Chương 3: Tình mẹ
Trong thú vực có vô số chủng loại yêu thứ nhưng đứng đầu là ba đại tộc. Cửu U Địa Minh Mãng, Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng Thái Hư Cổ Long tộc.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu ở lãnh địa của Thiên Yêu Hoàng Tộc, nơi đó hôm nay một đại sự phát sinh, Thiên Yêu Hoàng tộc trưởng Hoàng Thiên cuối cùng đã có con nối dỗi.
Đứa bé sinh ra cực kỳ kháu khỉnh, Hoàng Thiên vui mừng ôm nó vào lòng " Cuối cùng thì ta cũng có con nối dõi, Ha Ha Ha ".
Sau đó quay lại nói với vợ mình " Dĩnh muội, muội nói ta nên đặt tên nó thế nào đây, lúc này ta chẳng còn nghĩ gì được nữa cả ".
Bên cạnh giọng một bà lão vang lên " Hoàng Thiên ngươi đang nghĩ cái gì vậy, Phượng Dĩnh vừa sinh con xong không để cho nó nghỉ ngơi à ".
Hoàng Thiên lập tức gãi đầu gãi tai, một cường giả lục tinh đấu thánh như ông ta mà lúc này lại cảm thấy chân tay luông cuống không biết làm gì.
Lão nhân vừa lên tiếng là một người cực kỳ có địa vị trong Thiên Yêu Hoàng Tộc, bà là Phượng Hoàng, mẫu thân của Phượng Dĩnh và cũng là mẹ vợ của tộc trưởng Hoàng Thiên. Cường giả nhị tinh đấu thánh, người đứng đầu thiên yêu tam hoàng, thái thượng trưởng lão của Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Đứa trẻ được sinh ra chính là Minato chuyển thế, thân phận lúc này của hắn là con trai duy nhất của Hoàng Thiên, tộc trưởng Thiên Yêu Hoàng Tộc. Minato cũng được đặt cho một cái tên mới, cái tên thể hiện ước vọng của cha mẹ đối với bản thân mình.
Họ Hoàng, tên chữ Vô Song. Hoàng tộc thiên hạ vô song. 10 ngày sau khi Vô Song sinh ra là lúc Hoàng Thiên đưa con trai của mình đến giác tỉnh điện, nơi đo nồng độ huyết mạch của tộc nhân.
Nồng độ huyết mạch chia làm 10 bậc, 3 bậc đầu tiên là hạ phẩm, 3 bậc tiếp theo là trung phẩm, bậc 7 và 8 được gọi là thượng phẩm, 9 bậc xưng cực phẩm còn bậc thứ 10 là tuyệt phẩm.
Cả Hoàng Thiên và Phượng Dĩnh đều mang theo vô tận mong chờ, mong chờ đứa con này thể hiện thiên phú huyết mạch của mình, nhưng rất đáng tiếc lần này họ thất vọng rồi.
10 bậc thang đo huyết mạch cực kỳ chính xác nhưng nó chỉ đúng với huyết mạch Thiên Yêu Hoàng Tộc. Thiên Yêu Hoàng Tộc nói thẳng ra chỉ là một chi hậu bối của Phượng Hoàng Nhất tộc, chỉ có thể coi như họ hàng xa, nếu so sánh về huyết mạch thì không bằng nổi 1/100 so với Phượng Hoàng chân chính.
Vì vậy rắc rối xảy ra, Vô Song nhỏ máu trắc nghiệm huyết mạch, không sáng lên bất cứ một bậc thang nào. Không phải là máu của Vô Song không làm những bậc thang đó sáng mà là những bậc thang đó không thể đủ đẳng cấp để phát sáng được trước huyết mạch của hắn, huyết mạch Phương Tộc chân chính.
Phượng Dĩnh khuôn mặt đẹp trắng bệch, bờ môi run rẩy còn Hoàng Thiên thì mặc đen như đáy nồi, hai tay nắm chặt lại. Các tộc nhân xung quanh người nhìn ta, ta nhìn người, mọi chuyện quá khó tin, con trai của tộc trưởng lại không nắm một chút huyết mạch nào của Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Hoàng Thiên gầm lên " Không thể nào, sai lầm, tất cả là sai lầm, con trai của ta sao có thể như thế ". Như người ta nói hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Phượng Dĩnh mẹ hắn thì đã chết lặng, không thể nói lên thành lời.
