Chương 50: Luyện Nghê Thường

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 50: Luyện Nghê Thường

Toàn trường một vẻ tịch mịch, hầu như toàn bộ những kẻ có mặt trong Thiên lâu lúc này đều âm thầm nuốt nước miếng một cái, ánh mắt phát ra quang mang nóng cháy, gắt gao nhìn về phía gian phòng đấu giá không người kia. Thanh âm của nữ nhân như chuông ngân, truyền tới bên tai mấy gã nam nhân, khiến bọn chúng đều có cảm giác như bị vạn con kiến bò trên người, ngứa ngáy vô cùng.

Nhưng, rất nhanh sau đó, tất cả đều kinh hãi nhận ra rằng bằng vào thực lực của mình, không một kẻ nào trong bọn chúng có thể cảm nhận được một tia khí tức nào tỏa ra từ căn phòng đó.

‘Là Đấu Hoàng cấp bậc!’

Một số lão quái đầu có thực lực Đấu Vương không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh trên trán. Bằng vào thực lực của mấy lão cũng hoàn toàn không cảm nhận được một chút gì, vậy thì chỉ có thể là do người đang ngồi phía bên trong gian phòng kia có thực lực siêu việt các lão, là cường giả cấp bậc Đấu Hoàng!

Lại nói, các lão sống trên đời đến nay gần trăm năm cũng không phải là thừa, rất nhanh tự suy luận ra được người đang ngồi trong gian phòng đó là ai. Nữ nhân đạt đến Đấu Hoàng cấp bậc trong Hải Sa đế quốc này cũng chỉ có ba người, lại đích thân ở tại nơi này quan sát, tùy tiện đưa ra quyết định cho một cuộc mua bán, chỉ có thể là nàng ta mà thôi.

Thiên Khiển cũng cảm thấy có chút ngứa ngáy, nhưng lại nhớ đến Tiểu Bạch vẫn còn giận hắn sau sự việc ngày hôm đó, thành ra cũng không dám nghĩ linh tinh, chỉ hướng đến gian phòng không người kia, ôn tồn không xiểm nịnh nói:

"Đa tạ cô nương!"
"Không cần đa tạ ta!" Nữ nhân thần bí kia cũng không chút ra vẻ bề trên, nhẹ nhàng nói,"Bằng vào thực lực của tiểu đệ đệ ngươi, muốn cứu lấy hai nữ nhân này là việc vô cùng dễ dàng! Một Đấu Linh cũng có thể tùy tiện xuất ra thứ đồ trân quý đến vậy, Mị tông ta không làm được! Giờ ta cũng đã hiểu ra, mấy thế gia kia muốn hợp sức đối phó Hải Nộ thương hội, đó là việc làm ngu xuẩn đến nhường nào..."
"Là có người nhờ vả mà thôi!"

Thiên Khiển khiêm tốn nói, không có ý phản bác lại lời của nàng ta. Bản thân hắn cũng muốn làm ra vẻ phía sau lưng Hải Nộ thương hội có một siêu cấp thần bí thế lực hậu thuẫn, giống như trong những lời đồn đại. Có như vậy thì sau này hai mẹ con Như Mộng và Lăng Tuyết sẽ được an ổn hơn.

"Gượm... gượm đã..."

Tại gian phòng đấu giá bên cạnh gian phòng của nữ nhân thần bí kia, Lưu đại sư lúc này mới hoàn toàn lấy lại được bình tĩnh. Nhìn vào bộ dạng nước miếng chảy nhễu lòng thòng ướt sũng một mảng lớn dưới sàn, cùng với phần hạ bộ hơi đôn cao lên một chút xíu, không nói cũng biết thanh âm kiều mị của nàng ta đã kích phát dục hỏa của hắn đến mức nào.

"Vị cô... tiền bối...! Có thể cho vãn bối biết... là thứ gì có thể khiến tiền bối động tâm hơn Đấu Vương đan của vãn bối... được không?"

