phải bố trí ván chắn tên, nếu không có ván, đi gỡ cửa nhà dân chúng xuống cho ta!
- Thu gom một ít cát, để lát nữa dùng quạt thổi! Nếu không có cát thì dùng bột mì, vôi bột hay bùn đất cũng được!
- Chông sắt không đủ thì dùng đá nhọn thay thế, dầu đen không đủ thì dùng dầu cải!
Trên tường thành đầy những mệnh lệnh kỳ quái đáng ngạc nhiên như vậy.
Trong chiến tranh có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vì muốn có hệ thống phòng ngự đầy đủ, cho dù mệnh lệnh có quá đáng một chút cũng không do dự mà cho binh sĩ làm theo. Đối với binh sĩ mà nói, lực phòng ngự nhiều hơn một phần, có nghĩa là càng thủ vững hơn được một phần. Cứ như vậy, có rất nhiều song gỗ lan can bị vót nhọn đầu, sau đó dùng dây thừng buộc lại với nhau trở thành hàng rào trúc gây lực sát thương rất lớn, thay thế cho cự mã. Nồi chảo trong nhà dân chúng cũng bị thu gom để ngăn trở cung tiễn thủ của địch bắn tên theo phương thức bao trùm, một phần nồi chảo được dùng vào việc nấu dầu sôi. Phàm là bất cứ vật gì có thể sử dụng trong chiến tranh, các binh sĩ không hề buông tha dù chỉ là một thứ. Tuy rằng hành động của binh sĩ Thiết Phong Kỳ vô cùng kiêu ngạo, nhưng bọn họ vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của cấp trên, ngoại trừ những đồ có thể dùng để thủ thành, bọn họ không hề đụng chạm đến những thứ gì khác, cố gắng không để cho dân chúng quá căm phẫn. Trận chiến trước mắt này bất cứ cái gì Thiết Phong Kỳ cũng cần, chỉ không cần kích phát ý chí chống lại của dân chúng địa phương.
Phương Hổ cùng các tướng sĩ trong Kỳ như bọn Mộc Huyết qua lại kiểm tra công tác của các binh sĩ, thỉnh thoảng lại phát ra vài mệnh lệnh cần thiết. Trước khi quân địch ập tới, bọn họ phải chuẩn bị tất cả sẵn sàng.
Các Tướng quân tụ tập lại một chỗ, bắt đầu thảo luận chuyện nên đánh trận này như thế nào với khí thế ngất trời.
Tất cả mọi người đều hiểu được một chuyện, đó là hiện tại Thiết Phong Kỳ không có tư cách để nói tới thắng lợi, hy vọng duy nhất của bọn họ là có thể kiên trì chống đỡ.
Vô Song vội vàng trở về từ ngoài thành, lớn tiếng báo cáo:
- Cánh truy binh gần nhất cách chúng ta không tới mười dặm, toàn bộ đều là khinh bộ binh, trong vòng hai canh giờ nữa sẽ đuổi tới đây!
Phương Hổ trầm giọng nói:
- Trước mắt, địch nhân ở phía Đông cách chúng ta gần nhất, có khoảng chừng trên dưới năm vạn, tình huống phân bố cụ thể không rõ. Đại bộ phận truy binh của địch đều ở phía Tây, bởi vì chúng ta chạy từ Tây sang Đông, sau đó từ Bắc chạy lên phía Nam. Bởi vậy, rất có thể hướng Tây là hướng chủ công của địch, ba cửa còn lại chủ yếu phụ trách kềm chế. Bởi vì địa hình hạn chế, hai cửa Nam, Bắc sẽ không có quá nhiều địch nhân, nhưng ta phỏng chừng nhất định sẽ có kỵ binh. Ta đang nghĩ xem chúng ta có cần xông ra ngoài chém giết một trận để làm giảm sĩ khí của địch trước khi địch nhân từ hướng Tây đuổi tới, sau đó hãy quay về thành cố thủ hay không?
- Ta phản đối!
Mộc Huyết lập tức nói:
- Chiến đấu tới bước này rồi, vấn đề không phải là giết được bao nhiêu người. Mặc dù địch từ phía Đông tới rất đông, nhưng nếu chỉ bằng vào bọn chúng mà muốn đánh chiếm thành Bình Dương là không có khả năng. Ta đoán chừng cho dù bọn chúng có tới đây cũng sẽ không phát động tiến công ngay lập tức, mà là chờ quân phía sau lên tới, sau đó vừa kềm chế, vừa cường công chúng ta. Nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là chặn đường chứ không phải là tấn công chúng ta, chúng ta nên nhân cơ hội này tiếp tục tìm tòi tất cả những thứ có thể làm tăng năng lực của hệ thống phòng ngự là hơn.
