Chương 7: Bắt đầu hành trình

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 7: Bắt đầu hành trình

Cổ Hà hít một hơi lãnh khí, sau đó dè dặt lên tiếng " Không biết đại danh của tiền bối là ai lại đến thăm vãn bối vào nửa đêm thế này? ".


Phượng Dĩnh lúc này hai chân nàng mới chạm đất, sau đó tự ý ngồi xuống ghế, Phượng Dĩnh lên tiếng " Ta thực sự cũng là bất đắc dĩ mới phải đến tìm ngươi, ngươi có thể giúp ta kiểm tra tư chất luyện đan của một đứa bé không? ".


Cổ Hà liền ngạc nhiên, hắn ta không hiểu nổi cường giả đấu tông lại phải đi nhờ hắn kiểm tra tư chất luyện đan của một đứa bé làm gì.


Căn bản thì đấu tông cường giả đã phải nói là cực mạnh rồi chỉ cần không phải là ở Trung Châu ngọa hổ tàng long thì đấu tông chính là bá chủ một phương, những người như thế chắc chắn phải có thể lực đằng sau mình, mà thế lực nào chẳng có một luyện dược sư tọa trấn.


Cổ Hà rất thông minh hắn ta nghĩ ngay đến vị cường giả trước mặt là một tán tu, chỉ có tán tu mới có hành động như vậy. Nếu là một đấu tông không có thể lực nào thì càng dễ nhờ vả, càng dễ bán ân tình.


Nếu Cổ Hà được một đấu tông trợ giúp, cùng với tài luyện đan của hắn thì chắc chắn sẽ xưng hùng Gia Mã đế quốc, cho dù Vân Lam Tông cũng bị hắn đạp dưới chân.


Cổ Hà liền cung kính cúi người " Được giúp đỡ cho tiền bối là vinh dự của vãn bối, tiền bối cứ đưa đứa bé đó đết đây, à không để vãn bối đến gặp đứa bé đó, nếu thiên phú nó tốt vãn bối có thể nhận nó làm đệ tử chân truyền ".


Phượng Dĩnh mắt đẹp khẽ đảo, Phượng Dĩnh có một điểm yếu chết người, nàng không quá rõ về thế giới xung quanh, cả đời này sinh ra và lớn lên trong tộc địa, những lần đi ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể nói Phượng Dĩnh khá thơ ngây, nàng chỉ luôn làm những điều tốt nhất mà một người mẹ sẽ làm cho con mình thôi.


Phượng Dĩnh gật đầu, sau đó lên tiếng " Ta cần ngươi tiến vào Ô Thản Thành, kiểm tra xem thiên phú của toàn bộ những đứa trẻ trong thành, sau đó đưa bảng thiên phú đó cho ta, hiểu không? ".


Cổ Hà liền nhíu mày, nếu vậy thì vị tiền bối này cũng không muốn để lộ danh tính đứa bé đó chứng tổ tiền bối cũng không muốn quá thân thiết với hắn ta, tuy nhiên Cổ Hà rất nhanh điều chỉnh lại tâm tính " Vãn bối tuân lệnh ".


Sau khi Phượng Dĩnh rời đi chỉ để lại Cổ Hà trong căn phòng, hắn nhíu mày suy nghĩ " Tuyệt đối không thể để cơ hội này trôi qua được, một cường giả đấu tông trong truyền thuyết lại xuất hiện trước mặt ta, sao có thể bỏ lỡ ".

Chính vì vậy Cổ Hà quyết định sẽ dùng hết sức của mình ở Ô Thản Thành, hắn ta sẽ thu nhận toàn bộ những kẻ có thiên phú luyện đan trong thành, không tin là không chúng vào đứa trẻ trong miệng vị đấu tông cường giả vừa rồi.


Vô Song sau khi tỉnh dậy, hắn không phát hiện ra mẹ mình đâu liền mỉm cười, kế hoạch của hắn đã bước đầu thực hiện được rồi. Nhìn thấy lá thư mà mẹ mình để lại, Vô Song mỉm cười vẫn tiếp tục một ngày mới bình thường, hắn chỉ chờ đợi một cơ hội mà thôi.


Ba ngày sau, toàn bộ Ô Thản Thành nổ tung khi nghe tin đan vương Cổ Hà quyết định chiêu sinh, tất cả những đứa trẻ dưới 15 tuổi đều có cơ hội đến kiểm tra thiên phú luyện đan.


Đan vương Cổ Hà là ai, là cường giả đấu vương là một ngũ phẩm đỉnh phong luyện đan sư, thực lực hàng đầu Gia Mã đế quốc và đặc biệt là Cổ Hà còn trẻ, còn rất nhiều không gian phát triển, nếu đi theo ông ta thì sẽ mang lại tương lai và vinh quang vô thượng cho cả gia tộc.

Ở cái nơi đấu linh cường giả là mạnh nhất như Ô Thản Thành, ở nơi mà một nhị phẩm luyện dược sư cũng có tư cách vênh mặt với đời thì Cổ Hà chính là nhân vật trong truyền thuyết, tất nhiên không có một gia tộc nào chấp nhận bỏ qua cơ hội này.


