Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 50:

Chương 50:

Một mùi sực sụa làm tôi tỉnh giấc, và tôi lại nằm viện một lần nữa. Toàn thân ê mỏi khiến toii không nhấc nổi người dạy. Đến khi dì Nga xách một cặp lồng đặt xuống bàn rồi đỡ tôi dạy, tôi mới có thể cựa quậy.


_Con làm sao vậy dì?



_Con hôm đó bị sốt, rồi mê man. Dì sợ quá phải gọi xe đưa con vào viện. Ông bà chủ thì bận việc trong Đà Nẵng lên không thu xếp về được. Tội con



_Thế con nằm đây bao lâu rồi? Tôi hỏi dì.



_Con nằm từ trưa qua đến bây giờ, may mà có Cô My vào phụ dì. Cô ấy tốt thật. Dì kể



_Sao My biết con nằm đây. Tôi hỏi dì.



_Trưa qua lúc con mê man thì cô My có gọi sang. Cô ấy thấy con bị ướt ở trường lên gọi mà điện thoại con hỏng k gọi được lên cô ấy chạy qua nhà.



_Thế My đâu rồi dì?



_Cô ấy trông con cả đêm, sáng lại đi về nhà đi học. Tội cho cô ấy, con lên cảm ơn cô ấy nhé.



_Vâng. Tôi mệt mỏi, My lúc nào cũng tốt như vậy hết.



_Thế còn ai hỏi con không dì. Tôi hỏi dì



_Không, thôi cháo dì để bàn. Con ăn đi rồi uống thuốc.



_Con cảm ơn dì.



Rồi dì Nga đi ra ngoài. Một mình tôi lại chống vắng trong căn phòng, bật nguồn điện thoại ở trên bàn. Chắc dì đã sửa lại cho tôi, không một tin nhắn nào từ Mai. Chỉ có lũ bạn hỏi thăm và các cuộc gọi nhỡ của My. Có lẽ tôi lên bỏ ý định hão huyền với Mai đi được rồi.



Lấy cặp lồng cháo trên bàn, tôi đút vào thìa ăn cho có. Cửa phòng mở ra, thằng Sơn với thằng Hưng đi vào, đắng sau có cả My nữa. Thấy tôi dạy My chạy lại cười nhìn tôi.



_Anh tỉnh rồi à? Hì hì My cười tít mắt.



_Tao cứ nghĩ mày phải đi luôn rồi chứ. Thằng Sơn sỉa sói



_Anh vừa mới tỉnh, tôi xoa đầu My.



_Mà hôm đó mày cả Mai có chuyện gì thế? Thằng Hưng hỏi


_Tao cả Mai chia tay rồi. Tôi nói với nét buồn.



_Sao lại thế hả anh Minh. Mai yêu anh lắm mà. My hỏi han.



_Thôi bỏ qua đi, cái gì không thuộc về mình, mãi mãi mình cũng không giữ được.


Sau câu nói của tôi cả phòng đều im lặng, chúng nó đều biết tôi đang buồn sau cú shock đầu đời. Chuyện này không phải dễ giải quyết vì hai bên gia đình đã thông qua. Lúc này tôi cần một sự yên tĩnh.


_Mà cảm ơn em nhé, mất công chăm sóc anh cả ngày hôm qua. Tôi quay sang My nở nụ cười.


_Ơn Huệ gì, bạn bè cả mà. My nói với chút ngượng ngạo.


_Êu, sao lúc tao nằm viện không có em nào đến thăm nhỉ? Thằng Sơn xoáy.



_Cái mặt mày thì đếch ai ưa! Thằng Hưng châm chọc.



Tất cả đều cười ầm lên. Có lũ bạn này, tôi cũng vui lên chút ít. Một lúc sau do tác dụng của thuốc, mắt tôi díp lại và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.


Lúc mơ ngủ, tôi cảm nhận được một bàn tay ai đó đang vuốt ve mình. Tôi thấy Mai ở cuối con đường, tôi gọi tên em, tôi chạy lại chỗ em, chạy mãi chạy mãi nhưng em cứ đi xa dần rồi khuất bóng. Giật mình tỉnh dạy, mồ hôi đầm đìa. Trong phòng cũng trả còn ai nữa, vì phòng khám tôi nằm là của tư nhân mà.


Đứng dạy sỏ dép, tôi vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Dạo này có vẻ tôi gày đi khá nhiều. Bỏ tập võ, ăn uống ngủ nghỉ thất thường có lẽ đã gây cho tôi tình trạng yếu ớt như hiện nay thôi. Có lẽ thời gian tới tôi phải đăng kí học thêm môn võ nào vậy.


Cuối chiều thì dì Nga và My cũng vào viện với tôi. Chắc My biết tôi buồn lên luôn bên cạnh tôi để tôi bớt buồn.


_Dì à, con thấy cũng đỡ hơn rồi. Lên con muốn về nhà. Tôi níu dì Nga.



_Trông anh vẫn yếu lắm, hay nằm thêm vài hôm nữa. My khuyên nhủ



_My nói đúng đấy. Thế cho chắc, không con mà làm sao bố mẹ con lại trách dì.



_Nhưng có khỏe rồi mà! Ở đây con lại thêm bệnh ra thôi. Tôi nũng nịu dì



_Thôi được rồi, nếu con muốn về thì để bác sỹ kiểm tra lần nữa cho chắc ăn đã.



Dì Nga cũng ra gọi lão bác sĩ vào kiểm tra cho tôi lần nữa. Ông cũng gật gật cho tôi xuất viện cho dù My ra vẻ không đồng ý.



Mọi người sắp xếp đồ bắt taxi về nhà tôi. Thoát khỏi cái bệnh viện là niềm vui lớn nhất của tôi lúc đo, về nhà thật là thoải mái. Bố gọi điện về hỏi thăm sức khỏe của tôi. Tôi cũng ậm ừ cho bố mẹ yên tâm, vì bố mẹ tin tưởng tôi lên chưa bao giờ xen vào chuyện cá nhân của tôi cả. Như mẹ tôi nói, có vấp ngã nhiều sau này tối mới trưởng thành lên được.