Chương 64: Ngũ Tuyệt

Đế Đạo Vô Song

Chương 64: Ngũ Tuyệt

Cổ Huyền Thiên tu đạo hạ đến nay tổng cộng cửu thế, lần này trùng thế cũng chính là lần thứ chín.

Đế Hoành là hắn ở đời thứ tám một cái hoá thân phàm nhân hữu duyên mà gặp được. Có rất nhiều chuyện Đế Hoành không biết về hắn, thậm chí chính Cổ Huyền Thiên cũng không phải là rất rõ về bản thân.

Dù sao, tuế nguyệt tu chân, chớp mắt một cái chính là không rõ bao nhiêu cái xuân hạ thu đông.

Có một số chuyện thật đã quên, cũng có một số chuyện không muốn để cho người ta nhớ.

Huống hồ nói, bản thân hắn lại có vô số hoá thân. Mỗi một cái hoá thân tiêu dao một thế lại sống đến rất chân thực.

Đôi khi hắn cũng không biết ai mới là thật.

Táng Địa Đế Chủ...

Diệt Thế Đạo Tổ...

Đệ Nhất Ngoan Nhân...

Chung Kết Chi Thần...


Lần lượt từng cái xưng hào rơi xuống người hắn. Có lẽ đối cới một số người, một số nơi Cổ Huyền Thiên chính là như Tiên Hiền, Thánh Nhân một dạng, một thế lại một thế bảo hộ bọn hắn.

Nhưng cũng có người cho hắn là Hắc Ám, Tà Ác, là đồ diệt vạn thế ma đầu.

Lại nói, thời gian lâu như vậy trôi qua, cũng không có mấy cái biết hay nhớ đến sự tồn tại của hắn.

Biết đều gần như đã chết hết, nhớ lại không có mấy cái. Hoặc là ngủ say, hoặc là bị phong ấn.

Cổ Huyền Thiên hiếm có lộ ra ánh mắt vô thần, không ai biết hắn suy nghĩ gì.

Có lẽ hắn cũng chưa bao giờ quan tâm thế nhân nghĩ như thế nào về hắn. Là Quang Minh là Hắc Ám, vậy chẳng qua phải xem hắn cao hứng hay không thôi...


— — —

Phù Vân Cảnh Thiên Kiêu ngày càng một nhiều.

Từ một cái vô danh thế lực bỗng không đến bao lâu quang huy rực rỡ, nội tình sâu không lường được.

Mảnh này thổ địa trong mắt ngoại nhân bỗng dưng như Tiên Cảnh một dạng bị luyện hoá tách biệt với thế giới bên ngoài. Linh khí cực kỳ tinh khiết cùng dày đặc, thậm chí còn có nơi hoá vụ.

Điều này cũng làm cho vô số thế lực lớn nhỏ Nhật Nguyệt Đại Lục hướng tới, thậm chí sinh ra tham lam.

Bất quá bọn hắn cũng không phải người ngu dốt, dù sao trên căn bản tu chân đến nay chỉ cần sống quá vài cái trăm năm thì đều là lão quái vật, trừ khi bọn hắn đều là não tàn.

Bọn hắn cũng biết được Phù Vân Cảnh tựa như lăng không xuất hiện tám chín thành là có Đại Năng sau lưng chống đỡ nên bọn hắn cũng không dám vọng động.

Thực tế, Phù Vân Cảnh từ khi hình thành đến nay, bất kể là Đế Hoành hay Cổ Huyền Thiên chính là hoàn toàn quản rất ít, thậm chí là không quan tâm đến.

Bọn hắn chỉ tạo ra Phù Vân Cảnh, gia trì, nắm các loại tiểu bí cảnh cùng thiên địa linh khí, tài bảo quăng vào trong đó. Còn lại tự đám người kia tu luyện tranh nhau.

Bất quá chỉ có thêm cái Phù Vân Cảnh thế lực danh nghĩa đè nặng trên đầu mà thôi.

Ngoài Hoàng Minh cùng Đường Long với Phượng Vô Song đám người, không có nhiều người biết đến Đế Hoành, càng không biết Cổ Huyền Thiên tồn tại.

Đám đệ tử chỉ biết Phù Vân Cảnh qua cái mấy cái kia Tuyệt Thế Thiên Kiêu đám người. Bọn hắn được xưng là Thập Nhị Thiên Kiêu.