Tưởng chừng như hai mẹ con Lâm gia đã là vật nằm chắc trong tay, giờ bỗng dưng lại bị kẻ khác giành mất, dĩ nhiên là hắn sẽ không cam tâm. Hắn vốn tin chắc rằng thứ trong bình ngọc kia chỉ là trò đùa, nhưng dựa vào lời tuyên bố của nữ nhân thần bí kia, cùng với thái độ không phản đối của Đường Mị Nhi, có là kẻ ngu ngốc cũng nhận ra người thua trong lần đấu giá này là hắn.

Hắn tất nhiên không phải là kẻ ngu, cũng lờ mờ đoán ra được thân phận của nữ nhân thần bí này. Song, kể cả nàng ta có là Đấu Hoàng cấp bậc đi nữa, Đấu Vương đan của hắn cũng vẫn có tác dụng không nhỏ, nhưng khi hắn ra giá, nàng ta cũng không tỏ ra một chút thái độ nào...

Vậy mà, đã hai lần nàng ta dùng những từ "bảo vật","trân quý" để miêu tả về thứ đan dược nằm trong bình ngọc của tiểu tử kia...

Hắn tò mò, thực sự tò mò, rằng loại đan dược nào có thể khiến nàng ta không tiếc lời khen ngợi đến vậy.

"Lưu công tử, xin người chú ý thái độ!" Đường Mị Nhi tạm thời thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn Thiên Khiển, sâu trong đáy mắt lóe lên vài tia giận dữ, trừng lên nhìn về phía Lưu đại sư, lạnh lẽo nói.

Kẻ khác có thể gọi hắn là đại sư, chứ trong mắt nàng, hắn hoàn toàn chẳng là cái thá gì. Trong Mị tông cũng không ít trưởng lão có vị trí cao trong Luyện dược sư công hội tại Kinh Đô, bản thân nàng cũng có chút thiên phú trong việc luyện đan, cũng thường xuyên được bọn họ chỉ điểm một hai... nên tính ra, hắn ngoài cái vẻ đẹp mã bên ngoài, chẳng có chút phẩm chất gì có thể khiến nàng tôn trọng cả.

"Từ khi nào… Tiêu Hà dạy dỗ ra một đồ đệ không biết trên dưới đến vậy?" Nữ nhân thần bí nhẹ nhàng nói, đều đều như hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, lại dễ dàng dấy lên một hồi huyết thú bên trong tất cả những gã nam nhân nghe được.

"Không... vãn bối..." Lưu đại sư toàn thân cũng nóng bừng lên, đồng thời mồ hôi lạnh cũng đổ ra như suối,"Vãn bối... chỉ là tò mò... không có ý vô lễ với tiền bối..."
"Tiểu Mị, ta về nghỉ ngơi trước, xong việc rồi con đến thư phòng gặp ta..."

Không quan tâm đến lời phân bua của Lưu đại sư, nữ nhân thần bí hướng đến Đường Mị Nhi phía dưới khán đài dặn dò đôi chút. Rồi, sau vài tức im lặng, tiếng nói của nàng lại cất lên, nhưng lần này là hướng đến Thiên Khiển.

"Tiểu đệ đệ, làm sao ngươi biết được ta đang ngồi trong này?"
"Có lẽ là nhờ cái này..." Thiên Khiển đáp, có chút không nghiêm túc mà gõ gõ vào chóp mũi của mình,"Có một thứ mùi hương tỏa ra từ gian phòng đó, rất là thơm!"
"..."

Sau lời nói của Thiên Khiển, rất lâu sau đó cũng không thấy nữ nhân thần bí kia hỏi lại, chắc có lẽ nàng ta đã rời đi rồi.

"Xong việc rồi phải không?" Thiên Khiển cũng chẳng có vẻ gì là luyến tiếc cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, quay sang nhìn hai nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình, rồi đưa bàn tay để mở của hắn ra trước mặt Như Mộng, nhẹ giọng nói với nàng,"Đi thôi, đón muội muội của muội về!"

Như Mộng có chút ngây ngốc nhìn vào bàn tay đang chìa ta trước mặt nàng, trong lòng ngổn ngang không biết bao nhiêu tư vị, vẫn còn đang tự trách mình khi nãy còn nghĩ hắn là một kẻ lãnh huyết vô tình, giờ thấy được muội muội đã được cứu, hắn lại vẫn đối xử dịu dàng như vậy với nàng, trái tim nhỏ bé thay vì vỡ vụn lần nữa, giờ như tan chảy ra, cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.