Nhưng cho dù thử lại bao nhiêu lần kết quả vẫn cứ vậy, thậm chí người ta đã cắt nát ngón tay của đứa trẻ 10 ngày tuổi ra. Tuy nhiên Vô Song không khóc, hắn chỉ thấy buồn ngủ, phi thường buồn ngủ mà thôi.
Có lẽ linh hồn quá cường đại ở trên thân thể quá yếu sẽ là tác dụng phụ chăng, Vô Song thậm chí còn chẳng nghe rõ người ta đang nói gì nữa, đôi mắt hắn nặng trĩu lại tiếp tục đi ngủ.
Hoàng Thiên tay run run nắm lấy Vô Song, mặt ông ta từ màu đen biến thành đỏ, đứa con của ông ta nó không khóc, nó thậm chí còn đang bình yên ngủ, cho dù ngón tay bị cắt nát nó vẫn say ngủ.
Hoàng Thiên nắm lấy cơ thể Vô Song rồi ném mạnh xuống đất " Nghiệt súc, có đứa con như ngươi thà ta không có còn hơn ". Nhưng rất may cho Vô Song một bóng người lao đến đỡ được hắn, người xuất hiện là Phượng Dĩnh.
Phượng Dĩnh đau khổ ôm lấy Vô Song, ánh mắt lã chã rơi " Thiên ca, đó dù sao cũng là con của chúng ta, sao huynh nỡ ". Hoàng Thiên trong cơn tức giận còn định đưa tay tát cho Phượng Dĩnh một cái nhưng ông ta kiềm chế được.
Hoàng Thiên lạnh lùng nói " ta cho muội chọn, giữa ta và nó. Thiên Yêu Hoàng Tộc huyết mạch cao quý bậc nào nhưng nó thì sao nó không có chút huyết mạch nào, cho dù là hạ hạ phẩm thôi cũng được nhưng nó không có, nó không phải là con Hoàng Thiên ta ".
Phượng Dĩnh ánh mắt trừng lớn nhìn Hoàng Thiên " Huynh, huynh nói như vậy là huynh đang nghi ngờ muội ". Hoàng Thiên liền cảm thấy mình có lời không đúng nhưng càng nhìn đứa bé đó hắn càng bực tức, cùng với đông đảo ánh mắt của tộc nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, lồng ngực Hoàng Thiên hổn hển " Cút, mang thằng bé này cút thật xa khỏi ánh mắt ta, đi xa bao nhiêu hay bấy nhiêu trước khi ta giết cả hai người ".
Phượng Dĩnh nghe xong đôi mắt nàng chợt nhòe đi, những giọt lệ chảy dài trên khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng nhưng đó là huyết lệ. Phượng Dĩnh liếc mắt nhìn mẹ của mình, Phượng Hoàng nhưng đến chính bà cũng cúi đầu né tránh ánh mắt của cô.
Phượng Dĩnh xoay người rời đi, thân ảnh nàng thật nhỏ bé và đơn côi, đôi vai gầy yếu trĩu nặng nhưng nàng vẫn ôm chặt Vô Song, nó là con nàng, cho dù cả thế giới quay đầu lại với nó Phượng Dĩnh cũng vẫn bảo vệ nó.
Phượng Dĩnh lẩm bẩm " Vô Song à, Vô song dù sao con vẫn là Vô Song trong lòng mẹ, cho dù không có một chút huyết mạch Thiên Yêu Hoàng Tộc nào thì sao, con vẫn là niềm tự hào của mẹ ".
" Sau này tên của con không còn là Hoàng Vô Song nữa, con sẽ là Phượng Vô Song ".
Hôm đó Hoàng Thiên đập vỡ không biết bao nhiều đồ đạc, hắn đánh chết cả chục người hầu. Còn Phượng Dĩnh nàng rời khỏi Thiên Yêu Hoàng Tộc, đi về đâu không ai rõ.
Cầu Thanks sau mỗi chương, thanks càng nhiều thì mình càng có động lực viết.