Cũng chính là mười hai người đứng đầu một nghìn thiên tài ưu tú nhất Phù Vân Cảnh.

Phù Vân Cảnh nhân số nay đã không ít hơn mười vạn. Hoàn toàn không thua một tông môn lớn.

Hơn nữa khắp nơi đều là thiên tài.

Một cái tông môn hưng thịnh không phải người đứng đầu mạnh bao nhiêu, mà là nhân tài đông đảo. Điều này đồng nghĩa với vô hạn tiềm lực phát triển.

Đây cũng chính là nguyên nhân các thế lực dòm ngó Phù Vân Cảnh bằng ánh mắt nóng bỏng. Một phần cũng chính là tài nguyên.

Phù Vân Cảnh bên trong tu luyện nhanh gấp ba đến bốn lần bên ngoài. Hơn nữa đây chỉ là khu vực ngoại, tuỳ tiện tìm một chỗ bế quan đều là ngoại giới gấp ba bốn lần, đây là đáng sợ cỡ nào.

Chưa kể vô số tài nguyên, công pháp, thậm chí một số truyền thừa, dược bảo, linh khí. Chỉ cần ngươi có khả năng xông thì Phù Vân Cảnh một mực hướng ngươi mở ra, hoàn toàn không có hạn chế.

Dần dần điều này miệng truyền miệng, hầu như cả Nhật Nguyệt Đại Lục đều biết, thậm chí Thiên Nguyên Đại Lục rất nhiều thiên kiêu đều đến đây.

Thậm chí thỉnh thoảng khắp nơi trên đại lục ngẫu nhiên xuất hiện thần bí truyền tống môn thủ đoạn. Không một cái ngoại lệ đều là dẫn đến Phù Vân Cảnh.

Điều này càng làm cho khắp nơi khiếp sợ.

Nội tình thâm sâu bực nào mới có thể làm cho khắp nơi xuất hiện truyền tống trận tiếp dẫn về Phù Vân Cảnh. Đây không chỉ đơn giản là giàu có để nứt vách đổ tường, mà còn là kinh thiên thủ đoạn.

Vì bất cứ một cái truyền tống nào vượt qua khoảng cách càng xa thì càng hao tổn Linh Thạch. Không ai tuỳ tiện dùng. Lại càng không phải nói xa xỉ đến mức thỉnh thoảng xuất hiện tiếp dẫn khắp nơi, vượt từ vực này, thậm chí đại lục này sang đại lục khác.

Tất nhiên, chỉ có đủ điều kiện mới có khả năng bị tiếp dẫn, sau đó lần lượt vượt qua khảo thí mới được vào Phù Vân Cảnh Địa.

Bước vào Phù Vân Cảnh, đồng nghĩa với bọn hắn được thừa nhận là tiềm năng vô cùng, bước ra ngoài thấp nhất đều được gọi là ưu tú, thiên tài.

Phù Vân Cảnh dần dần trong mắt bọn hắn không giống một cái tông môn, càng giống hơn một mảnh bảo địa, bí cảnh. Bởi vì không có người quản thúc, tất cả đều là dựa vào thực lực.

Ngoài trừ mười hai cái kia Tuyệt Thế Thiên Kiêu trong truyền thuyết được nhắc đến, bọn hắn là hoàn toàn không ai quản thúc.

Nhưng lấy hồng trần mà nói, có nhân tất có giang hồ.

Phân chia bè phái chắc chắn sẽ có, đánh nhau cái gì cũng sẽ xuất hiện. Chỉ cần không chết người thì mặc ngươi tuỳ tiện.

Vậy là việc này dẫn đến mấy cái Thiên Kiêu dần dần thành lập hội phái, tự xưng là ' Minh ' hay còn gọi là ' Hội '

' Minh ' trong đó đấu tranh nhau phân chia lãnh thổ, bí cảnh ở các ngọn núi, tài nguyên.

Hơn mười vạn người, có hàng trăm ' Minh ', ' Hội ' lớn nhỏ được thành lập. Trong đó lớn mạnh nhất có năm thế lực dẫn đầu, xưng làm năm đại thế lực.

Thiên Tử Minh.

Thanh Phong Hội.

Kiếm Minh.

Sát Lục Minh.

Minh Phủ Hội.

Đứng đầu năm thế lực này được chúng người xưng là Ngũ Tuyệt.