Chút lưỡng lự chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nàng chậm rãi đứng dậy, chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay Thiên Khiển, dẫu còn có chút ngượng ngùng xấu hổ, nhưng thực sự đã có một điều gì đó chớm nở trong sâu thẳm linh hồn.

"Vâng!"
"Chậm đã!"

Ba người Thiên Khiển chưa kịp rời đi đã bị chặn lại bởi một thanh âm rất khó nghe. Lưu đại sư sau một phen bị dọa đến sợ gần chết, đã lại có thể tiếp tục nói chuyện được.

"Trong bình ngọc đó là thứ gì?"

Hắn có lẽ đã ngu xuẩn một lần khi đi tra hỏi nữ nhân thần bí kia, song không có nghĩa là Thiên Khiển cũng có thể khiến hắn kiêng sợ như vậy. Hắn biết rõ bản thân không phải là Luyện dược sư đệ nhất của Hải Sa đế quốc, nhưng hắn thực sự không tin, cũng không tình nguyện tin một tiểu tử niên kỷ còn ít hơn hắn lại có thể có được thứ đan dược cao cấp hơn Đấu Vương đan của hắn.

Thiên Khiển dừng bước, quay lại liếc mắt nhìn hắn, lập tức thản nhiên hỏi:

"Ngươi là ai?"
"Ta..."

Lưu đại sư cứng họng, trong lòng nổi lên một cơn giận dữ. Hắn cảm thấy như mình đang bị tiểu tử này coi thường. Đừng nói tại vùng Nam Hải nhỏ bé này, mà toàn bộ thế lực lớn nhỏ trong ngoài Hải Sa đế quốc ắt hẳn đều biết đến thiên tài trăm năm có một trong giới Luyện dược sư là hắn, vậy mà vẫn có kẻ trắng trợn hỏi hắn là ai, không phải là làm nhục hắn sao.

"Tại hạ Lưu Dật Vân của Luyện dược sư công hội!" Lưu đại sư kiêu ngạo đáp, sự nóng giận làm hắn quên mất mình đang cố làm ra vẻ là một công tử anh tuấn tiêu sái,"Xin tiểu huynh đệ cho biết, trong bình ngọc ấy là loại đan dược gì được không?"
"Là hồ lô đường thôi!" Thiên Khiển nhún vai nói,"Nữ nhi hảo ngọt mà!"

Lưu Dật Vân? Hắn chưa từng nghe qua cái tên nào như vậy, từ đầu cũng đã không ưa cái dáng vẻ giả tạo mà kẻ này trưng ra, không có lý gì lại tốn thêm thời gian dành cho hắn, trực tiếp mang theo Như Mộng và Lăng Tuyết rời đi.

"Ngươi..."

Lưu Dật Vân thực sự nổi điên, không nghĩ tiểu tử này dĩ nhiên lại dám trêu đùa cả hắn, lại còn không thèm để mắt đến hắn mà ngang nhiên rời đi. Suốt hơn hai mươi năm sống trên đời này, hắn chưa một lần nào bị sỉ nhục đến thế.

Trong Thiên lâu lúc này, không ít ánh mắt kinh dị đang nhìn theo bóng lưng Thiên Khiển, trong lòng kẻ nào cũng không còn lấy một chút khinh thường dành cho hắn nữa. Không như Lưu Dật Vân đang tức giận khi thấy mình bị coi thường kia, qua những sự việc vừa rồi, những kẻ này cũng vô hình chung tưởng tượng ra được siêu cấp thế lực thần bí nào đang đứng sau hắn. Một Đấu Linh nhỏ nhoi, có thể nói chuyện không câu nệ với một cường giả Đấu Hoàng, lại không để một Ngũ phẩm Luyện dược sư vào mắt, thực sự là quá bưu hãn rồi.

