Chương 119: Đụng Độ Rắn Khổng Lồ.

Đại Ca Thời Mạt Thế

Chương 119: Đụng Độ Rắn Khổng Lồ.

Nơi cái phi thuyền kia hạ lạc là nằm trong một khu rừng gần tuyến đường quốc lộ bọn hắn phải đi để về căn cứ Hoa Mai, đường đã khá dễ đi và ở sát trong rừng nên hầu như không gặp xác sống, thi thoảng thấy vài loại động vật nhỏ mà thôi.

Chạy xe đến trưa thì cũng đến cái bìa rừng kia, Sơn không muốn Á Hân ở một mình với tên Trường nên bảo hắn ở lại chông xe còn mình với Á Hân cùng nhau đi vào rừng.

- Ở đây chông xe có gì khoảng đến đêm là cùng anh sẽ ra, khi đó sẽ cùng nhau đi đến căn cứ Hoa Mai như dự kiến. Trong cốp xe có con dao cầm thêm mà phòng thân, đề phòng có thứ gì còn tự vệ được.

- Được anh yên tâm em sẽ chờ anh ra đến ngoài này thì thôi.

Trường nhìn hắn rồi gật gật đầu, Sơn cùng Á Hân lại tiếp tục băng rừng đi đến gần cái phi thuyền kia, ban đầu Á Hân chỉ hơi nghi hoặc nhưng nàng thông minh biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi cứ như vậy đi theo Sơn.

Rừng mà bọn hắn đi ban đầu thì ít cây bụi, ban đầu còn có lối đi nhỏ nhưng về sau không có lối đi nữa, bắt đầu leo dần nên một quả đồi, chim tróc nhỏ vẫn sống cuộc sống như bình thường con nào vẫn bắt sâu thì bắt sâu, hót thì vẫn hót.

Chúng chỉ nhìn bọn hắn vẻ lạ lẫm thôi chứ không hề bay đi, có lẽ chúng chưa bao giờ biết mối nguy hiểm của con người có thể tạo ra cho chúng. Á Hân thi thoảng lại trêu trọc vài con bướm đậu bên đám hoa bên đường, nàng trèo được hơn một km thì không đi nổi nữa giày đã bẩn bê bết do rừng rất ẩm hai chân nàng cũng đã mỏi nhừ.

- Được rồi nên lưng anh đi anh sẽ cõng em.

Á Hân hơi lưỡng lự sau đó gật đầu mà trèo nên lưng hắn, tố chất cơ thể hắn đã rất lớn từ lúc mở khóa gen, vác cả tấn còn được chứ nói chi một cô gái chưa đến 50 kg. Vác Á Hân xong thì hắn bắt đầu tăng tốc bụi dậm bị hắn cứ vậy phạt ngang nhanh chóng đổ rạp tạo thành nối đi.

Tuy tốc độ của hắn nhanh nhưng trong rừng này quá nhiều vật cản cây cối chi chít hắn cũng bất lực, chỉ biết cố gằng mở đường mà tiến về phía trước. Hơn hai tiếng sau thì hắn cũng nên đến đỉnh đồi, từ trên cao nhìn xuống phía dưới hắn thấy có một rừng tre và theo chỉ dẫn của Tóc Tím thì phi thuyền nằm giữa rừng tre đó.

Men theo triền đồi Sơn cõng Á Hân đi xuống dưới rừng tre kia, đến gần cái rừng tre thì Á Hân hỏi.

- Anh có mệt không.

- Không, cứ ở yên đó chúng ta xắp đến nơi rồi.


Nghe Sơn nói vậy thì nàng cũng không kiềm được sự tò mò nữa mà hỏi:

- Đó.. đó có phải là nhiệm vụ mà bọn anh phải làm không?

- Ukm... đúng rồi đó là nhiệm vụ quan trọng. Anh không yên tâm em ở với tên Trường kia nên mới mang theo em.

Sơn hơi chạm một chút sau đó nói, Á Hân nghe hắn nói vậy thì ôm chặt hắn thêm một chút rồi im nặng như đang xuy nghĩ gì đó. Xuống đến rừng tre thì đã thoáng hơn cây bụi cũng thấp hơn nhiều, tầm nhìn cũng thoáng hơn rất nhiều.

