Chương 2: Thức Tỉnh - Chữa Trị

Đế Mệnh

Chương 2: Thức Tỉnh - Chữa Trị

Dung hợp xong linh hồn Trần Thiên, hắn liền bắt đầu dùng dị năng tiếp tục đồng hóa không gian thức hải bắt đầu chưởng khống thân thể này.

Thôn phệ linh hồn Trần Thiên xong, bản thân dị năng của hắn cũng khôi phục một chút, linh hồn mở rộng không ít.

Không phải nói chứ, linh hồn Trần Thiên tuy suy yếu nhưng lại bẩm sinh mạnh mẽ tinh khiết vô cùng, hơn nữa còn có kết cấu rất kỳ dị gồm nhiều lớp, rất nhiều lớp, mỗi lớp lại thần bí hơn một lớp, mỗi lớp lại kỳ dị hơn một lớp.

Cho nên dù hắn là dung hợp nhưng lại lấy khung xương của Trần Thiên, lấy bổn nguyên của Giác Thiên. Chiếm lấy ý thức hoàn toàn dung nhập biến 2 thành 1 nhưng bản thân hắn lại gặp phải trường hợp mà cả đời chưa từng thấy.

Kiếp trước nhờ dị năng Đồng Hóa mà hắn có thể dùng thời gian 10 năm kích phát hết não bộ mình, hơn nữa toàn diện khống chế được cả thân thể các chức năng cho tới linh hồn.

Nhưng lần này, hắn lại không làm được điều đó, linh hồn này có quá nhiều lớp, hắn thậm chí là một lớp cũng không thể tìm hiểu khai phát được.

Trong lớp linh hồn đầu tiên này còm ẩn chứa một đạo ngăn cách kỳ dị bên ngoài có một lớp phù văn không định tính nhưng lại vô cùng thần dị, năng lực đồng hóa của hắn dù đã triệt để đồng hóa được nó nhưng lại giống như thiếu đi cái gì đó mới có thể mở ra.

Tựa như một cái két sắt, muốn mở cần phải có chìa khóa hoặc mật mã, mà hắn bây giờ dù triệt để chiếm giữ được két nhưng lại không biết mật mã.

Lại trải qua một thời gian hắn mới có thể luyện hóa được một nửa không gian thức hải.

Trần gia, phòng riêng.

Trần chiến gục đầu trên giường, mệt mỏi cầm một tay Trần Thiên yêu thương nắm chặt, trên đó đã thấm đẫm nước mắt

Lúc này bàn tay hắn động nhẹ

Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng co lại ngón tay, Trần Chiến lập tức giật bắn người làm rơi tay hắn xuống giường ánh mắt lão trân trân nhìn tới.

Tay Trần Thiên lại cử động mạnh hơn, Trần Chiến lập tức run lên

"Thiên nhi...Thiên nhi...con tỉnh...hahahaha...con tỉnh...con tỉnh rồi...haha..."

Lão như một người chết đuối vớ được cái cọc, cả người tinh lực tràn trề nhào người tới lúc lắc cánh tay hắn như trống bỏi.

Tiếng khóc nức nở vang lên đánh động mọi người, nhưng lần này tiếng khóc lại là tràn đầy hạnh phúc.

"Rào..rào..rào..." mấy tỳ nữ và gia đinh tiến vào đầu tiên sau đó là từng người từng người tiến vào trong. Gian phòng thoáng chốc bị lấp đầy

Lúc này tay Thiên đã mạnh mẽ cử động hoen, nhịp thở dần mạnh mẽ, bàn chân cũng dần nhúc nhích.

Giác Thiên dần khống chế được cơ thể mình cũng bắt đầu đánh thức những tế bào sinh mệnh nắm giữ thân thể chuyển động, hoàn thành quá trình trọng sinh làm người.

May mắn thân thể này mặc dù tiên thiên tốt hơn phàm thể nhân loại kiếp trước nhưng mà trong Thiên Vũ đại lục này, hắn lại là là kẻ yếu đuối có danh trong cả trấn, là phàm loại yếu đuối trong mắt bất kỳ võ giả nào. Một thiếu gia trắng nõn như củ cải, không hơn không kém

Do đó, lực Đồng Hóa của hắn rất dễ dàng liền đi đến từng ngoc ngách mà luyện hóa, không chút nào khó khăn.