"Lưu công tử..." Đường Mị Nhi thấy Thiên Khiển rời đi, trước khi đi còn hết trêu chọc lão sư của nàng đến Lưu Dật Vân, trong lòng càng lúc càng cảm thấy hắn thật thú vị, rồi lại nhìn sang phía Lưu Dật Vân, để ý từng biểu hiện nhỏ của tên thiên tài giả tạo này, có chút không bình tĩnh được mà nói,"Buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay cần được tiếp tục! Chẳng hay công tử còn có thể ngồi lại với mọi người ở đây được không?"
"Tại hạ thất lễ, mong Đường tiểu thư đừng trách!" Lưu Dật Vân trong nháy mắt thu hồi lại toàn bộ giận dữ trên gương mặt, lại làm ra vẻ tiêu sái hướng đến Đường Mị Nhi cười nói, ưu nhã thả người ngồi xuống ghế của mình, chỉ là, trong bụng dạ tiểu nhân cũng âm thầm khắc xuống một mối hận.


"Cái kia, đại nhân, trong Thiên lâu đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại..."
"Người mua được hai nữ nhân kia không phải là gã đệ tử của Tiêu Hà, ngươi muốn hỏi như vậy sao?"

Trong một dãy hành lang lộng lẫy xa hoa, ngay phía trên nơi giao nhận nô lệ của Thiên lâu, có hai thân ảnh đang đứng ở đó, một nam một nữ, nam tử tuy tướng mạo cũng có chút tuấn dật, song khi đứng cạnh bên nữ nhân này, lại chẳng khác nào bức tranh ếch nhái mon men lại gần phượng hoàng.

"Dạ, đại nhân!" Đường Dần nói, có chút thấp thỏm lo lắng khi thấy người đến mang hai mẹ con Lâm gia đi không phải là Lưu Dật Vân mà lại là Lăng Tuyết của Hải Nộ thương hội, thầm nghĩ không lẽ tên tiểu tử này không còn hứng thú với bọn họ, đồng nghĩa với việc lão sẽ không có được viên Đấu Vương đan kia a!
"Hừ, chẳng qua chỉ là một viên Đấu Vương đan mà thôi!" Nữ nhân hời hợt nói,"Khi nào trở về Mị tông, bảo Tiểu Mị đến Đan phòng lấy về một viên là được!"
"Tạ ơn đại nhân!"

Đường Dần rối rít cảm ơn, tuy không hiểu rõ ràng lắm sao vị đại nhân nổi tiếng keo kiệt này bỗng dưng hôm nay lại phóng khoáng đến vậy, đã chợt nhận thấy ánh mắt của nàng ta có chút biến đổi, nhìn xuống bên dưới thì nhận ra bên cạnh nha đầu Lăng Tuyết lúc này đây đã xuất hiện thêm hai người. Đại mỹ nhân năm đó của Hải Nộ thành Đào Như Mộng, cùng với một thiếu niên lạ mặt, trên hai vai hắn có hai tiểu thú, xem chừng đều là nhất giai ma thú thông thường. Đáng kinh ngạc nhất là hắn đã đạt đến Đấu Linh cấp bậc, dù nhìn kiểu gì thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa quá hai mươi.

Hơn nữa, nhìn vào dáng vẻ của Như Mộng và Lăng Tuyết, thì như là hoàn toàn ngoan ngoãn nhu thuận trước thiếu niên đó.

"Thiếu niên đó..."
"Tiểu đệ đệ đó rất thú vị a!"

Nữ nhân cười nói, đôi ngươi long lanh khẽ chuyển động, tản ra xuân ý vô cùng, tựa như thiếu nữ nhìn thấy người tình, thanh âm ngọt ngào trộn lẫn với mị ý, vô tình khiến tâm thần Đường Dần trở nên mơ hồ, vất vả lắm mới có thể tỉnh táo trở lại.

Tay ngọc khẽ lật, đôi mắt đẹp liếc nhìn chiếc bình ngọc nhỏ trong tay, rồi lại chăm chú nhìn vào thân ảnh của Thiên Khiển, bỗng dưng có chút cảm giác đúng rồi lại sai, như có như không về con người hắn.

"Tiểu đệ đệ! Lần sau gặp lại, Luyện Nghê Thường ta sẽ bắt ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cục cái siêu cấp thế lực thần bí sau lưng ngươi thực sự là như thế nào a!"