Chương 8: Tấm lòng Dị hỏa...

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 8: Tấm lòng Dị hỏa...

Đại trưởng lão da mặt căng cứng, như cảm giác được sức nóng khủng khiếp của hắc ám hỏa diễm đang chuẩn bị bạo phát. Đấu khí hộ thân của lão, cũng như toàn thể Trưởng lão đoàn đã sớm vận chuyển... Thế nhưng… một, rồi hai tức sau, vẫn không có chuyện gì xảy ra...

"Lão nói rõ hơn đi!"
"Cô nương đại trí tuệ!" Đại trưởng lão thở dài một hơi, cũng thả lỏng tinh thần một chút.
"Còn một…"
"Thạch U cô nương có thể nói cho ta nghe qua, lý giải của cô nương về việc Thạch nhi tu luyện dẫn đến lôi đình thiên khiển được không?" Đại trưởng lão tái mặt, vội vã nói.

Lần này thực sự lão mất sạch thể diện! Lúc đối mặt với mấy lão gia hỏa của Bát tộc lão còn không thua thiệt đến mức mất sạch thể diện như thế này... Quả thực, trêu chọc nha đầu Dị hỏa này là việc sai lầm a!

"Hừ!" Thạch U khó chịu đáp,"Không phải do đấu khí của thế giới này và năng lượng của ta xung đột dẫn đến bài xích nhau sao!"
"Cô nương không sai, song sự việc lại không hoàn toàn như vậy!"
"Nghĩa là sao?" Thạch U có chút ngạc nhiên.
"Vạn vật trong trời đất đều có những quy tắc của riêng mình, phiến thiên địa này cũng không ngoại lệ. Đấu khí đại lục nuôi nấng những con người sinh ra và lớn lên ở đó, đồng thời cũng bài xích những tồn tại không thuộc về nơi đây. Đó chính là sự bao dung, cũng là sự tàn khốc của thiên địa…"
"Theo như lão nói, vậy không lẽ đấu khí của thế giới này và năng lượng của ta không xung đột với nhau sao?" Thạch U khẽ lộ ý cười lạnh. Chuyện này nghe thôi đã thấy vô lý. Năng lượng của nàng, nàng rõ hơn ai hết…
"Thạch U cô nương!" Đại trưởng lão không vội phản bác, chỉ chậm rãi hỏi tiếp,"Có phải lần đầu tiên Thạch nhi tu luyện, cô nương đã ra tay giúp đỡ nó không?"
"Ta muốn Thạch nhi hấp thụ đấu khí nhanh hơn!" Thạch U không phản đối nói.
"Và lần gần đây nhất?"
"Lúc đó thì khác, là chúng ta muốn thử dung nhập một phần năng lượng của ta vào cơ thể Thạch nhi…" Thạch U nói, dung nhan hắc ám lại như hắc ám thêm một phần,"Nếu không phải vì cái tuyển chọn vớ vẩn của Thạch tộc ngươi, Thạch nhi đâu có phải liều mạng đến vậy!"
"Thạch U cô nương!" Đại trưởng lão như không nghe thấy hận ý trong lời nói của nàng,"Hiện giờ Thạch nhi đang hôn mê, cô nương thì bạo phát năng lượng hắc ám... Cô nương đại trí tuệ, chắc hẳn đã nhận ra rồi phải không?"
"Thạch nhi..." Thạch U suy nghĩ thoáng qua, rồi bất giác ngước lên nhìn trần thạch điện, nội tâm có chút bàng hoàng,"Sấm sét..."

Đại trưởng lão nhìn thấy hắc ám hỏa diễm tiêu tán dần, rồi tất cả chỉ còn lại hai thân ảnh trôi nổi trong thạch điện, lão quay sang gật khẽ với các trưởng lão khác, như bảo bọn họ thu liễm đấu khí hộ thân lại.

"Thạch U cô nương!" Đại trưởng lão nói tiếp, nhìn Thạch U siết chặt vòng tay ôm ấp lấy Thiên Khiển, thoáng có chút hiểu được tâm tình của nàng,"Lời ta nói, cô nương đã nghe ra, hiện giờ chúng ta tiếp tục được chứ?"
"Lão nói đi, ta nghe!" Thạch U lặng lẽ nói, hắc ám hỏa diễm thu liễm đến mức tận cùng, chỉ còn lại hơi ấm thoang thoảng sưởi ấm cho Thiên Khiển.

