Chương 18: Tiến về Đại hỏa sơn(Hạ)

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 18: Tiến về Đại hỏa sơn(Hạ)

"Thạch công tử!"

Lăng Tuyết ngày hôm nay vận một bộ đồ võ giả màu huyết dụ, bó sát lấy từng bộ vị, lại che dấu sơ sịa bên trong một tấm áo choàng màu vàng nhạt, có trông thế nào cũng rất nổi bật. Mái tóc đen dài buộc cao đuôi ngựa, lúc lắc phía sau dung nhan được trang điểm nhạt, không quá cầu kỳ, lại như tôn thêm cho vẻ yêu mị sẵn có của cô.

Vừa thấy bóng dáng Thiên Khiển chậm rãi bước trên nam lộ, Lăng Tuyết như trút được nỗi lo lắng trong lòng, vội vã lớn tiếng vẫy gọi. Điều cô sợ nhất hiện nay chính là hắn sẽ không đến a! Hắn đạt được hiệp nghị với cô, song với tính tình bàng quan của hắn, chẳng biết thế nào được.

"Lăng cô nương!" Thiên Khiển thấy vẻ hào hứng của Lăng Tuyết, lại nhìn thấy cái đuôi ngựa lúc lắc qua lại phía sau, len lén nhìn sang Tiểu Bạch ngồi chồm hỗm trên vai, hình dung ra cảnh tượng y hệt lúc tiểu hồ ly đòi ăn, cảm thấy có chút buồn cười.
"Muội biết ca nghĩ gì!" Một giọng nói có chút giận dỗi vang lên trong đầu Thiên Khiển, rồi một cái mũi nhỏ chọc chọc vào trong tóc hắn, cái miệng xinh xắn cắn nhẹ vành tai hắn như để xả giận.
"Hà..." Thiên Khiển cười trừ, đưa tay vỗ nhè nhẹ cái đầu tròn của Tiểu Bạch,"Ngoan nào, là ca nghĩ không đúng, được chưa!"
"Thạch công tử!" Lăng Tuyết thấy Thiên Khiển tiến đến trước mặt mình, song ánh mắt lại chỉ đặt lên người tiểu bạch hồ, không hiểu sao trong lòng có chút chút không thoải mái, song cũng chỉ là cảm giác thoáng qua rất nhanh, liền cười nói tiếp,"Công tử đã chuẩn bị xong rồi?"
"Tiểu thư, vị này là...?" Thiên Khiển chưa kịp trả lời, phía sau Lăng Tuyết đã có tiếng hỏi.

Thiên Khiển giờ mới để ý là Lăng Tuyết hôm nay không có đi một mình, mà còn mang theo cả một đoàn tháp tùng cỡ hai ba mươi người, ai nấy đều mặc một bộ võ giả màu xanh nâu, phía ngực trái có may một chữ "Lăng" màu vàng... chỉ trừ có lão đầu vừa lên tiếng hỏi là ăn mặc có vẻ cao quý hơn, ít nhất bộ đồ võ giả không phải may bằng vải thô như đám người này.

"Ah, giới thiệu với công tử, vị này là nhị trưởng lão của Hải Nộ thương hội ta, Đàm trưởng lão!" Lăng Tuyết giới thiệu, không để ý trong ánh mắt của Đàm lão lóe lên một tia lạnh lẽo.

Cư nhiên giới thiệu lão với tên tiểu tử này trước, cũng đồng nghĩa là trong mắt tiểu nha đầu này, tiểu tử này cao hơn lão một bậc.

"Đàm trưởng lão, vị công tử đây sẽ là người chiếu cố ta trong đợt tập hậu Đại hỏa sơn lần này, Thạch công tử!"
"Thì ra là Thạch công tử!" Đàm lão cũng là người làm ăn, lại sống đến nay đã hơn tám mươi năm, dẫu có chút bất mãn, song không có lộ ra trên mặt, ra vẻ đạo mạo cười nói,"Tuổi trẻ tài cao, nghe danh đã lâu!"
"Ta cũng vậy!" Thiên Khiển lãnh đạm nói, có chút coi thường lão già này. Vừa nãy còn hỏi hắn là ai, giờ đã thành nghe danh từ lâu, không khỏi lật mặt quá nhanh đi.