Vô Song gật gật đầu:
- Ta đồng ý đề nghị của Mộc Doanh Chủ, hiện giờ ước chừng có hai mươi vạn đại quân của địch đang kéo tới nơi này. Tuy nhân số bọn chúng đông, nhưng vì mải mê đuổi theo chúng ta, không ngờ rằng phải công thành, cho nên không có khả năng mang theo khí giới công thành. Lại thêm thành Bình Dương cũng không lớn lắm, cho dù bọn chúng có đông người đi nữa, cũng không có khả năng lập tức chen lên một lượt ngay trước mặt chúng ta. Tuy rằng hệ thống phòng ngự ở đây kém rất xa thành Đại Lương, nhưng ít nhất cũng có được một ưu thế, chính là thành không lớn, chúng ta không cần lo lắng vấn đề binh sĩ thủ không xuể. Cho nên đối với chúng ta mà nói, hiện tại chuyện duy nhất cần làm là cố gắng hết sức tăng cường khả năng phòng ngự, kéo dài thời gian phòng ngự.
Lôi Hoả nói:
- Có một vấn đề, chính là hiện tại Thiết Sư Doanh đã không còn trọng giáp, vốn bọn họ có thể phát huy ra tác dụng trong lúc này, nhưng trước kia vì tốc độ, chúng ta bị bắt buộc phải vứt bỏ trang bị của họ, hiện tại phải nghĩ cách trang bị lại cho bọn họ một lần nữa.
Phương Hổ trầm giọng nói:
- Trong kho phủ của thành Bình Dương gần như không có trọng giáp, hay là dùng nồi sắt thay thế cho trọng thuẫn trước đã, lệnh cho thợ rèn nơi này làm thêm cho mỗi cái nồi sắt một cái tay cầm. Còn về phần trọng giáp thì...cho bọn họ mặc quần áo dày một chút, sau đó lót ván bên trong. Trước mắt hãy tạm thời như vậy, trong tình huống này chúng ta cũng không có cách nào.
Nói xong, Phương Hổ đổi giọng mắng to:
- Con bà nó, trận này coi như là khởi nghĩa nông dân!
Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng hỏi:
- Còn phải dùng một ít vật nặng để chặn cửa thành, thay thế bằng thứ gì đây?
Mọi người nhìn nhau một lúc, sau đó đồng thanh kêu lên:
- Chỉ còn nước dùng cối xay!
Một tràng cười to vang lên, trước trận đại chiến nguy cấp, các tướng lại thản nhiên cười to, không hề tỏ ra sợ hãi. Binh sĩ Thiết Phong Kỳ nhìn các Tướng quân của bọn họ với ánh mắt sùng bái và tin tưởng, dưới tình huống như vậy, thật ra nụ cười mới là vũ khí có lực sát thương lớn nhất. Nó làm cho mỗi một tên binh sĩ tin tưởng, làm cho bọn họ kiên trì tới giây phút sau cùng.
Lôi Hoả làm Doanh Chủ của Thiết Sư Doanh, lúc này hắn đang cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.
Khi toàn quân hành quân ngàn dặm, Thiết Sư Doanh di chuyển chậm nhất, tới lúc thủ thành, Thiết Sư Doanh lại trở thành yếu nhất. Nhưng chỉ mới trước đây không lâu, Thiết Sư Doanh còn vì Thiết Phong Kỳ mà lập vô số công lao hãn mã, che chắn nắng mưa cho các chiến sĩ, là lực lượng trung kiên mà bọn họ tin tưởng và dựa dẫm nhiều nhất.
- Hiện giờ trung kiên đã trở nên yếu đuối rồi!
Lôi Hoả thở dài một tiếng, cất bước nặng nề đi xuống dưới thành, hắn không muốn tiếp tục tham gia hội nghị nữa.
Hán tử chất phác không có nghĩa là không biết suy nghĩ, từ lúc hắn đi từng bước vào vị trí Doanh Chủ Thiết Sư Doanh tới nay, chuyện mà hắn hiểu rõ nhất chính là, công lao của hắn không phải là do chính hắn lập ra, mà nhờ có Thiển Thủy Thanh làm ra. Sở dĩ hiện tại hắn có thể ngồi ở vị trí này, chỉ vì hắn là đồng bọn trung thành nhất của Thiển Thủy Thanh mà thôi. Mặc dù trên chiến trường hắn cũng anh dũng giết địch, trung thực chấp hành mỗi một mệnh lệnh của cấp trên, nhưng nhìn sang xung quanh, bất kể là Mộc Huyết, Vô Song, hay là Thác Bạt Khai Sơn, người nào cũng có uy vọng cao hơn hắn nhiều.
Lúc Đông Quang Chiếu còn phụ trách Thiết Sư Doanh, cho dù là Thiển Thủy Thanh cũng không dám xem thường Thiết Sư Doanh. Nhưng hiện tại, trong bốn Doanh của Thiết Phong Kỳ, yếu nhất chính là Doanh của Lôi Hoả hắn.
Tuy các binh sĩ dưới quyền chưa hề thốt ra những lời oán trách, nhưng trong lòng hắn đã cảm thấy đau đớn và khổ sở.
Cùng từ trong doanh tân binh đi ra, nhưng Thiển Thủy Thanh lại được binh sĩ sùng bái sát đất, nhưng Lôi Hoả gần như có thể nói là bị coi thường.
Nếu như hắn không cảm thấy khó chịu mới là chuyện lạ.