Trong truyền thuyết Ngũ Tuyệt được cho là ngang tài ngang sức với Thập Nhị Thiên Kiêu. Thậm chí sức ảnh hưởng còn lớn hơn.

Dù sao Thập Nhị Thiên Kiêu trên danh nghĩa là quản lý mọi sự việc nhân sự, nhưng bọn hắn quá mức ít xuất hiện.

Trái lại Ngũ Tuyệt không cái nào không phải danh khí trùng thiên, kinh tài tuyệt diễm.

Thậm chí ở bên ngoài Ngũ Tuyệt cũng là một cái biểu tượng cho Tuyệt Thế Thiên Kiêu, quang huy vô cùng chói lọi trong mắt thế nhân.

Năm người bọn hắn được cho là tương lai có tư cách vấn đỉnh Hoàng giả, thậm chí xưng Đế!

Đây là đánh giá cực kỳ cao, phải biết bất kể là Thiên Nguyên vẫn là Nhật Nguyệt Đại Lục mấy vạn năm đã chưa xuất hiện Hoàng Giả, càng đừng nói Cổ Đế!

Chiến lực Hoàng Giả không phải không có, chỉ bất quá đó chỉ là chiến lực mà thôi, không phải chân chính sinh ra Hoàng Giả.

Một khi chứng đạo Cổ Hoàng, bọn hắn sẽ được hoàng khí gia thân, số mệnh dồi dào, chiến lực cùng sinh mệnh hơn xa đám người khác.

Hiện nay, cường giả mặt bằng nhìn chung, Vũ Đế, Vũ Thánh đã là cường giả.

Bất quá đây cũng chỉ là mặt nổi mà thôi.

Hướng lên trên nữa là Vũ Thần, Cổ Hầu, Cổ Vương, Cổ Hoàng, Cổ Đế.

Vũ Thần đã là trụ cột của một cái siêu cấp thế lực, thông thường là thái thượng trưởng lão, thậm chí lão tổ loại này tồn tại.

Còn về phần Cổ Hầu, Cổ Vương đã là mấy cái viễn tổ, đại tổ ở mấy cái cổ xưa thế lực. Bọn hắn chính là ngủ say, trừ khi diệt môn tai nạn nếu không bọn hắn sẽ không ra.

Thực tế Minh Gia lần trước cũng là một cái trường hợp đặc biệt. Bọn hắn chỉ thuộc về hàng chót bài danh ở siêu cấp thế lực, hơn nữa còn là loại kia mới tấn cấp.

Nếu không không chỉ đơn giản một cái Vũ Đế đỉnh phong có thể làm gia chủ.

Nhưng dù sao, Vũ Đế hay Vũ Thần đi nữa, lần đó bọn hắn hoàn toàn không có khả năng cứu.

" Ngươi cũng coi là một lần nguỵ trùng tu đi "

Cổ Huyền Thiên nhìn Đế Hoành vẫn còn đăng xếp bằng suy nghĩ, hắn có chút thở dài bất đắc dĩ.

" Uổng phí. Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt dùng như vậy quá lãng phí "

" A, cũng nên đi ra ngoài một chút, Phù Vân Cảnh vẫn không có đi dạo đây "

Nói xong Cổ Huyền Thiên dung mạo thoáng biến đổi.

Nhìn lại hắn không tuyệt thế vô song như vậy nữa, nhưng cũng được xem là tuấn tú dễ nhìn. Một luồng khí chất ấm áp như gió xuân bao phủ. Trên tay xuất hiện một thanh bạch phiến, mang theo dáng vẽ thư sinh.

Trên thân bạch y cũng thoáng thay đổi thành một bộ thanh sam, bất quá cái kia thói quen đi chân trần vẫn là không thể thay đổi.

Đế Hoành vẫn luôn hỏi nhưng hắn chỉ nói muốn tiếp xúc đại địa thân cận. Nghe làm sao cũng không tin, bất quá đằng sau đó là một cái cố sự...

Cổ Huyền Thiên mỉm cười, nhàn nhã đi bộ ra khỏi phòng, thân ảnh từ từ mờ nhạt biến mất.

Lần nữa xuất hiện đã là ở dưới chân núi một chỗ nào đó ở Phù Vân Cảnh bên trong.

" A, Tịnh Hồng Liên, cũng không biết bao lâu. Thứ đồ chơi này tuy hơi vô dụng, nhưng đối với Vũ Đế trở xuống vẫn là có trợ giúp đi " Cổ Huyền Thiên tấm tắc, bạch phiến đập vào tay.

