Chương 2: Nước Mắt, máu, sắt thép và... Phép Thuật

Dạo Bước Khắp Vanloran

Chương 2: Nước Mắt, máu, sắt thép và... Phép Thuật

Trong không gian vô tận, sự đau đớn đang giằn xé tâm trí Phúc ra từng mảnh. Cơ thể cậu bị năng lượng trong không gian phá hủy từng phần, chỉ còn lại linh hồn.Dục vọng sống của Phúc khiến cho mỏng manh linh hồn đó còn giữ lại.
Cảm giác có 1 chút năng lượng xung quanh, linh hồn cậu ra sức hấp thu, hồi phục lại linh hồn bị tàn phá của mình. Vô cùng thống khổ!!!

Liên tục hồi phục rồi vỡ nát, Phúc không biết rằng, linh hồn cậu chậm rãi ngưng luyện, ẩn ẩn có 1 chút ánh sáng màu tím trong đó, càng ngày càng đậm màu...

Qua rất lâu thời gian – cậu không biết là bao lâu, là 1 năm? 2 năm? Phúc không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn là rất lâu.Phúc gần như không thể chịu nổi nữa sự dày vò này muốn buông xuôi

Bỗng linh hồn cậu nhìn thấy 1 nguồn ánh sáng nhỏ nhoi - trong màu đen vô tận của không gian nó có vẻ rất chói mắt.
Tận sâu linh hồn của cậu đột nhiên lại bảo cậu theo bản năng – thôn phệ nó, được sống – linh hồn Phúc cấp tốc đến gần nơi đó.

Đó là 1 khuôn mặt nhỏ mờ ảo – đoàn sáng đó, nhưng cậu đã không còn rõ ràng lắng. Cậu nhào lại và cắn nuốt dung hợp vào đoàn sáng nhỏ nhoi đó mà không cần biết đó là gì.

Khi thôn phệ xong đoàn sáng, Phúc rõ ràng cảm thấy 1 thứ gì đó đang lôi kéo bản thân, nó càng ngày càng mạnh dần –chuyện gì thế này- cậu tự hỏi trong trạng thái linh hồn.

Rồi trong tầm mắt cậu xuất hiện 1 đại lục, cậu bị kéo xuống càng lúc càng nhanh, trong tầm mắt Phúc giờ đã xuất hiện mây, rồi là mặt đất. Cậu thấy mình lao xuống và rồi lại chìm vào tối tăm.

.....

Sau 1 thời gian, Phúc mở hé mắt, ánh sáng tràn vào trong mắt cậu – đây là?... chuyện gì xảy ra? ta còn sống? - mọi thứ xung quanh dần rõ ràng trong tầm mắt: cậu thấy tay mình đang bị trói bằng dây thừng, xung quanh từng đứa bé trai gái với quần áo rách mướp và điều quan trọng - chúng nó cũng bị trói giống cậu, tất cả bị nhốt trong lồng sắt.

Chung quanh những song sắt - đây rõ ràng là 1 cái lồng xe thật to, xung quanh lồng bên ngoài là nhóm người hung thần sát ác khuôn mặt và cơ thể đầy sẹo với giáp da và những vũ khí kỳ lạ.

Đột nhiên cậu sững sờ -đây là....tay ta? Sao có thể? -

Phúc sững sờ cũng phải, vì hiện tại trước mắt bàn tay của cậu tuy lấm lem nhưng rõ ràng nó rất trắng, không hề có 1 vết chai nào sau nhiều tháng đánh nhau, cầm vũ khí cả.

Phúc cố gắng đứng dậy rồi từng cơn nhức nhối khắp cả người xuất hiện.
Cậu nhíu mày - chuyện gì? -

vạch áo ra rồi cậu thấy những vết đánh bầm tím, có vết roi rướm máu. Phúc đứng lặng 1 chút và cũng lại 1 lần bất ngờ, trong đầu cậu lại đau nhói và xuất hiện 1 đoạn ký ức.