Từng cây tre vươn cao nên đón ánh nắng, cây cao nhất cao cũng phải hơn trục mét, dưới đất là từng cây bụi dương xỉ với thực vật thân leo rất nhiều trên mặt đất. Những cây tre nó cũng khôn có màu xanh đẹp như trong phim mà trên thân mọc đầy rêu và địa y, màu xanh trắng loang nổ.

Nhìn ngó xung quanh rồi hắn cũng chọn một nối thoáng nhất không có nhiều tre rồi bắt đầu đi, càng đến gần cái chỗ phi thuyền kia thì hắn càng thấy khung cảnh quá lặng và rất quỷ dị, không còn nghe thấy tiếng chim hót hay thú nhỏ kêu luôn.

Sơn thấy có một bệt lối đi khá nhắn nhụi rộng hơn mét phía trước thế là hắn nhảy vào đi theo lối đó đỡ mất công phải phạt cỏ hay chặt cây lấy lối đi. Lối đi đó hầu như không có một ngọn cỏ nào luôn, Sơn cũng chỉ hơi nghi hoặc nghĩ chắc do ai đó đi rừng nên đã đi mà tạo ra cái lối này mà thôi.

Đi vài km quanh co uốn lượn thì hắn cũng đến nơi thoáng nhất trong rừng tre, chỗ đó cây cối ngổn ngang đổ tre bị đổ ngã rất nhiều, cây cỏ đã mọc chờm nên mấy cây tre bĩ gãy đổ. Bên đó có một thứ màu đen đang nằm, nhìn sơ qua hắn cũng biết đó là cái phi thuyền mà hắn đang tìm.

Có vẻ như cái phi thuyền đó rời từ trên đồi bên kia xuống, nhìn nên trên đó vẫn thấy một vệt dài do nó trượt xuống, Sơn lại gần rồi tinh thần lực câu thông với Tóc Tím.

- Thế nào ngươi có câu thông được với cái phi thuyền đó không.

- Đợi một nát ta đang cố thử.

Á Hân sau lúc kinh hãi nhìn thấy vật màu đen đó, rồi nàng như nhớ ra cái gì mới nghé xuống hỏi Sơn.

- Anh… anh Sơn nó có phải là phi thuyền không gian của người ngoài hành tinh không, nhìn nó giống y trong mấy cái phim viễn tưởng vậy.

Đúng lúc này thì nguy hiểm trong lòng lại bắt đầu sao động nên, hắn nhớ cái cảm giác đó đã rất lâu chưa xảy ra rồi, ngay cả khi hắn đấu với ba con Mập Thi đó thì nó cũng chưa bao giờ nổi nên cả. Mà hắn biết cái cảm giác đó mà nổi nên thì ắt sẽ có chuyện không nàng xảy ra, Sơn mới liên tục câu thông vói Tóc Tím nói.

- Tóc Tím có kết nối được với con tàu đó không. Tiếp nữa dò xét xem có vật gì kì lạ xung quanh khu vực này không.

- Đã kết nối được, trí năng trong phi thuyền đã không còn không biết do nguyên nhân gì nữa. Ta đã tự kết nối với phần điều khiển tự động trên tàu, của đã mở ra rất lâu rồi và rường như nó không kích hoạt trạng thái tự bảo vệ. Của mở nằm bên kia phía ngươi đang đứng.

Càng lúc Sơn càng cảm thấy bất an, nhịp tim bắt đầu nhanh dần, càng vậy hắn càng cấp thiết vào trong phi thuyền ngay lập tức, vào đó thì với thân phi thuyền làm toàn bằng Hắc Thiết thì có lẽ sẽ an toàn hơn. Sơn bật nhảy vài phát thì cũng sang phía bên kia, cửa khoang của cái tàu đó đã mở ra, có vài thứ vương vãi đang nằm trên sàn.

Hạ Á Hân xuống trước bảo nàng đi vào rồi hắn đi theo phía sau, đúng lúc này cảm giác của hắn càng mãnh liệt hơn, hắn quay đầu nhìn lại thì một cái gì màu đen đập chúng hắn khiến hắn bay ra xa. Đúng lúc đó thì Tóc Tím cũng cảnh báo cho hắn.

- Cảnh báo phát hiện sinh vật biến dị năng lượng áp súc trong người có thể đã đạt đến Cấp Hành tinh cấp 2.