Thì ra trước nay nàng đã sai a... Nàng còn tưởng vì thiên địa bài xích nàng mà Thiên Khiển mới bị vạ lây, nhưng giờ nàng nhận ra người bị bài xích lại là Thiên Khiển... Coi như nàng bị bài xích đi, nàng cũng chẳng màng, vì nàng có sức mạnh...

Nhưng Thạch nhi của nàng nhỏ bé vô cùng, thiện lương vô cùng... tại sao?

"Ban đầu ta cũng không dám chắc, cho đến khi cô nương xuất hiện..." Đại trưởng lão nói,"Khí tức của cô nương cũng có một phần tương tự kẻ đó, nên ta mới chắc chắn được như vậy!"
"Cô nương quả thực không sinh ra ở phiến thiên địa này, nhưng đã tồn tại trong phiến thiên địa này ức vạn năm qua, lại không làm hại đến quy tắc của nó... Thiên địa chấp nhận cô nương như một phần của nó, điều đó không có gì lấy làm lạ!"
"Kẻ đó?" Dẫu đang chìm trong thương cảm, Thạch U vẫn có thể loáng thoáng nghe được một hai từ,"Lão nói kẻ có khí tức giống ta? Là ai?"
"Hắn cũng được gọi là Hư vô thôn viêm!" Đại trưởng lão nói, đôi mắt màu đục chìm trong vẻ hoài niệm,"Chuyện đó cũng đã xảy ra cả ngàn năm trước rồi. Khi đó ta còn chưa được như bây giờ, đi theo đại ca lịch lãm tứ phương. Thời bấy giờ, kẻ có thể đánh với đại ca ta, có lẽ cũng chỉ có lão gia hỏa Cổ tộc Cổ Nguyên... Vậy mà kẻ gọi là Hư vô thôn viêm đó, hắn cũng có thể chiến với đại ca ta ba ngày, đến lúc bỏ chạy cũng chỉ bị thương chút đỉnh! Khí tức cũng như hắc ám hỏa diễm khủng bố của hắn, ta ghi nhớ rất rõ!"
"Ta giống như hắn?"
"Không đúng!" Đại trưởng lão lắc đầu nói,"Phải là hắn giống như cô nương!"
"Khác gì nhau sao?"
"Khác ở chỗ, mặc dù hắn vô cùng khủng bố, nhưng ta cảm nhận được thứ chảy xuôi trong cơ thể hắn là Đấu khí, còn cô nương thì không. Trong cơ thể cô nương là thứ năng lượng hắc ám thuần khiết nhất, thứ năng lượng không thuộc về thế giới này!"
"Nói như lão, là hắn phải tu luyện, còn ta vốn dĩ đã thế này rồi..." Thạch U nói khẽ, thấy Đại trưởng lão gật gù xác nhận, cũng rõ ràng thêm vài điều.
"Giờ... ta và cô nương nói tiếp chuyện của Thạch nhi…" Đại trưởng lão cảm nhận được sự mơ hồ trong đôi mắt hắc ám của Thạch U, thấy không nên dài dòng vì vấn đề này nữa,"Thạch U cô nương, cô nương có biết vì sao mình lại trú ngụ trong cơ thể của nó không?"
"Ta cũng không rõ!" Thạch U mơ hồ đáp,"Từ lúc ta có linh trí, xung quanh ta vẫn luôn là hắc ám vô tận. Ta không biết một chút gì hết, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, không biết ta đã trải qua bao lâu trong thế giới đó, cứ trôi nổi vô định vậy. Rồi đến một ngày, đột nhiên ta thấy có một thứ gì đó khác lạ, một tia sáng. Thanh âm đầu tiên ta nghe được là tiếng cười của một ai đó. Hắn đưa ta ra khỏi bóng tối, nhưng ta không biết hắn là ai. Lúc đó ta không hiểu ngôn ngữ của loài người các ngươi, nên cũng không biết hắn nói gì... Hắn vẽ ra một cái gì đó, bao vây ta lại, làm ta thiếp đi... Đến khi tỉnh lại lần nữa, ta đã thấy mình bên trong Thạch nhi rồi!"
"Kẻ mà cô nương nói, hẳn là đại ca của chúng ta, Thạch Nam!" Đại trưởng lão nói, gần như đã sáng tỏ mọi việc,"Thạch U cô nương, để ta cho cô một lời giải thích rõ ràng. Thạch nhi được đại ca ta tạo ra, chứ không phải được sinh ra!"
"Tạo ra?"
"Đại ca ta vốn là một người điên, điên trong dục vọng muốn tạo ra các loại công pháp nghịch thiên. Thạch nhi có lẽ là kết quả của một trong những công pháp đó. Cô nương chắc cũng biết, con người chỉ được hình thành khi âm dương giao thoa, đại ca ta lại cưỡng ép nhân quả, phá hoại quy tắc vạn vật mà tạo ra Thạch nhi, nên thiên địa mới bài xích nó!"
"Vậy là do đại ca của các ngươi hại Thiên Khiển?" Thạch U phẫn uất nói, hắc ám hỏa diễm lại manh nha xuất hiện...
"Thạch U cô nương!" Đại trưởng lão cười nói,"Nếu đại ca ta không tạo ra Thạch Nhi, cô nương làm sao quen biết được Thạch nhi!"
"Ta…" Thạch U cứng họng, không thể phủ nhận điều này.
"Sau khi tạo ra Thạch nhi, có lẽ đại ca ta cũng thấy nó có quá nhiều thiếu sót, lại không nỡ phế bỏ tâm huyết của mình, liền tìm mọi cách để bổ xung cho Thạch nhi…" Đại trưởng lão bất đắc dĩ thở dài cảm thán,"Cưỡng ép tạo ra một hình hài lại không có linh hồn, đại ca ta cắt xẻ linh hồn mình, xóa đi linh trí mà thành linh hồn của Thạch nhi. Có lẽ Thạch nhi khi được tạo ra là thuần âm khuyết dương, may mắn sao đại ca ta tìm ra được cô nương, để cô nương chịu một phen ủy khuất…"
"Ta không có ủy khuất!" Thạch U đáp, ngón tay sương khói âu yếm vuốt ve gò má hồng hào của Thiên Khiển,"Gặp được Thạch nhi là may mắn của cả cuộc đời ta!"
"Đáng tiếc..." Đại trưởng lão cũng không để ý lời nàng nói,"...hắn không có đủ thời gian để tạo nên kinh mạch trong cơ thể Thạch nhi... Nên ngoại trừ việc bị thiên địa bài xích, nó cũng không thể tu luyện được…"
"Chẳng lẽ… không có cách gì sao?" Thạch U vô hồn nói.
"Có cách!" Đại trưởng lão nói.
"Thực sự?" Thạch U hoảng hốt, nhìn về phía Đại trưởng lão, có chút rung động không sao nói hết được.
"Chỉ là…"
"Cầu xin ngài!" Nghe được ngữ khí khó khăn của Đại trưởng lão, Thạch U bỗng chốc run rẩy. Để cho hắc ám lực đỡ lấy Thiên Khiển, thân ảnh sương khói của nàng hướng đến Đại trưởng lão mà quỳ xuống, dập đầu không ngừng,"Làm ơn cứu lấy Thạch nhi… Làm ơn…"