Trong đoạn ký ức đó là 1 ngôi làng, nó khá lớn so với cái "làng" của kiếp trước, nó có vệ quân mặc dù chỉ là áo giáp da cầm vũ khí gỗ, mọi người sống hòa bình yên vui.
Đến một ngày bầu trời đen lại 1 cách đột ngột, từng tiếng hú theo gió truyền đến, lạnh lẽo như mùa đông và lạnh đến trong xương tủy. Dần dần xung quanh ồn ào lên, tiếng rầm rập như hàng trăm con ngựa chạy, thủ vệ tập trung đến trước cửa làng, mọi người la hét chạy trốn.

"Cậu" sợ hãi bám lấy tay bố mẹ cậu.Ngay lập tức "cậu" được bố cậu bế lên, chạy đến đống rơm mà mọi người phơi để đốt làm phân bón, giấu "cậu" vào trong và mang theo mẹ cậu chạy.

Qua khe hở, cậu thấy đó là 1 quân đoàn, thân thể trong suốt như thủy tinh,bốc lên những làn khói màu xanh xám, với tên thủ lĩnh - đó là 1 con nhân mã (theo Phúc "hiện tại") với cái đầu của quỷ, mang áo giáp mặt quỷ, cả người bốc lên ngọn lửa xanh và sử dụng 1 cây đao thật to lớn - hắn chạy nhanh như làn gió, 1 vòng ánh sáng bạc hiện lên, đầu ba mẹ "Phúc" bay lên trời.

"Cậu" ngồi co ro trong đống rơm, chảy nc mắt và dùng tay bịt kín miệng mình.Sau khi tàn sát cả làng, tên nhân mã giơ lên cánh tay trái, trên bàn tay hắn bốc lên 1 ngọn lửa nhỏ và những ngôi nhà chung quanh rực cháy lên màu xanh yêu dị, tiếng kêu rên của từng ng dân trong làng vang lên và "phúc" thấy rõ linh hồn mn bị hút vào ngọn lửa quỷ dị đó.

"Phúc" chạy đi sau khi bọn ác quỷ đó rút khỏi làng, "cậu" mệt mỏi, đói khát và rồi gặp 1 đội buôn trẻ con."Phúc" cố gắng chạy, vùng vẫy nhưng ko làm sao thoát dc, rồi "cậu" bị đánh đập, quất roi và trói lại sau đó tống vào trong cái lồng này."Phúc" tuyệt vọng và nhắm mắt lại....

......Phúc chậm rãi mở mắt ra, sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, ngồi xuống thở dài.
Đây là thân thể 1 cậu bé 5 tuổi, sự tuyệt vọng trong ký ức cậu bé kết hợp luôn với linh hồn của Phúc.

- ta hứa nếu ta sống sót được, ta sẽ báo thù cho cậu!!! -

Bên trong im lặng, phúc cảm nhận linh hồn cậu rung động nhẹ và rồi Phúc cảm nhận được mình đã hoàn toàn khống chế được cơ thể.
- Ta lúc trước đã chết rồi, hiện tại là 1 thế giới mới, vậy.... ta tên Alex đi (chơi chữ Alive, đáng ra đúng phải là alice, nhưng đó là tên con gái nên ko dc sử dụng).

Hiện tại vừa đổi tên, Alex nhẹ nhàng cử động, làm quen với cơ thể mới, lấy từ trong trí nhớ ra ngôn ngữ mới để bắt đầu kế hoạch việc chạy trốn của mình.

Vì dung hợp linh hồn, ngôn ngữ nơi này cậu có thể sử dụng như tiếng mẹ đẻ và cậu vừa nhìn xung quanh, vừa lắng nghe những tên buôn kia nói chuyện:

-Ha ha ha, sau vụ này chúng ta được chia tận 20 đồng bạc lận, đủ cho chúng ta ăn chơi 1 tháng đấy John, ha ha, sau khi bán "hàng" xong, ta sẽ đến khu đèn đỏ chọn cô em đẹp nhất và lăn lộn ả ta đến khi không xuống giường được.