Sơn va vào mấy cây tre khiến chúng gãy đổ nghiêng đổ ngả, cái phi thuyền kia cũng bị lực trùng kích từ vật đó vào mà dịch chuyển đi vài mét.
- Tóc Tím ngươi chơi ta đấy phải không, nó đến gần rồi mới báo là sao.

- Ta cũng vừa mơi quét được nó, do tốc độ di chuyển của nó quá nhanh và cấp bậc tiến hóa của nó nên cấp 2 rồi. Giống như con Mập Thi lần trước ngươi gặp gần 1km ta mới quét được, đó là do thăng cấp sinh mạng nên ta cũng khó thăm dò được chúng ở xa.


Không giao lưu qua thần thức với Tóc Tím nữa hắn mới ngay lập tức đứng dậy nhìn về phía thứ đã công kích mình.

Không nhìn thì thôi nhìn xong hắn cũng phải há mồm, đó là một con rắn to lớn, thân nó phải to bằng cả cái lu nước, dài cũng đến gần hai trục mét, vảy của nó màu đen ánh nên bóng loáng, lúc này nó đang quay đầu về phía hắn mà đang gậm nên cái phi thuyền kia.

- Không xong, Tóc Tím ngươi có thể điều khiển phi thuyền không, mau đóng cửa lại đừng để con rắn đó làm hại nàng.

- Cửa đã đóng rồi nàng ta đã được an toàn, người phải cẩn thận, con rắn này vảy của nó ta quét qua thấy rất cứng, với đồng phục tác chiến của ngươi xắp hết năng lượng ta không giúp được gì.


Thấy không cắn được cái phi thuyền đó, con rắn đó quay mắt nhìn về phía Sơn, Sơn thấy một đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn không rời. Con rắn đó chắc trước khi biến dị là họ rắn mống nên vảy nó rất bóng và óng ánh dưới ánh mặt trời khi nó nhoi đầu nên hắn thấy dưới bụng nó có màu trắng, cái lưỡi đỏ lòm thè ra liên tục.

Cái loại rắn này hồi trước hắn có nghe người kể nó chỉ như rắn nước mà thôi không có độc cũng như nó săn mồi bằng cách quấn chết con mồi như trăn vậy. Sơn rút đao Hắc Thiết rồi cầm trên tay cũng nhìn nó chằm chằm, rồi hắn lao nên tấn công nó.

Con rắn đó tốc độ cũng rất nhanh, Sơn nhảy nên cao định công kích nó cũng vươn người nên đớp lấy hắn. Nhưng hắn làm động tác đó là giả mà thôi hắn xoay ngang sau đó ngã xuống đất rồi lăn một vòng dùng Hắc Thiết đao chém một nhát nên người con rắn biến dị kia.

Lao nên đớp hụt hắn lại còn bị hắn chém cho một nhát vào người khiến đó quằn mình nên đau đớn, một nát thì nó lại ngẩng đầu nhìn về phía Sơn. Sơn ban nãy chỉ chém thử một nhát thôi xem có thể làm tổn thương được nó không, rồi đứng xem nhìn thành quả.

Lúc này trên phần gần đuôi của nó đã có một vết dài tầm nửa mét vảy đã bung ra một ít, máu đang theo chỗ đó chảy ra một ít, nhưng chỗ đó đang dần dần khép lại. Con Rắn Mống đó càng phun lưỡi đỏ phì phì nhiều hơn, theo gió thổi hắn cũng có thể ngửi thấy mùi tanh từ miệng nó, chứng tỏ nó đã ăn rất nhiều động vật quanh đây.

Khi hắn vào nơi đây hắn đã thấy bất thường rồi, chim chóc không có, động vật nhỏ cũng không, lại còn có rất nhiều vệt không có cỏ. Tất cả giờ hắn đã hiểu đều là do con Rắn Mống này nó bò mà tạo ra những con đường bệt đi như vậy.

Con Rắn Mống đó bất ngờ lao nên đớp về phía hắn nhưng Sơn đã tránh được nhảy nên định cho nó thêm một đao nhưng con rắn đó còn nhanh hơn đập cái đuôi vào người hắn khiến hắn bay người đập mạnh vào cái phi thuyền không gian.