Chương 25: Phục sinh và ra đi.

Cuộc Sống Dị Giới Của Kẻ Xui Xẻo

Chương 25: Phục sinh và ra đi.

-" Hự..."-Tôi nhỏm dậy đưa tay xoa chỗ bị đâm, lúc này đã lành lại như chưa từng có cuộc chia ly. Vén tay áo để lộ chiếc đồng hồ-" Vẫn là này 29, vậy cũng chết chưa lâu lắm."-Tôi bước xuống giường vặn người mấy cái làm quen với cơ thể.

-" Choang!"-" Anh Yu!"-White bước vào thấy tôi liền để rớt chiếc chậu trên tay và lao đến ôm lấy tôi-" Hức...hức... Em..không mơ...chứ..?"-White nức nở khóc trong khi dụi mặt vào ngực tôi.

-" White! Tránh ra, Yu đã chết thật rồi. Thanh Tẩy!"-Mio hét lên rồi nhanh chóng cast phép lên tôi (Nghĩ mình đã thành zombie sao?)

-" A...a...a.."-Tôi giả vờ hét lên như đang bị bốc cháy.

-" Không...không, dừng lại..lại đi chị Mio!"-White như từ chối sự thật.

30 phút sau.
-" Này dừng lại đi ta đã không cast phép mấy phút rồi!"-Tiếng Mio bực bội nhưng có phần vui vẻ nói.

-" Ách đù!"-Tôi giật mình mở mắt ra, đúng là không còn phép tấn công tôi.

-" Ta chắc chắn nhà ngươi đã chết rồi mà."-Mio lên tiếng khẳng định.

-" Đúng thế, chết thì chết thật rồi nhưng sống lại thôi."-Tôi nhún vai nói trong khi vòng tay ôm lấy White đang run rẩy.

-" Ngươi rốt cục là thứ quái quỷ gì?"-Mio bay đến chăm chú nhìn tôi.

-" Chắc cô cũng biết hình xăm sau lưng tôi chứ?"-Tôi ngồi xuống để White dựa vào lòng.

-" Hình Thập giá bị xích cột xung quanh?"

-" Đó là phong ấn niêm phong lời nguyền trên người tôi."-Tôi nghiêm túc nói.

-" Lời nguyền?"

-" Lời nguyền của sự bất tử. Nó khiến tôi không bao giờ chết đi dù thế nào đi chăng nữa."

-" Chẳng phải bất tử là mong muốn của nhân loại sao?"-Mio bĩu môi nói.

-" Nếu nó chỉ mang lại sự bất tử thì tôi chẳng gọi là lời nguyền. Nó còn mang theo một ác quỷ, dấu phong ấn khiến nó ngủ say."-Tôi khẽ run lên khi nghĩ về nó.

-"..... Nó rất đáng sợ sao?"-Thấy tôi run lên, Mio ngập ngừng hỏi.

-" Chỉ cần năm người như cô thôi là dư sức ngăn tôi lại lúc nó tỉnh giấc."

-" Chỉ cần sao?! Mẹ nó, cả đại lục có sáu người mạnh ngang ta thôi."-Mio thốt lên chửi-" Nó quá nguy hiểm. Đánh thức nó thế nào để ta còn tránh."

-" Đánh thức nó dễ lắm."-Tôi cười nói-" Giết người tôi yêu thương là ok, dễ nhất là White."

-"....."-White đỏ mặt khi bọ toi cúi xuống nhìn.

-" Còn ta thì sao?"-Mio chỉ vào mình.

-" Cô chết thêa nào cũng không quan tâm đâu...."-Tôi cười nói.

-" Mặc kệ ngươi."-Mio giận dỗi ngồi thẳng xuống trên đầu tôi không thèm nói nữa.

-" Hahah, tôi đùa thôi mà cần giận dỗi vậy không."

-" Còn em thì sao?"-Winx không biết từ lúc nào đã trong túi áo tôi, có vẻ tôi quen cảm giác cô nhóc trong túi áo nên không nhận ra chăng.

-" Em thì tất nhiên rồi, em cũng là một người quan trọng với ta mà."-Tôi đưa ngón tay nhẹ xoa đầu Winx.

-" Bỏ qua chuyện đó đi, tính chuyện trước mắt này. Giờ ngươi tính sao?"-Mio kéo tôi về thực tại.

-" Tôi đã chết rồi thì để chết luôn thôi, giả vờ như White mang xác tôi đi nơi bí mật chôn thôi. Tôi muốn đi lang thang khắp nơi dạo chơi, bằng thân phận thương gia."-Tôi nắm đấm đưa cao.

-" Đúng là thói lười không bỏ mà."-Mio thở dài ngao ngán nói.

-" Nếu không phải là đồng hương của đám nhóc thì có lẽ ta đã từ chối không dạy rồi."

-" Anh đi đâu em cũng đi theo."-Winx bay lên vai tôi.

-" Z..z..z..z.."-White đã ngủ luôn trong lòng tôi nên không lên tiếng.

-" White đã khóc từ lúc ngươi chết đến giờ chắc mệt lắm rồi. Cũng tại ngươi không nói gì khiến cô bé buồn."-Mio trách tôi.

-" Là lỗi của tôi thật, nhưng chưa kịp nói đã tắt thở cmnr."

-" Lần này thôi đó, đừng khiến cô bé buồn nữa!"-Mio hiền từ nói.

-" Còn hai mẹ con Merlin đâu?"-Tôi không tin sau khi nô lệ bị giải họ liền bỏ đi.

-" White không cho họ vào đây, kể cả Snow hay tên Dicus hay nhóm dũng giả cũng bị đuôi đi."

-" Cô thấy họ thế nào?"

-" Sống rất tình cảm! Mà giờ không gặp được đâu, họ kiệt sức ngủ rồi. Merlin là do đau buồn cộng với dỗ dành Elly nên có vẻ rất mệt."

-" Mang họ theo luôn."-Quyết định vậy đi (Cô bé Elly có năng khiến đánh kiếm rất tốt không để bỏ lỡ được, còn Merlin siêng năng thì khỏi bàn rồi cũng khá mạnh nữa chứ)

-" Được."
...
Thế là giữa đêm hôm khuya khoắt, chúng tôi liền mang theo White và mẹ con Merlin đang ngủ lén lút ra khỏi thành phố học viện.

-" Này mọi người đi cẩn thận!"-Dicus xuất hiện sau lưng chúng tôi khi chúng tôi ra khỏi thành.

-" Tất cả nhờ ông mới dễ dàng thế này."-Tôi cười nói, chúng tôi một đường đi ít gặp lính canh hướng cửa đông.

-" Ta biết mà, một người cẩn thận như anh thì chẳng lý nào chết mà không có chuẩn bị sẵn hậu sự cho mình."

-" Hà...hà... Ta sẽ quay về uống rượu."

-" Không, ta nghĩ ngươi nên đi luôn, hầm rượu của ta đã ít lắm rồi."

-"Hahahahah."-Chúng tôi cùng bật cười.

-" Đi mạnh khoẻ!"-Dicus vẫy tay tạm biệt với đôi mắt rớm đỏ, mà tôi cũng làm như không thấy, ổng mà quê ổng cắn đó.