-Đừng vội mừng Bob à (không giỏi đặt tên nv phụ nhé) nếu Tây Phòng Quân Doanh không mua đám này, chúng ta phải đến tận Noxus để bán cho trại hoa hồng đen đấy.Ta thật sự không muốn dính dáng đến bọn phù thủy đó chút xíu nào cả

-Hừ, 2 tên bọn mi (tên thứ 3 trong đám) còn ở đó mà than thở, cũng may là lần này bắt nhìu hàng mới có thứ để bán. Ta nghe nói lần này do "bóng ma chiến tranh" tấn công 18 cái làng mới tạo ra cảnh chạy nạn này. Chẳng lẽ bóng ma ấy có thật?
...
Alex nghe tới đây thì cậu rơi vào trầm tư

-Noxus?... Bóng ma chiến tranh? Chẳng lẽ đây là?.....-

trong đầu Alex xuất hiện 1 ý nghĩ kinh người đến mức cậu run rẩy cả người. Cậu cố gắng làm mình bình tĩnh lại và tiếp tục lắng nghe.

-...ta không biết hắn mạnh đến thế nào, nhưng nếu thật sự hắn có thể giết sạch 18 ngôi làng thì chắc chắn bóng ma đó ở cấp 2 hoặc cấp 1 bạch kim chiến binh rồi, cũng có thể là kim cương. Chúng ta không thể đụng vào hắn được.

- Này bob, đừng nói về đẳng cấp đó nữa, chúng ta loại này cấp 5 đồng chiến binh chẳng thể nào với tới đâu.

- Ha ha, cũng phải, mà các ngươi ở quán rượu lần trước có nghe gì không? Con trai đại tướng lâm thời của Noxus tên là Darius, hắn chỉ 10 tuổi đã đạt đến cấp 5 bạc chiến binh rồi đấy

- Cái gì? Bob, ngươi nói thật không? Làm sao có thể? Đoàn trưởng của chúng ta cũng chỉ mới cấp 3 đồng chiến binh thôi mà.....
Alex nghe tới đó, hắn bàng hoàng -đây là thế giới đó thật sao?- thế giới mà hắn mơ ước - thế giới liên minh huyền thoại, vùng đất Vanloran.

Cậu đang cố gắng tiêu hóa thông tin mình nhận được,kết hợp với thông tin của kiếp trước và ký ức kiếp này, Alex đã biết được 2 loại hình chiến đấu là chiến binh và pháp sư, được phân ra đồng, bạc, vàng, bạch kim, kim cương, mỗi loại 5 cấp tổng cộng 25 đẳng cấp, còn cao thủ và thách đấu cậu không chắc chắn lắm.

Nhưng với Alex hiện tại, những thông tin đó căn bản không giúp ích được gì cho cậu, nên Alex tạm thời đề qua 1 bên.

Cậu nhìn xung quanh, trong đội buôn này tổng cộng 21 người,5 tên cầm nỏ, 3 tên cầm cung, 12 tên chiến binh và 1 tên mặc áo bào màu xám đội nón chắc là pháp sư – theo Alex – vì cách ăn mặt của hắnrất giống pháp sư tây âu thời trung cổ.

Với thân thể 1 đứa bé thì chắc chắn Alex không thể nào đào thoát được, cậu cần 1 cơ hội. Sau khi rõ rang thôngtin xung quanh, cậu ngồi xuống và tiến hành "Minh Tưởng" để khôi phục thể lực đến mức cao nhất.

Cậu phát hiện không biết có phải do đã cắn nuốt linh hồn của cơ thể này hay không mà hiện tại, cậu đã có thể trong lúc "Minh Tưởng", cậu có thể cảm giác được thế giới bên ngoài.

