Chương 31: Hấp thu hồn hoàn(3)

Đấu La Bắt Đầu Khởi Nguyên

Chương 31: Hấp thu hồn hoàn(3)

Nếu như đối thủ muốn đánh tiêu hao chiến với hắn mà nói, thì người cười đến cùng không phải bọn hắn mà là Tuyệt Thiên, khí huyết vô biên tuy chỉ là câu nói thái quá, nhưng sự thật áp dụng cho cùng cấp thì thật đúng là như vậy, dù mười, hai mười, ba mươi cùng cấp bậc cao thủ giao chiến cho đến trăm người thì thế nào, bọn hắn mệt chết cũng không đến phiên Tuyệt Thiên mệt chết. Còn một đặc tính nữa của độ bền mà mọi người đều hiểu (mọi người hiểu mà hả).

Phải nói Tuyệt Thiên hiện giờ không còn là một tiểu hung thú hình người nữa mà quả thật như một hung thú hình người rồi. Nếu hắn bùng nổ chiến đấu lực mà nói vượt một đại cảnh giới hắn có thể hoàn toàn nghiền ép, không một chút áp lực.


Cũng chính lại lúc cao hứng bừng bừng nghĩ đến tương lai nhân sinh đầy tươi đẹp thì năng lượng của hồn hoàn vạn năm lại bạo động khắp người hắn, nhìn thì thật ra Tuyệt Thiên đã chia năng lượng ra nhiều cổ khác nhau mà hóa giải, nhưng đó là một sợi lông trên chín con trâu mà thôi, không ảnh hưởng lớn đến tổng số năng lượng của hồn hoàn vạn năm, hắn chỉ mới hóa giải được ba phần năng lượng mà thôi. Còn đến bảy phần năng lượng của hồn hoàn mà hắn chưa luyện hóa.

Hiện tại đến lúc sử dụng tất cả vốn liếng của bản thân mà hắn tích góp được từ luyện thể đến công pháp tu luyện, toàn lực vận chuyển để chuyển hóa tất cả những phần năng lượng còn lại đó thành hồn lực, hòa vào võ hồn 『 Hỗn Độn Thần Long 』 để tăng đẳng cấp hồn lực của bản thân


Nhưng đang lúc chuẩn bị luyện hóa nguồn năng lượng đó hoà vào Võ Hồn, một luồng năng lượng như muốn đông cứng linh hồn chợt bạo phát, như đã súc thế từ rất lâu.Đây là năng lượng tiêu cực đầy ác ý của Băng Ngục Cuồng Sư còn sót lại, nó không cam lòng để nhân loại chiếm được tất cả, như muốn tranh phong với Tuyệt Thiên một lần nữa, nên đó vẫn luôn đợi hắn hoàn toàn đỉnh phong trạng thái nhất mới hành động, nếu không lúc Tuyệt Thiên luyện hóa trước đó nó đã ra tay đánh lén, đây là tôn trọng cường giả mà nó dành cho Tuyệt Thiên.

"Đến đây đi, làm một trận oanh liệt cuối cùng của người đi Cuồng Sư" Tuyệt Thiên trong lòng rống nói với Cuồng Sư, hắn cũng đầy đủ tôn trọng nó.

Tuyệt Thiên nói như thế nhưng cũng không dám khinh thường, hắn toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Càn Khôn Biến - tam trọng thiên trấn áp Cuồng sư, nhưng thực tế là đang áp chế cổ hàn băng hồn lực đó, hồn lực tranh đấu tưởng tượng như đang tranh đấu quyết liệt giữa hắn và Cuồng Sư.

Nhưng dù sao ý chí là ý chí, năng lượng là năng lượng mà thôi. Hỗn Nguyên Càn Khôn Biến công pháp của hắn không phải cường đại bình thường đối phó với Cuồng sư thì không phải là việc khó.

Nếu là toàn thể nguyên năng lượng cùng lúc trấn áp luyện hóa thì đối với hắn có thể nói là quá sức, nhưng lúc này công pháp, luyện thể đều đã đạt được tính nhảy vọt kèm thêm đó năng lượng đã bị hắn tiêu hao bớt. Một bên cường một bên nhược, cao thấp lập phán mà thôi.

Tuy năng lượng rất lớn nhưng không làm khó được hắn, không khó áp chế năng lượng đó. Hắn cũng không phải không có chuẩn bị và kế hoạch mà thực hiện, nhìn có vẻ hắn đầy cuồng vọng hấp thu vạn năm hồn hoàn, nhưng hắn biết tư bản của mình có những gì, nắm chắc như thế hắn mới dám làm liều như thế.

Chưa kể vừa lúc hấp thu đệ nhị hồn hoàn thì cũng là lúc 『 Hỗn Độn Long Thể 』(bị động) tấn giai đệ nhị trọng. Gia tăng bốn mươi phần trăm (40%) phòng ngự và ba mươi phần trăm (30%) thuộc tính tinh thần giúp hắn càng như hổ thêm cánh, càng lúc càng trâu bò.

Sở hữu cái thế thần công võ học luyện thể lẫn công pháp tu luyện bậc nhất không có ai trên Đấu la đại lục có thể so sánh, điều bọn hắn làm không được không có nghĩa Tuyệt Thiên hắn sẽ bó tay, dám nghĩ dám làm dám liều, mới có thể đạt được thành tựu phi thường nhân.

Nếu mọi việc đều làm theo nguyên tắc thì làm sao có thể bước lên chí cường giả, làm sao có thể báo thù, đưa Long Môn khởi tử hoàn sinh một lần nữa bước lên đỉnh cao của Đại lục.Nguyên tắc là dùng để đánh vỡ, Tuyệt Thiên luôn tin cường giả luôn phải tự bước trên con đường của riêng mình.

"Grao " Cự sư gào lên, nhưng trong tiếng rống đó không phải phẫn nộ và không cam tâm mà chất chứa sự giải thoát, sau cú va chạm đã biết rõ tình huống hiện tại đã không thể nào làm gì khác hơn là từ bỏ chống cự mà thôi, nhân loại trước mắt quá cường đại, nó triệt để không còn gì tiếc nuối nên ý niệm nó lựa chọn buông tha mà tan biến,phó mặc dâng hiến tất cả lực lượng cho Tuyệt Thiên.

Những tưởng đâu ra vào đấy, nhưng bỗng nhiên dị biến phát sinh.…..