Chương 14: Đào công tử

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 14: Đào công tử

Thiên Khiển nghe xong, quay sang nhìn Tiểu Bạch, có chút cảm khái. Tiểu hồ ly này, thực sự rất là cuốn hút a! Đây không phải là lần đầu tiên Thiên Khiển nghe được có người muốn hỏi mua Tiểu Bạch, nhưng tất cả đều là tiểu thư khuê các, đối với Tiểu Bạch ánh mắt thực sự rất là yêu thích... còn tên này, Thiên Khiển có chút cảm giác không đúng...

"Ta không bán Tiểu Bạch, công tử thứ lỗi!" Thiên Khiển nhàn nhạt nói, không quan tâm nữa, quay người rời đi.

Đi được chưa đến vài bước, Thiên Khiển đã thấy tám tên hộ vệ kia động thân, lao đến bao vây tám hướng, đồng loạt chĩa mũi kiếm vào hắn.

"A a, tiểu huynh đệ!" Gã công tử cười nhạt, chầm chậm lắc đầu, thấy kẻ trước mặt mình thực sự không có biết thời thế a,"Chuyện gì cũng có thể bàn bạc a! Hơn nữa, công tử ta cũng không có nói là sẽ mua mà!"
"Vậy tức là ngươi muốn cướp?" Thiên Khiển nheo mắt, cảm thấy chuyện này có chút mất thời gian rồi.
"Tiểu tử, nhiều lời gì vậy!" Gã hộ vệ đứng chĩa kiếm trước mặt Thiên Khiển quát lớn,"Biết điều thì giao nộp bạch hồ, công tử nhà ta khoan hồng độ lượng sẽ cho ngươi một con đường sống!"
"Đại Lực, không được vô lễ!" Gã công tử cười hắc hắc, ra vẻ trách móc gã hộ vệ của mình,"Gia gia ta đã dạy, làm người không thể quá mức bá đạo, như vậy rất là không tốt a!"
"Công tử dạy phải!" Kẻ được gọi là Đại Lực ra giọng xiểm nịnh, song vẫn rất nghiêm túc chĩa kiếm uy hiếp Thiên Khiển.
"Thế này đi, tiểu huynh đệ!" Không để ý đến ánh mắt mờ mịt của Thiên Khiển, chỉ nhìn vào Tiểu Bạch đang mở đôi mắt to tròn ra nhìn về phía hắn, gã công tử càng lúc càng muốn có được tiểu hồ ly này, liền cười nói tiếp,"Thế này đi! Bạch hồ này, ta trả cho ngươi một kim tệ, coi như công ngươi chăm sóc nó, thế nào?"
"..."

Thiên Khiển thở dài, có chút cảm giác thương tiếc cho gia đình nào nuôi dạy ra được một quý tử cực phẩm như vậy a! Không nói đến việc hung hãn với nhầm đối tượng, riêng cách ăn nói thôi đã khiến người đối diện không có hảo cảm rồi…

Kẻ này, theo như cách gia gia từng nói, không có tương lai!

Chậm rãi lắc đầu, Thiên Khiển bùng phát một thân Đấu khí, đẩy văng tám tên hộ vệ ra xa đến mấy trượng, còn gã công tử kia vốn thực lực còn kém xa đám hộ vệ, bị sóng năng lượng đánh văng lăn lông lốc đi, đến khi va vào một gốc cây cách xa đó mới miễn cưỡng dừng lại được.

"Đấu... Đấu Linh cường giả..." Mấy tên hộ vệ loạng choạng đứng dậy, ánh mắt không dám tin nhìn Thiên Khiển, trong lòng tràn ngập run sợ nói.

Bọn hắn dù sao cũng là hộ vệ ưu tú trong gia tộc, có kẻ còn đạt đến cấp bậc Đại Đấu Sư. Vậy mà thanh niên kia chỉ nhẹ nhàng bộc phát Đấu khí đã hất văng bọn hắn ra xa như vậy, chỉ có thể là Đấu Linh cường giả a!

Thoáng chốc, cả tám người đều nhìn về phía gốc cây đằng xa kia, dưới gốc vẫn có một cục màu đen nằm bất động ở đó, hận không thể ngàn lần đập chết tên thiếu gia ngu xuẩn muốn đi gây chuyện với Đấu Linh cường giả.

Gã muốn chết bọn hắn không quản, nhưng bọn hắn vẫn còn chưa sống đủ!