Sau 3 ngày trôi qua, mỗi ngày chỉ với 1 chiếc bánh mì được những tên buôn người phát, mặc dù không đầy đủ, Alex với "Minh Tưởng" cậu xác định mình phục hồi đủ thể lực, mỗi ngày cậu chỉ ăn 1 nửa, còn lại cậu nhét vào trong chiếc áo rách nát để đảm bảo khi chạy đi cậu không chết đói.

Trong 3 ngày, Alex phát hiện mặc dù cơ thể yếu ớt, nhưng cậu có thể linh hoạt vận dụng từng phần cơ bắp của chính mình, cậu cũng thử dùng 1 viên đá nhỏ bị mắc bên thành lồng xe để thử nghiệm, và kết quả cực kỳ bất ngờ, dùng 1 viên đá nhỏ cỡ ngón út, cậu chuẩn xác đánh trúng ổ khóa đối diện 10 lần với 100% độ chính xác,điều đó giúp Alex có thêm 1 chút sức mạnh để sống sót ở thế giới này.

Hiện tại, đang lúc Alex nhận phần bánh mì thuộc về mình, chỉ vừa cầm tới tay, cậu nhìn thấy tên Đội Trưởng đoàn buôn đứng bật dậy, chỉ chỉ vào lỗ tai chính mình.

Cả đoàn lâm vào 1 sự tĩnh lặng, Alex cảm thấy 1 sự nặng nề đến nghẹt thở
- Chuyện gì xảy ra? - cậu thầm nhủ.

Một lúc sau, xung quanh xuất hiện rất nhiều tên che mặt. Bọn buôn người căng thẳng rút ra vũ khí, Alex thì hưng phấn lên, tim cậu đập thật nhanh, cậu biết cơ hội của cậu đã đến, cậu phải bình tĩnh trong giờ phút này.

Alex cấp tốc nhìn quanh, tính toán đường rút lui của chính mình. Đây là 1 thảo nguyên, bụi cỏ ven đường khá dày đặc, phía duy nhất không có ngăn cản đó chính là hướng đi đến bờ sông....

Alex lại nhìn về phía cánh cửa lồng sắt, qua song sắt, đó là 1 tên cầm nỏ đang canh gác, bên hông phải là chiếc chìa khóa mở cửa,đối diện hông trái là 1 con dao găm.

Alex sắp xếp kế hoạch của mình, bắt đầu giải sợi dây thừng trói tay, những kinh nghiệm từ lúc bị rượt đuổi kiếp trước giúp cậu dễ dàng thoát được sợi dây thừng, nhưng cậu lại chỉ thoát 1 cánh tay, tay phải cậu còn để buộc sợi dây, tay trái được tự do và cúi đầu xuống thoát dây thừng cột chân, cậu quấn sợi dây đã giải ngang hông rồi tiếp tục quan sát mọi việc xảy ra.

Tên đoàn trưởng đi đến gần gã pháp sư trong đoàn, thì thầm điều gì đó và gã pháp sư phất cánh tay, và tên đoàn trưởng cất cao giọng:

- Cho hỏi ai là lão đại?

Vòng vây lũ cướp im lặng 1 chút, sau đó phía đối diện đoàn xe tách ra, 1 tên vóc dáng cao to, mặc 1 bộ giáp da màu đen, để tay trần, những cơ bắp xung quanh cánh tay phồng lên như chứng tỏ nó có đầy sức bạo tạc, khuôn mặt của gã có 1 vết sẹo từ má phải qua khóe miệng sang má trái.

Tay gã cầm 1 thanh đại đao to đùng, gần 1m5, nên Alex đoán gã này cao khoảng 2m, gã mở miệng và 1 giọng nói như 2 miếng thép nghiến vào nhau:

-Có chuyện gì?

Tên đoàn trưởng rùng mình:

-Mi là Rết Độc?