Những thế lực lớn nhất Ô Thản Thành đều đưa hết tộc nhân của mình đến, cho dù là những đứa trẻ con nhà bình dân cũng đến, xếp hàng dài đến vài con phố, toàn bộ hoạt động của Ô Thản Thành đều bị đình trệ lại.


Trong những người đến tham gia chắc chắn không thể thiếu Tiêu Viêm và Huân Nhi, cặp đôi nổi tiếng nhất Ô Thản Thành.

Cho dù số người đến là cực đông nhưng số người được chọn chưa chắc sẽ nhiều bởi yêu cầu để trở thành một luyện dược sư rất khó, đầu tiên cần phải là hỏa mộc song hệ linh căn, chưa kể hỏa linh căn phải chiếm phần nhiều.


Kể cả có thể trở thành luyện đan sư thì chỉ là bước đầu thôi, còn cần cả tâm tính, ngộ tính, thiên phú luyện đan, hỏa diễm thích hợp cùng cả lực lượng linh hồn thì mới có thể tiến xa được.


Kết quả của lần kiểm tra thiên phú luyện dược sư, không nghi ngờ gì nữa khi Tiêu Viêm lại là ngôi sao sáng nhất, thiên phú tu luyện khủng khiếp, thiên phú luyện dược cũng khủng khiếp, đến mức Cổ Hà đích thân nhận hắn làm chân truyền đệ tử.


Lại một lần nữa Tiêu Viêm đứng trên đỉnh Ô Thản Thành, hắn ta đạt đến độ cao mà bất cứ một người dân nào ở Ô Thản Thành cũng mong muốn, trở thành chân truyền đệ tử của đan vương Cổ Hà.

Ngoài Tiêu Viêm ra toàn bộ Ô Than Thành còn tuyển thêm được 4 đứa trẻ nữa, điều đặc biệt là cả 4 đứa đều chỉ là thường dân mà thôi.


Không được như Tiêu Viêm, Huân Nhi không được chọn đi theo hắn ta, dù sao nàng cũng không có thiên phú làm luyện dược sư, nàng quyết định ở lại Tiêu gia, dù sao Huân Nhi còn có nhiệm vụ của gia tộc.


Vô Song cũng không được chọn, hắn có hỏa thổ song thuộc tính ngoài ra còn hai thuộc tính biến dị cực kì hiếm gặp là phong và lôi. Nhưng Vô Song lại được một kỳ ngộ, thiên phú phong thuộc tính cực hiếm gặp và cực hợp với Vân lam Tông, Cổ Hà vẫn quyết định mang Vô Song đi làm quà tặng Vân Lam Tông.


Phượng Dĩnh nhíu mày nhìn Vô Song, cô không muốn con mình tu luyện một chút nào. Phượng Dĩnh thở dài " A Song, mẹ không muốn con đến Vân Lam Tông ". Vô Song cũng nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, đột nhiên hắn quỳ cả hai chân xuống vái thật dài, hắn đã nghĩ từ rất lâu rồi.

" Mẫu thân, người biết tại sao con chưa bao giờ hỏi người cha con là ai không? ".

Phượng Dĩnh thân hình run mạng, mắt đẹp của nàng hiện lên một tia hoảng sợ " Con đang nói cái gì thế, cha con ông ta chết rồi ".

Vô Song cắn chặt môi " Ai cũng nghĩ một thằng nhóc mơi sinh không cảm nhận được gì, nó sẽ không nhớ gì cả nhưng hằng đếm hình ảnh ngày hôm đó luôn hiện trong tâm trí con, nó cứ lập đi lập lại vậy, cái hình ảnh người đàn ông cắt nát ngón tay con mình bảy lần, cho dù nó chỉ mới chào đời vài ngày đó làm con không quên được ".


Phượng Dĩnh òa khóc, nước mắt cô lã chã rơi "Không phải, con nhầm rồi ", không đợi Phượng Dĩnh nói hết câu, Vô Song nhào vào lòng cô, ôm mẹ mình thật chặc " Mẹ hãy tin con, xin cho con một cơ hội con chắc chắn có thể chứng minh người đàn ông đó sai, con không muốn hàng đêm mẹ phải nuốt nước mắt mà sống. Đâu phải chỉ một lần con thấy mẹ khóc thầm đâu, Vô Song không thích mẹ phải khóc ".

Hai mẹ con ôm nhau thật lâu, thật lâu. Vô Song có thể cảm nhận được thân hình mẹ mình run lên liên hồi, Phượng Dĩnh nhỏ nhẹ " A Song, con phải nhớ thật kỹ nếu trên đường tu luyện gặp khó khăn hay con không hợp với nơi đó hãy về với mẹ, mẹ luôn đợi cho, cho dù bao nhiêu năm tháng đi qua mẹ vẫn sẽ mãi là điểm tựa, là mái nhà cho con ".


Đôi tay của Phượng Dĩnh càng ôm chặt Vô Song hơn, dù chuyện gì xảy ra, dù bầu trời có sập xuống thì nàng vẫn mãi là điểm tựa cho nó, vẫn mãi mãi bảo vệ nó.