"Còn ai muốn tiếp tục không?" Thiên Khiển thiếu kiên nhẫn nói, nhàn nhạt đưa mắt nhìn xung quanh.
"Không... không dám... đại nhân..." Tám gã hộ vệ dị khẩu đồng thanh run rẩy nói,"Đại nhân tha mạng... Đại nhân..."
"..."

Không muốn lãng phí thời gian nữa, Thiên Khiển lập tức phi thân về phía Hải Nộ thành, để lại tám gã hộ vệ thở ngắn dài như vừa được đại xá một kiếp nạn.

Cả tám gã liền lóc cóc chạy đến gốc cây phía đằng xa kia xem thiếu gia của bọn hắn ra sao, trong lòng vẫn nguyền rủa không ngớt. Số trời a, dù có là kẻ ngu đi chăng nữa, cứ có tiền thì vẫn là thiếu gia của bọn hắn!

"Thiếu gia!" Tên hộ vệ Đại Lực lay lay gã công tử, cảm giác có chút nhục nhã.

Tên thiếu gia ngu đần này trước nay chỉ có ăn chơi trác táng, hai mươi tuổi rồi mà thực lực chỉ đến Nhất tinh Đấu Giả. Nhưng dù sao hắn cũng là cháu đích tôn của gia tộc Đào thị, một trong bốn đại gia tộc của Hải Nộ thành... Chỉ có điều, ai ai cũng biết gia tộc Đào thị không sớm thì muộn cũng sẽ bị hủy hoại trong tay gã...

"Giết! Giết chết tên tạp chủng kia!" Đào thiếu gia vừa tỉnh dậy, chưa kịp nhìn kĩ trời đất trông như thế nào đã gầm lên một cách rất ư là "oai phong","Đại Lực, các ngươi giết chết tên tạp chủng kia cho bản thiếu gia!"
"Thiếu gia, hắn đi rồi!" Đại Lực bỗng nhiên bị gọi, lại cảm thấy bảy huynh đệ lập tức lùi ra sau mấy bước, trong lòng không khỏi thầm than khổ.
"Lũ vô dụng! Sao lại để cho hắn chạy thoát!" Đào thiếu gia phẫn nộ quát, nhặt lấy cây quạt giấy quật mạnh vào mặt Đại Lực,"Có một tiểu tử cũng không giết được, Đào gia còn nuôi lũ ăn hại các ngươi để làm gì!"

Đại Lực mặt nổi đầy gân xanh, hận không thể một quyền đập chết tên cẩu tạp chủng này. Từ ngày hắn gia nhập Đào gia, đến cả đại lão gia cũng chưa từng nặng lời chửi mắng hắn bao giờ.

"Thiếu gia!" Hắn nhẫn nhịn, biết rõ tính khí của tên ngu xuẩn này. Có giải thích rằng người kia là một Đấu Linh cường giả, con heo này cũng không tin, đành phải kiếm ra một cái cớ nghe lọt tai,"Huynh đệ chúng ta thấy tiểu tử đó bất ngờ dùng ám khí tấn công thiếu gia, vội vã chạy tới xem thiếu gia có bị thương tổn gì không. Tiểu tử đó hình như có một bộ thân pháp đấu kỹ rất kỳ lạ, chớp được thời cơ liền bỏ trốn mất, nháy mắt đã không thấy đâu!"
"Thân pháp đấu kỹ... nháy mắt không thấy đâu..." Đào công tử ra vẻ suy ngẫm, hàn ý trong mắt ngày càng đậm.
"Dạ vâng!" Đại Lực nói, không nghĩ tên óc heo này lại tin ngay được.
"Ha ha, tốt!" Đào công tử cười lớn, vội vã đứng dậy, sửa sang y phục, phe phẩy quạt giấy, làm ra bộ dáng tiêu sái như trước,"Cả tiểu hồ ly và bộ thân pháp ấy, bản thiếu gia đều thích! Đại Lực! Ngươi về, huy động toàn bộ gia đinh tìm bằng được tiểu tử ấy cho bản thiếu!"
"Thiếu gia..." Đại Lực mặt tái dại, giờ không hận tên óc heo này nữa mà muốn tự vả vào miệng mình cả ngàn lần. Giờ thì mới là thảm thực sự rồi!
"Ha ha, về!" Đào công tử phẩy tay ra lệnh,"Đến Túy Nguyệt Phường! Tiểu Lộ cô nương đang chờ bản thiếu!"



"Thạch ca ca! Gà quay rất là thơm a!"

Trên tầng bốn của một khách sạn, trong một sương phòng trang nhã phía tây, có một người một hồ đang dùng bữa rất vui vẻ.