Gã đầu lĩnh cướp cười nhếch miệng, lộ ra 1 hàm răng vàng khè như hắn chưa từng biết chà răng buổi sáng (chắc là thật, cướp thì có thời gian chà răng đâu nhỉ?):

-Ha ha, mi biết ta? Đã biết ta thì biết luật lệ của ta rồi đấy, để lại xe hàng rồi cút đi, không thì ta sẽ tiễn cả đoàn mi về cõi hư vô!!!

Tên đoàn trưởng quay lại nhìn gã pháp sư đứng trong đội, gã pháp sư gật đầu, tên đoàn trưởng quay lại giương cây rìu to đùng của gã lên:

- Đã như vậy thì đến chiến đi, đoàn hàng hóa này chúng ta không thể để mất được! Tiến lên các anh em!!!!!!

Alex đứng dậy trong lồng sắt, nhìn và lẩm bẩm:

-Không ngờ nhìn cục mịch thế mà cũng khá, biết tiên hạ thủ vi cường.... chết tiệt, không thể phân tâm, đến lúc hành động rồi.

Khóe mắt Alex nhìn qua tên Pháp Sư của đội buôn, hắn đang vung trượng và niệm chú.

Alex cấp tốc đứng dậy, đến gần tên giữ chìa khóa cửa lồng giam, cậu dùng bàn tay phải cầm lấy 1 đầu sợi dây đang trói trên chính tay của mình tạo thành 1 vòng dây.

Đi đến song cửa ngay sau lưng tên lính buôn, cậu vung tay lên rồi nhanh chóng hạ xuống.Nhờ vào khả năng kiểm soát lực đạo đến từng chi tiết của mình, sợi dây chính xác vòng quanh cổ tên đội viên, Alex dùng sức kéo thật mạnh, tên lính bị siết cổ bất ngờ, hăn ta buông cây nó ra và chộp vào sợi dây, trong lúc đó tay trái Alex nhanh như chớp chộp lấy con dao bên hông tên đội viên, và dùng sức đâm vào phần sườn hắn, góc 60 độ hướng lên, xuyên qua tim.

Hắn ta hơi giãy 1 chút rồi vô lực thỏng xuống. Alex đưa tay lấy chiếc chìa khóa cửa, mở cửa ra ngoài, rồi nhanh chóng lấy tất cả những gì có thể lấy bên người tên canh gác rồi nhanh chóng chạy đi.

Cậu chạy với tốc độ nhanh nhất của mình về hướng dòng sông, chưa bao giờ Alex có thể chạy với tốc độ này, sự ham muốn tự do cùng với khả năng điều khiển thân thể tối cao đã khiến bản năng Alex tạo ra tốc độ như thể này, trong lòng Alex vui như nở hoa.

Nếu như những hành động lúc nãy Alex chỉ cần sai 1 nhịp hoặc chậm 1 lúc cậu đã chết rồi, với tính toán của Alex, cậu dùng tay thuận là tay phải để có lực kéo mạnh hơn, Alex đã làm tên đội viên buông chiếc nỏ ra và ngã lưng dựa vào hướng chính mình như cậu muốn vì mục tiêu của cậu là con dao, với thân thể nhỏ nhắn của Alex, cậu không thể giết tên lính bằng việc thắt cổ được, và nếu cậu đoạt con dao trước, thì hắn sẽ quay lại và dùng nỏ để giết cậu, Alex dùng sự bất ngờ tấn công và sự lơ là của tên gác lồng để hoàn thành màn trình diễn đầy mạo hiểm của mình.

Đang chạy, Alex cảm thấy nguy hiểm, kiếp trước trong chiến đấu cậu đã luyện tập ra cảm ứng sự nguy hiểm đối với bản thân, cậu luôn tin vào sự cảm ứng này.

Alex bật người, nhào về phía bên trái, uốn cong lưng lại. Một vụ nổ bùng ra ngay chỗ Alex đứng lúc nãy, sóng khí đập vào thân thể nhỏ nhắn của Alex, cậu văng ra 1 chút và nhờ phản ứng, Alex lăn 1 vòng xuống đất giảm xóc.