Trước mắt hắn là một cái Thanh Trì.

Thanh Trì này có chút lớn, chi bằng nói nó là một mảnh đại giang, bất quá dùng trì vẫn là miêu tả thích hợp.

Thanh Trì nước vô cùng trong xanh, thậm chí có thể thấy đủ loại màu sắc bảo ngư bơi lượn dưới nước.

Nước cũng không sâu, cũng không có gợn sóng lớn mà chỉ hơi nhỏ do đám ngư di chuyển.

" Róc rách — "

Cổ Huyền Thiên cũng không sợ ướt, bước chân xuống, nước chỉ tới gần gối. Một cổ cảm giác thanh lãnh truyền khắp người, có chút thoải mái.

Hương liên nhàn nhạt theo gió nhè nhẹ cuốn trôi đi khắp mặt hồ.

Không thể không nói, chỗ này phong cảnh lộ ra hết sức đẹp đẽ, không phải cái kia diêm dúa như tiên cảnh, mà là giản dị hết sức tự nhiên.

Phù Vân Cảnh như vậy địa phương cũng tương đối hiếm có.

Từng đoá Tịnh Hồng Liên theo gió mà khẽ run, thỉnh thoảng phát ra thanh âm hết sức dễ chịu.

Khác với phổ thông hoa sen, Tịnh Hồng Liên lộ ra hết sức đẹp đẽ, cảm giác như linh hoả đang khiêu vũ với gió giữa Thanh Trì.

Lá sen cũng lộ ra khác thường. Về phần khác thường chỗ nào thì nó chính là đại, đặc biệt đại.

Lá sen cơ hồ có hai ba mét như vậy lớn, trên đó lại mọc ra nhiều đoá Tịnh Hồng Liên, hoàn toàn khác với loại sen thường.

Nó xanh tựa hồ ngọc lục bảo, mơ hồ phát quang, bất quá buổi sáng cực kỳ khó phát hiện. Lá sen lộ ra mỏng manh, dưng thần kì là ngươi có thể đạp lên trên đó mà không bị rơi xuống nước.

Càng gần giữa hồ thì nước càng xanh đậm, có lẽ là càng sâu hơn về trung tâm. Ở nơi đó một số ít đoá Liên lộ ra khác biệt, vô cùng đẹp đẽ, nó mang theo màu kim sắc.

" Tịnh Kim Liên. Có thể để cho tinh thần lắng đọng tĩnh tâm, hạt sen có thể giải độc, luyện đan, chữa thương, cánh sen có thể mỹ dung, thân sen có thể dược thiện. Chậc chậc, không nghĩ chỉ vài tháng mà đã sinh trưởng ra Tịnh Hồng Liên biến dị Tịnh Kim Liên "

" Tịnh Kim Liên tựa hồ dùng pha trà cũng không tệ "

Cổ Huyền Thiên mỉm cười, có chút bất ngờ. Không biết vì sao, hắn lại có thiện cảm với hoa sen, nói đúng hơn là rất thích.

Có lẽ do Hỗn Độn Thanh Liên trong cơ thể hắn đi.

" Dược Bảo, Linh Tuyền, mọi thứ đều phát triển rất tốt a. Tuy nói không kịp chi Đế Hoàng Táng Địa. Nhưng ở phàm thổ tuỳ tiện cãi tạo như vậy đã là khó có được. Cũng nhờ Tiên Thiên Thuỷ Linh Châu đi "

Cổ Huyền Thiên hít sâu, bước lên lá sen sau đó chậm rãi đi trên mặt nước ra giữa hồ. Trong tay không biết khi nào xuất hiện mấy hạt Linh Mễ, chậm rãi rãi xuống cho đám cá.

" Đạo tặc ở đâu ra, dám ăn trộm đồ vật ở địa bàn bổn cô nương — "

Cổ Huyền Thiên nghe âm thanh la lớn có chút ngạc nhiên, không biết người tới nói ai. Nghĩ lại ở đây cũng chỉ có bản thân.

Hắn xoay người lại thấy gần đó trên bờ đứng một cái thiếu nữ hồng y, tay cầm một cái giỏ trúc có chứa mấy đoá Tịnh Hồng Liên còn dính giọt nước trên đó.

Hồng y thiếu nữ lúc này nghiến răng nghiếng lợi, một bộ dáng lúc nào cũng có thể xuất thủ.