Cả Trưởng lão đoàn bỗng chốc chìm trong vẻ cảm thán. Người con gái này, vì Thiên Khiển mà phẫn nộ, vì Thiên Khiển mà cầu xin. Nàng hoàn toàn có thể bức ép Đại trưởng lão bằng sức mạnh, nhưng lại vì suy nghĩ cho Thiên Khiển mà bỏ qua thể diện, làm ra tư thái yếu đuối nhất.

Nhân sinh a... Nếu cuộc đời này có người vì mình mà như vậy, một ngày hay ngàn năm, có gì để hối hận…

Tiếc thay... con người với nhau, chắc gì đã được tấm lòng như Dị hỏa...

"Thạch U cô nương đừng làm vậy!" Đại trưởng lão thương cảm nói,"Ta nói rằng đại ca ta không có đủ thời gian… là thời gian để cô nương chấp nhận Thạch nhi a! Hắn không còn sống để thấy ngày cô nương vì Thạch nhi mà bỏ ra tất cả, vì kinh mạch của Thạch nhi, vốn dĩ phải nhờ vào cô nương!"
"Là sự thật?" Thạch U vui mừng nói, vội vã đứng dậy. Hắc ám không thể khóc, nhưng chắc chắn một điều, lúc này, nàng đang rơi lệ...
"Ta muốn nhờ hỏa diễm của cô nương tạo thành kinh mạch cho Thạch nhi!"