Nhưng khi lực luyện hóa này đến chân, cơn đau kéo tới dù là còn đang hôn mê cũng không nhịn được phải nhăn mặt.

"Thiên nhi...Thiên nhi...con tỉnh..con tỉnh rồi....haha..." Trần Chiến ôm chầm lấy hắn bấu chặt không buông tựa như sợ hắn một lần nữa tuột mất, nước mắt già nua một lần nữa tuôn tràn khóe mi.

"Cha...hài nhi bất hiếu, làm cha lo lắng"
Giác Thiên dùng cách nói chuyện quen thuộc cùng ngôn ngữ của Trần Thiên nói ra, trước tình cảm của người "cha" xa lạ, hắn cũng không nhịn được cảm động.

Trong vô thức hắn đã chấp nhận một thế này kiếp sống
"Cha...sau này hài nhi sẽ không bao giờ để cha lo lắng nữa" hắn vươn tay vuốt tâm lưng tiều tụy của lão trong lòng thoáng sót xa.

Hắn kiếp trước cũng có người thân nhưng từ nhỏ liền bị tổ chức dị năng Trung Quốc bắt đi, dùng đủ mọi loại thí nghiệm đến chết đi sống lại đem hắn từ một đứa trẻ mà chai sạn đến như quỷ như ma.

Khi dị năng thức tỉnh, hắn coi như thoát khỏi vòng sàng lọc chết chóc để sinh tồn thì lúc đó trong đầu lại bị gắn vào một bộ quang não chíp.

Quang não này là một bộ vi sử lý cực kỳ hiện đại, có được bộ nhớ và vi sử lý cực mạnh, đồng thời còn có thể khống chế não bộ.

Họ hút ra một phần tủy não, gắn bộ chíp tinh vi này vào sau đó lấy nó liên thông với toàn bộ một cỗ siêu cấp máy phân tử, đem cường lực chấn động ép tế bào não mở ra tiềm năng tối thượng bên trong.

Thí nghiệm này chỉ có 0,1% khả năng thành công, 1000 đứa trẻ mới chỉ có 1 đứa có thể sống sót.

Dị năng sinh ra thì sống sót, lúc đó dưới bộ quang não khống chế, người đó sẽ không khác gì nô lệ phải vô điều kiện phục vụ tổ chức, đem tính mạng ném vào hố lửa.

Kiếp trước hắn không cam tâm chết đi mãi cho đến khi chết rồi vãn chưa thể một làn được về Việt Nam tìm về cha mẹ của mình.

Không ngờ thoáng cái chết đi, bây giờ sống lại hắn lại tiếp tục có gia đình hơn nữa còn nằm trong ngực một người cha tuyệt vời.

Một nửa đời cô độc chai sạn thiếu thốn tình cảm, rốt cuộc bây giờ mới được hưởng thụ cái cảm giác gọi là "tình thân"

"Không biết giờ này cha mẹ kiếp trước của hắn...có đang đau khổ như Trần Chiến bây giờ hay không" trong lòng hắn âm thầm nói.

Đanh lúc này
"Ục..ục..." âm thanh từ bụng hắn vang lên, to và vang vọng đến độ ngay cả tiếng khóc cũng lấn át đi.

"Haha...con nghỉ..nghỉ ngơi, để cha đi nấu canh sâm cho con...haha..." lão cha Trần Chiến vỗ vỗ vai hắn sau đó vui sướng như được tân sinh thẳng mạch đi xuống bếp.

"Thiếu gia, rất vui khi gặp lại câu" một trung niên thân cao vạm vỡ tiến tới chính là Trần gia tứ đại hộ vệ Nam Thiên.

Sau đó là Bắc Thiên, tây Thiên, Đông Thiên 3 người cùng tiến tới trò chuyện một lúc mới rời đi.

Lúc này Giác Thiên một mình nằm trong phòng tùy ý cho 2 nô tỳ giúp hắn thay đồ rửa ráy, cột tóc.

Một lần nữa nhắm mắt, ý thức của hắn chìm vào thức hải, Dị năng một lầm nữa vận chuyển cực hạn đem toàn bộ ký ức kiếp này tiêu hóa.

Đồng thời lực ý chí tràn ra toàn thân kết dẫn xương cốt dưới chân, kích thích chức năng thân thể nối liền lại xương chân.

Nhân sinh mới của hắn cũng từ đây bắt đầu