Đàm lão triệt để khó chịu. Thái độ này là gì đây? Tiểu tử này được lão cho chút thể diện thì làm ra vẻ sao?

Thiên Khiển vốn không quan tâm đến lão, chỉ bàn qua một số việc với Lăng Tuyết, song tự dưng thấy có một cỗ Đấu khí nhạt nhẽo bao trùm không gian xung quanh hắn, rồi có cảm giác như một ngón tay yếu ớt ấn xuống đỉnh đầu và hai vai hắn, khiến hắn có chút ngứa ngáy.

"Lăng cô nương, nếu đã vậy thì khởi hành thôi!" Hắn vô vị nói, nhìn thoáng qua cũng biết cỗ "uy áp" này đến từ đâu, cũng chẳng có hứng thú phản ứng.

Dù hắn đã quyết định sẽ thật bá đạo cho Tiểu Bạch cảm thấy tự hào vì mình, nhưng... dù sao thì lần này mình cũng hợp tác cùng người ta, đánh nô tài trong nhà họ cũng... không ổn!

"Được!" Lăng Tuyết nói, cũng không có cảm nhận được điều gì bất thường, chỉ thấy tự nhiên sắc mặt của Đàm lão trở nên hơi khó coi. Nhưng người già cả khó chịu trong người là bình thường, vả lại mặt của Đàm lão vốn dĩ đã khó coi rồi, nên cũng không có hỏi.

Từ túi đeo bên hông, Lăng Tuyết lấy ra một vật hình trụ có màu xanh phỉ thúy, ngắn chừng hai đốt ngón tay, nhìn như một cây sáo nhỏ, đưa lên môi son khẽ thổi.

Thiên Khiển không có nghe được một thanh âm nào phát ra, nhưng lại thấy xuất hiện sự tản mát Đấu khí nhàn nhạt quanh thân cây sáo. Chưa đầy mười tức thở sau đó, từ trung tâm Hải Nộ thành, có khoảng hơn một tá bóng đen bay lên, hướng về phía nam môn, rồi nhất tề đáp xuống trước mặt Lăng Tuyết và Thiên Khiển.

"Đây là Phong Điêu!" Lăng Tuyết giải thích với Thiên Khiển,"Là ma thú Nhị giai cao cấp, trưởng thành có thể đạt đến Tứ giai trung cấp, còn nếu đạt được kì ngộ thì... hi hi!"

Thiên Khiển không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, nhìn vào đàn Phong Điêu trước mặt. Chúng cũng không khác gì đám chim hải ưng hắn thường thấy, song to hơn một chút, màu lông cũng nâu sậm hơn.

Tiến về phía con Phong Điêu đứng đầu, là con to nhất trong số những con ở đấy, Lăng Tuyết đưa tay bám vào sợi dây cương ở cổ điêu, đạp nhẹ lên cánh, bật người lên ngồi yên vị một cách rất thuần thục, rồi chìa ngọc thủ về phía Thiên Khiển.

"Thạch công tử, mời!"
"Tiểu thư..."

Đàm lão thấy Lăng Tuyết đưa tay ra để Thiên Khiển bám lấy, rồi cả hai cùng ngồi yên vị trên lưng Phong Điêu, có chút hoảng hốt.

"Không ai để ý đâu, Đàm trưởng lão!" Lăng Tuyết hờ hững nói, rồi vỗ vỗ nhẽ lên đầu Phong Điêu, ra lệnh cho nó xuất phát.

Đàm lão nhìn Phong Điêu bay vút đi, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo cũng kinh hãi. Lão tự phụ mình là cường giả Nhất tinh Đấu Linh a! Dù mới tấn giai Đấu Linh năm ngoái, song vẫn là Đấu Linh hàng thật giá thật! Vậy mà, dưới Đấu khí uy áp của lão, tiểu tử kia vẫn...

"Tiểu nha đầu kia tìm đâu ra kẻ biến thái như vậy?" Lão đau đầu nghĩ, lại nghĩ về kế hoạch lần này, sợ là...
"Đến lúc đó, phải tìm cách phủi tay mới được!"