Tiểu Bạch nhìn thấy màu da nâu vàng óng ánh như mật ong của hai con gà quay, mùi thơm xông vào mũi nhỏ, hai mắt sáng lên, không tự chủ được thò ra cái lưỡi hồ ly nhỏ xíu liếm liếm vành môi.

Nhìn vào hai con gà to bự, rồi cúi xuống nhìn thân thể hồ ly bé xíu của mình, như thể lo sợ sẽ không thể nào thưởng thức hết cả hai con gà quay, Tiểu Bạch khẽ lắc mình, hào quang hiện ra rồi tán đi trong giây lát, thân ảnh tiểu hồ ly được thay thế bằng một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành...

Năm năm trôi qua, đôi mắt xanh như ngọc của nàng đã bớt đi một phần ngây thơ, lại thêm vào một phần mị hoặc. Đôi tai phủ lông mềm mại khẽ vểnh cao trên mái tóc trắng buông dài, như thác nguồn của dòng suối trong thơm mát, âu yếm ôm lấy gương mặt vốn đã vô cùng thanh lệ, nay lại càng thêm vẻ yêu kiều động phách kinh tâm... trôi theo tấm lưng mảnh, vòng eo thon, rồi hội tụ nơi kiều đồn đầy đặn, nơi có sáu chiếc đuôi hồ ly to bông xù lay động nhẹ nhàng trong không khí...

"..."

Thiên Khiển khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không biết xấu hổ nhìn chằm chặp vào bộ vị tròn trịa căng đầy, như muốn phá tung khỏi lớp áo lông tuyết trắng mà bạo lộ ra bên ngoài kia của Tiểu Bạch, trong lòng điên cuồng áp chế tà hỏa đang bốc lên từng đợt. Thực... thực sự sức sát thương rất lớn a!

Đây không phải là lần đầu tiên Thiên Khiển thấy Tiểu Bạch như vậy, thậm chí vẻ nguyên sơ nhất của Tiểu Bạch hắn cũng đã từng chiêm ngưỡng rồi, nhưng… Hồ ly này, sinh ra là để họa quốc ương dân nha!

Tiểu Bạch dù có chút ngốc nghếch, song cũng không còn là trẻ con. Dẫu cả tâm hồn và cơ thể đang chìm vào trong việc giải quyết hai con gà quay, nàng vẫn thoáng để ý qua bộ dáng của Thiên Khiển, hương má phiếm hồng, thẹn thùng đưa tay lên lau qua bờ môi mềm dính đầy dầu mỡ, lúng túng nói:

"Thạch ca ca... Ca ăn đi, thức ăn nguội rồi!"
"Ừ... Uhm!" Thiên Khiển nói, cười khì khì giấu diếm sơ sịa, vội vã cúi đầu vào bàn ăn, không dám nhìn chằm chặp vào Tiểu Bạch nữa, nào biết người đối diện kia, thẳm sâu trong lòng trôi qua một đoạn suy nghĩ…
"Ca! Ca chờ Tiểu Bạch vài năm nữa thôi! Khi Tiểu Bạch phát triển đầy đủ rồi, Tiểu Bạch sẽ..."

"Đại gia, có người muốn gặp ngài!"

Có tiếng gõ cửa, rồi lời tiểu nhị của khách sạn truyền vào sương phòng, khiến cả hai người Thiên Khiển và Tiểu Bạch thoáng giật mình một chút. Cả hai đều có chút thất thố, nghiễm nhiên chẳng để ý gì đến bên ngoài.

"Là ai?" Thiên Khiển hỏi.
"Đại gia, là Lăng phó hội trưởng của Hải Nộ thương hội!"
"..." Thiên Khiển có chút mơ hồ. Hắn đúng là có chút mua bán xác và ma hạch của ma thú với Hải Nộ thương hội, song không có thân thiết đến mức quan hệ được với cao tầng nơi đó a!"Để cô ta vào đi!"

Ở bên cạnh, Tiểu Bạch nhanh chóng hóa lại thành hình dáng tiểu hồ ly, nhảy vào lòng Thiên Khiển, cuộn tròn lại giả bộ ngủ.

Cửa sương phòng mở ra, bước vào là một người phụ nữ xinh đẹp, một thân váy áo màu huyết dụ. Mỗi bước di chuyển đều phô ra ánh mắt yêu mị cháy bỏng, môi son lướt một dáng cười, vòng eo không ngừng chuyển động.

"Cậu là Thạch?" Một giọng nói, mang theo một câu hỏi đơn giản, yêu kiều vang lên...