Chương 1: Thế Giới Mới

Dạo Bước Khắp Vanloran

Chương 1: Thế Giới Mới

Năm 2015 thành phố Hồ Chí Minh.... 1 ngày tháng nào đó.
Ở trong 1 góc tối dưới gầm cầu không tên ở thành phố,có 1 người đang ngồi, thân thể người đó chìm hẳn vào trong bóng tối, nếu không chú ý thật kỹ có lẽ chẳng ai nhìn thấy được.

Trần Thanh Phúc -21 tuổi-.Cậu bó chặt lấy vết thương ở đùi trái, máu me đầm đìa, bằng 1 cách nào đó mà Phúc vẫn sống sót được với 3 vết thương sâu trên người.
Phúc dựa lưng vào chân cầu và ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cậu nhớ lại mình trước đây

Sinh ra ở gia đình khá giả, tính cách thẳng thắn, ngoài lạnh trong nóng.... Cực nóng. Mặc dù vậy cuộc đời hắn vẫn suôn sẻ cho tới năm 16t, vẫn trẻ con và lạc vào mối tình đầu, sau khi chia tay, Phúc trầm vào trong đau khổ. Lại gặp gia đình phá sản, mượn nợ và không có khả năng chịu nổi và gia đình tan tác, mỗi người mỗi ngả.

Sa đọa, cậu lang thang nơi mà cậu chưa từng vào lúc còn đi học: sòng bài- với của cải tích cóp của bố mẹ.Do tính cách nóng nảy Phúc gây chuyện với bọn xã hội đen thành phố vì:" đụng tới người yêu con trai anh cả" –cậu bật cười
- Mình ngây thơ vãi!!

Đã 3 tháng bị rượt đuổi, cậu trốn chạy khắp những lần đánh nhau, chém lộn.Cậu đã Giết Người.

Đó là trong 1 lần đào tẩu, Phúc bị 1 tên côn đồ ngăn cản, áp lực khiến cho máu cậu chảy nhanh cực kỳ, trong não Phúc hiện ra các kiến thức về cơ thể người.

Ngay lập tức, Phúc đưa tay tóm lấy cổ tay tên côn đồ, tay trái nhanh như chớp đẩy vào cùi chỏ của hắn hướng lên trời -Khóa Khớp-

Tiếp đến chân trái Phúc đá vào phần khớp gối phía sau tên côn đồ -Hạ Cước. Trong lúc tên côn đồ mất thăng bằng, cậu buông cả 2 tay ra, nắm lấy đầu của hắn xoay mạnh.
Hắn chống lại bằng cơ cổ, đột nhiên Phúc lại 1 lần nữa gồng hết sức xoay về hướng ngược lại. Rắc...
Âm thanh xương cốt gãy lìa vang vọng trong hẻm nhỏ....
. Lần đầu giết người Phúc bàng hoàng, sợ hãi, những áp lực kinh khủng của sự đau khổ, sợ hãi đang dần dần tuôn vào trong đầu, cậu cố gắng áp chế bộc phát trong tâm trí.

Khuôn mặt cậu vặn vẹo,bóng tối xung quanh dường như đang rung động, càng lúc càng tối tăm. Nhưng rồi 1 tia lý trí trong đầu còn sót lại đã bộc phát – Phúc sợ chết – cậu vô cùng sợ khi mãi mãi nhắm mắt lại mãi mãi.
Cậu hít vào và thở ra thật mạnh, thở dồn dập, và rồi Phúc dần tập trung vào sự hít thở của mình, dần chậm lại nhịp thở, thở những hơi thật dài.
Trong lúc cậu đặt hết tâm trí vào hơi thở, Phúc dần chìm vào tiềm thức, chìm vào 1 thế riêng biệt mà trong đó... chẳng có gì cả, không có tất cả mọi thứ chỉ có sự hư vô.

Tia nắng đầu tiên chiếu vào người Phúc, cậu mở mắt - nhận ra chỉ mới vừa qua có vài phút - cảm giác có 1 chút gì đó là lạ, nhưng Phúc không biết là điều gì, cậu tiếp tục chạy đi

3 tháng sau. Cậu chạy thoát thành phố và đến được Lâm Đồng, do những lần trốn chạy, chém nhau cậu đã quen dần với việc sát nhân.
Mỗi ngày "Minh Tưởng" 2 tiếng đồng hồ giúp cậu giảm bớt sự tiêu cực trong tâm trí.Đầu óc Phúc phản ứng nhạy bén hơn trước,thân thể linh hoạt hơn, nhận biết rõ ràng và khoảng cách xa hơn, các loại cảm giác đã cao hơn.

Và việc đó giúp cậu chạy khỏi được vòng vây. Nhưng hiện tại dù Phúc có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cậu cũng đã gặp 1 vấn đề lớn: Lạc Đường. Có vẻ việc mù đường này là việc thường xuyên đến mức cậu đã cảm thấy quen thuộc.

Phúc đang kiếm cách nào đó để ra khỏi khu rừng thì đột nhiên xuất hiện 1 sự chấn động mạnh mẽ đến mức Phúc ngã sấp xuống.

Cậu không biết đây là chuyện gì xảy ra vì theo trong cảm giác cậu nhận biết thì dường như cả không gian xung quanh đều đang rung động –làm sao có thể- Phúc thì thào trong miệng.

Trong lúc cậu đang ngạc nhiên, vùng không gian phía trước hắn rách ra làm 2, 1 vết rách đen ngòn với những mảng không gian đứt vỡ đang bị lực hút khủng khiếp từ bên trong vết rách hút vào. Vết rách khủng khiếp đó phá hủy mặt đất xung quanh nó, và hút vào hủy diệt cảnh vật chung quanh – kể cả Phúc.

Phúc bấu víu mặt cỏ, cậu hi vọng để thoát ra được lực hút khủng bố này nhưng có lẽ... đó chỉ là hi vọng..... cậu bị hút vào trong vết rách đó với khát vọng sống sót của mình....