"Lăng cô nương!" Thiên Khiển ôm lấy Tiểu Bạch trong lòng, nhìn bóng lưng của Lăng Tuyết hỏi,"Nếu như các người không được phép giao thủ với nhau, hộ vệ theo sau chỉ vì mục đích an toàn, vậy tại sao số lượng hộ vệ chỉ có một, và thực lực phải dưới đấu Vương?"
"Ah, cái này thì có chút hài hước!" Lăng Tuyết nói, không có quay lại nhìn Thiên Khiển,"Trong giao ước giữa các cao tầng Hải Nộ thành thì quả thực hậu bối các thế lực trong suốt những ngày diễn ra Thú triều không được phép giao thủ với nhau, nhưng không có nói cấm hộ vệ giao thủ với nhau a!"

Lăng Tuyết nói đến đây thì dừng lại, cười hắc hắc ám muội như muốn trêu tức Thiên Khiển.

"Trong những gì chúng ta bàn bạc..."
"Thạch công tử, chúng ta đã thỏa thuận rằng, mỗi bên sẽ phải đảm bảo tận lực trợ giúp người kia trong bất kỳ tình huống nào!" Lăng Tuyết cười thanh thúy nói,"Nếu công tử bị tên hộ vệ kia tấn công, ta cũng sẽ giúp công tử a!"
"Vậy tức là đối phương cũng có thể vây công ta?"
"Dĩ nhiên!" Lăng Tuyết gật đầu,"Giao ước chỉ là để cho hậu bối các thế lực không bị tổn thương, còn lại..."

Lần thứ hai Lăng Tuyết dừng lời, song lại không có vẻ tự nhiên như trước.

"Song... công tử... có một chuyện..."
"Lăng cô nương không cần nói, ta cũng biết rồi!" Thiên Khiển nhàn nhạt trả lời,"Hậu bối bỗng dưng táng mạng vì lý do bị Hỏa diệm thú sát hại, hẳn là không thiếu, phải không?"
"Công tử sáng suốt!" Lăng Tuyết thở dài, tâm trạng có chút bối rối,"Thực chất, ta không lo bị sát hại... Chỉ là... Ta từng được nghe kể qua một câu truyện, rằng nhiều năm trước, cũng trong một đợt Thú triều, có một tiểu thư của một gia tộc tham dự. Vị tiểu thư đó vốn dĩ đã có ý chung nhân, cũng là thiếu gia của một đại gia tộc, nên hai người tập hợp làm nên tổ đội bốn người, cùng tiến nhập Đại hỏa sơn hậu. Nhưng có một kẻ vô cùng tham muốn sắc đẹp của cô ấy, lợi dụng Thú triều, đã cùng huynh đệ trong tộc đồng loạt vây công họ, giết chết vị thiếu gia kia cùng hai người hộ vệ. Về phần vị tiểu thư kia... bị kẻ đó dụng độc phong ấn Đấu khí, rồi..."

Thanh âm của Lăng Tuyết bỗng chốc nặng nề như bị đá đè, chẳng hiểu sao mình lại đi kể chuyện này với Thiên Khiển. Muốn làm hắn thoải mái hơn để tận lực trợ giúp mình, lại làm ra như vậy.

"Lăng cô nương..." Lăng Tuyết nghe được thanh âm hòa hoãn của Thiên Khiển, không còn vẻ lạnh nhạt nữa, có chút ngỡ ngàng,"Mặc dù sự hợp tác giữa chúng ta sau lần Thú triều này sẽ chấm dứt, bản thân ta thực chất cũng không có quá nhiều ràng buộc với cô nương... Nhưng ta có thể đảm bảo với cô nương một chuyện, rằng ta sẽ tận lực, không để chuyện xảy ra với m..."

Trong tim Lăng Tuyết khẽ giật một nhịp. Một thứ cảm xúc kìm nén bấy lâu, vốn đã được chôn sâu dưới ba ngàn tấc đất, lại bị đào lên, khiến khóe mi hoen đỏ.

"Ban nãy ta nói bỏ lửng với công tử... nên giờ công tử cũng chơi trò đó sao?"

"Thạch công tử... công tử sao không nói tiếp vậy?"

"Khi bàn bạc cùng công tử... ta đã biết công tử vô cùng thông minh cơ trí… nhưng có lẽ ta vẫn đánh giá hơi thấp về công tử…"

"Công tử đoán đúng rồi đấy..."

"Vị tiểu thư ấy... chính là mẫu thân của ta..."