Cậu đứng dậy và nhìn thấy tên pháp sư đưa 1 cánh tay về phía cậu, Alex vội vã xoay người bỏ chạy, cậu đoán do thời gian lúc nãy cậu lấy đồ tên gác lồng hơi lâu nên tên pháp sư đã phát hiện được cậu.

Alex vội vã nhét con dao vào chiếc thắt lưng bằng dây thừng, rồi bật người chạy, vừa chạy cậu vừa xé mạnh chiếc áo rách nát của mình, tay trái cậu bỏ những thứ lúc nãy lấy được của tên gác lồng, quấn lại thành 1 trái bóng.
Alex chạy theo hình chữ S để né những ma pháp mà tên pháp sư phóng ra.

Thật may cho Alex vì nếu cậu chỉ dính 1 chiêu thôi thì cậu đã chết chắc do ma pháp có hiệu ứng làm chậm, dù Alex không biết điều đó. Alex nhào đầu xuống sông, tay vẫn nắm chắc chiếc túi làm bằng áo của cậu, và tay bên kia cùng chân Alex dùng hết sức lực bơi về phía trước.

Thỉnh thoảng Alex lại ngoi lên hít thở rồi lại tiếp tục bơi theo dòng nước. Bơi được khoảng 30' (Xuôi theo dòng nên Alex chỉ cần giữ mình không chìm thôi) Alex cảm thấy hình như nước đã chậm lại.

Alex biết mình đã vào 1 chỗ sông trũng, cậu bơi dần vào trong bờ, nằm vật vã ra,suýt chút nữa thả ra chiếc tay nải của mình. Alex dần phục hồi thể lực chính mình,ngồi nghỉ 1 lúc, cậu quay lại nhìn chính mình trong nước

- Chà, đáng yêu thế!!!- tự kỷ 1 cách thản nhiên....Nhưng phải công nhận 1 điều, thân thể này khuôn mặt rất "xinh trai" (TG: TG hơi tự kỷ nhé, các bạn đọc nhớ mang theo tô để ói)

Khuôn mặt Alex phản chiếu ở trong nước như 1 tinh linh, mái tóc màu tím đậm, lại có 1 chút tóc đen rũ xuống ở trước trán, khuôn mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt to màu đen thâm thúy với mí mắt hơi rũ xuống khiến mọi người nhìn thấy 1 nỗi buồn của chủ nhân, chiếc mũi cao hếch lên như chính tính cách cao ngạo của Alex và đôi môi hồng (trẻ con mà) hơi mỏng nhưng làm cho nụ cười nhếch 1 bên của Alex có sự cuốn hút người nhìn.

- Nếu kiếp trước ta có khuôn mặt này thì đi quán bar chắc chắn không cần phải trả tiền, hắc hắc - Alex cười lên 1 cách dâm đãng.

Rồi Alex lại ngồi xuống bên bờ sông, thở ra 1 hơi thật dài

- Ta TỰ DO RỒI AAAAA.....- Alex hét lên thật to.

Những áp lực khi bị rượt đuổi, sống sót luôn vờn trong đầu cậu từ trước đến giờ đã biến mất, Alex cảm giác thế giới này bừng sáng, cậu cảm giác mọi thứ sung quanh mình rõ ràng hơn, não cậu thanh tỉnh hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy "Thăng Hoa" (các bạn đừng nghĩ bậy nhé).

Alex nhắm mắt lại và hưởng thụ giây phút này, tận tình cảm nhận từng cái từng cái thay đổi bên ngoài thế giới. Một lúc lâu sau, Alex mở mắt ra, trong đôi mắt đen thâm thúy đó 1 sự bình tĩnh khiến người khác rung động, chỉ có 1 chút u buồn và cô đơn từ trong đó thoát ra.

Alex lại thở dài 1 tiếng, rồi đưa mắt qua chiếc bọc chứa đồ Alex lấy từ tên buôn người cậu đã giết, cậu bắt đầu kiểm kê những thứ trong đó: 1 túi da chứa 10 miếng tiền bạc, 30 miếng tiền đồng, mỗi đồng khá là nhỏ nhắn, bỏ tất cả vào túi da chỉ đủ 1 bàn tay nhỏ bé của Alex, 2 sợi dây thừng 1 sợi quấn ở tay phải 1 sợi ở thắt lưng, 1 con dao găm, 1 cây nỏ, 1 chiếc vòng vàng, và 1 túi giấy dầu đựng đồ ăn khô.

Chiếc vòng vàng là thứ khiến cho Alex phải ở lại lâu hơn 1 chút. Khi lần đầu cậu thấy chiếc vòng này, cậu quyết định phải cướp nó vào tay, chiếc vòng này màu xanh, mặt hình vuông nạm 1 viên ngọc nhỏ cũng hình vuông, rõ ràng đây chính là chiếc "Bùa Tiên" trong Liên Minh Huyền Thoại.

Theo Alex, chỉ cần 20 bạc lại có thể sống 1 tháng, vậy thì chứng tỏ chiếc "Bùa Tiên" có giá 125 đồng vàng không thể nào không quý được. Alex nghĩ rằng có thể do "Ma Pháp" được ếm vào chiếc bùa khiến cho nó đắt giá hơn.
Nhưng Alex lại cảm giác 1 điều gì đó lạ lạ mà cậu không thể giải thích được.

Alex trầm ngâm 1 lúc, và rồi cậu hiểu ra 1 điều: Chẳng có gì khác biệt cả. Alex cầm chiếc vòng trên tay, cậu không thấy 1 điều gì đó thay đổi mà đáng ra 1 món đồ ma pháp phải có.

Alex lại nhớ đến lúc mình chơi Liên Minh ở kiếp trước, mỗi vị tướng đều có 6 ô chứa đồ và 1 ô đạo cụ và món đồ mình mua chỉ có mình sử dụng.
Alex tưởng tượng, nếu dẫn dắt ra sự thật, thì tức là mỗi người đều có 6 không gian để chứa vật phẩm ma pháp của chính mình chăng? Và 1 cách nào đó để "Sở Hữu" món đồ này? Alex không biết và cậu thử nghiệm bằng cách cầm con dao găm, vạch 1 vạch nhỏ trên ngón trỏ, nhỏ 1 giọt máu lên trên chiếc vòng.

Đột nhiên chiếc vòng sáng lên 1 chút, rồi cậu cảm giác rằng có gì đó trong mình hồi phục nhanh hơn 1 chút. Alex đã đoán chính xác, rồi cậu bắt đầu thử nghiệm chiếc vòng, có vẻ như giả thuyết của cậu về không gian đã sai lầm khi cậu cố gắng để đưa chiếc vòng vào không gian.

Alex đã ra 1 kết luận: muốn sở hữu món đồ "Ma Pháp" thì phải tích máu xác nhận chủ nhân, không thể cách xa cơ thể, dùng vũ khí bình thường không thể phá hủy, trên thân chiếc vòng là những phù văn, công việc là truyền tải năng lượng, còn viên ngọc chịu trách nhiệm máy hút.

Còn vì sao Alex lại biết tác dụng của viên ngọc thì đó là do theo cảm nhận Alex tăng cao, cậu cảm giác có 1 vật chất nào đó ở ngoài trời đất được viên ngọc hấp thu, về cái này là gì thì Alex sẽ nghiên cứu sau.

Alex bắt đầu ăn lương khô để khôi phục thể lực, sau khi ăn xong, cậu ngẩng đầu lên bầu trời và nở 1 nụ cười nhếch 1 bên. Alex xoay người, tiếp tục đi bộ về phía hạ du, ánh nắng chói chang chiếu xuống

phủ lên người Alex như 1 tấm áo màu vàng kết hợp với mái tóc tím tạo ra 1 bức tranh yêu dị.