Chương 227: Đại Sự (4)
Có một số người mà sự tồn tại của bọn họ đã là cả một kho tàng.
Thiên Thánh có ánh mắt của Hợp Đạo Cảnh hơn nữa tạo nghệ riêng về mặt võ học của Thiên Thánh cao một cách khủng khiếp.
Trương sư thì Vô Song không quá rõ nhưng Trương sư là một đời hiền giả của Nam Lĩnh, những điều Trương sư biết chủ yếu về thế giới Nam Lĩnh, một nơi chẳng khác gì miền đất không được biết tới trong thiên hạ, kiến thức của Trương sư chưa hẳn đã nhiều hơn Thiên Thánh nhưng mà lại cực kỳ khác biệt.
Hai lão nhân mỗi người đều có thứ khiến Vô Song muốn hỏi, muốn được chỉ giáo, muốn đi tìm hiểu nhưng mà cả hai người sẽ chẳng thể so sánh được với thiếu niên bên cạnh Cơ Vô Song lúc này bởi thiếu niên này là Hoàng Thường.
Thế giới này nếu không có Trương Tam Phong đột ngột xuyên không mà tới thì Hoàng Thường chỉ sợ sẽ lấy luôn cái địa vị của Trương Tam Phong bây giờ.
Tại thế giới này đến cả Vô Song cũng không hiểu vì cái gì Hoàng Thường được ưu ái như vậy, Trương Tam Phong ít ra còn có thể hiểu dù sao Trương Tam Phong còn có mệnh nhân vật chính, còn được coi là người xuyên không nhưng mà Hoàng Thường thì sao?.
Trong Kim Dung chẳng thiếu nhân vật liệt vào hàng huyền thoại, công tâm mà nói Hoàng Thường dĩ nhiên cũng là huyền thoại nhưng mà chiến tích rất mơ mơ hồ hồ, bàn về chiến tích Hoàng Thường còn có phần không nổi trội, thứ đáng tự hào nhất của cả đời Hoàng Thường chính là Cửu Âm Chân Kinh chứ cũng chẳng phải là chiến tích về mặt võ học mang lại.
Vô Song không có ý nói Hoàng Thường kém nhưng mà tại thế giới này Hoàng Thường vượt xa Hoàng Thường nguyên bản trong Kim Dung, đạt đến một độ cao đủ sức ngạo thị thiên hạ, ngay cả Vô Danh Tăng ở Thiếu Lâm cũng không có lực cự lại Hoàng Thường, ngay cả Trương Tam Phong vô địch đương thế cũng vẫn phải nể Hoàng Thường ba phần.
Chung quy lại không ai rõ mà cũng chẳng ai có thể giải thích vì sao Hoàng Thường ở thế giới này lại đạt tới độ cao không tưởng, chỉ biết là từ cái độ cao này thì cả Thiên Thánh cùng Trương sư căn bản không ai sánh được Hoàng Thường.
Hoàng Thường cứ như một Đại Quốc Chủ khác thậm chí còn mạnh hơn.
Đại Quốc Chủ trù tính hơn trăm năm đương nhiên rất kinh khủng, hắn có một nguồn lực khổng lồ nhưng mà phải biết Đại Quốc Chủ trù tính ra sao thì hắn cũng phải làm trong sự thần bí hay nói thẳng ra là lén lút.
Hoàng Thường thì khác, Hoàng Thường làm mọi việc đường đường chính chính, một lệnh ban ra thiên hạ cúi đầu, nên biết tại cái thời đại này khi Khang Hy còn chưa đủ lông đủ cánh thì địa vị của Hoàng Thường còn nặng hơn cả Khang Hy, nào chỉ có võ lâm cúi đầu trước Hoàng Thường, ngay cả trong triều đình cũng vậy.
Việc Hoàng Thường làm không ai biết bởi vì Hoàng Thường có đủ lực để mang việc này xóa khỏi tầm mắt thế nhân, không ai biết, không ai hay.
Triều đình Đại Thanh thực sự rất rất điệu thấp, rất ít khi nhúng tay vào đại sự võ lâm, cao thủ của triều đình thì căn bản chẳng mấy người xuất hiện nhưng từ khi Vô Song nhìn thấy hai lão đầu đi theo Phúc Khang An thì Vô Song đã hiểu cái nước Hoàng Lăng sâu như thế nào.
Cả chục năm ngủ đông từ sau khi nhập Trung Nguyên, đến cả trận đồ sát Thiên Long Sơn Mạch cũng không nghe nói có đại nội cao thủ của triều đình xuất hiện, lại càng chưa từng nghe đến Hoàng Lăng tham gia.
Triều đình Đại Thanh mấy chục năm qua đã ẩn đi bao nhiêu cao thủ, cái này có trời mới biết.
Vô Song thực sự cực kỳ muốn biết Đại Thanh có bao nhiêu cao thủ bởi vì tại Đại Thanh hiện tại có hai quyển thần công rơi vào hàng lợi hại bậc nhất Kim Dung, chí ít là về mặt đào tạo cao thủ.
Cửu Âm Chân Kinh trong tay Hoàng Thường cùng Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay Quỳ Hoa Lão Tổ, dĩ nhiên Quỳ Hoa Bảo Điển hiện tại thuộc về Vô Song cùng Đông Phương Bạch nhưng bảo Đại Thanh không có Quỳ Hoa Bảo Điển thì đánh chết Vô Song cũng không tin.
Cả hai môn này nếu nhìn vào Chu Chỉ Nhược cùng Lâm Bình Chi trong nguyên tác thì đều thừa hiểu nó có thể đào tạo cấp tốc cao thủ, tuy cũng không đến nỗi quá mạnh nhưng mà phải biết hai người kia được tiếp xúc với võ học trong bao lâu.
Cả chục năm trôi qua lại thêm người như Hoàng Thường đứng sau chỉ sợ tại Hoàng Lăng thì tiên thiên cao thủ như chó đi đầy đường, đế vị cao thủ cũng không hẳn là hiếm lạ, đến cả hai lão bộc hầu đi theo Phúc Khang An tại Hành Dương cũng đã là chuẩn đế.
Hoàng Thường thực sự rất nguy hiểm, con người này như một đầu quái vật đang say ngủ vậy, Đại Quốc Chủ hiện tại đã không đợi được mà hiện thế nhưng Hoàng Thường cùng Hoàng Lăng thì vẫn cứ ẩn thế khỏi nhân gian.
Nếu Vô Song không nhầm thì Hoàng Lăng sẽ một mực ẩn thế ít nhất cho đến khi chủ nhân của Tang Sơn xuất hiện.
Lại nói về Hoàng Thường cùng Cơ Vô Song lúc này hai người ngồi ở một cái bàn đá tại Kiếm Trủng, thời gian cũng đã qua giờ cơm.
Không khí tại Kiếm Trủng cực kỳ hòa hợp hơn nữa cũng đúng là Hoàng Thường đến đây bái tế cố nhân.
Hoàng Thường đi tới nơi này, điều đầu tiên là đến chào hỏi Thần Điêu, Thần Điêu dĩ nhiên cũng nhận ra Hoàng Thường rồi để Hoàng Thường chậm rãi xoa đầu nó, gặp lại Hoàng Thường thậm chí làm cho Thần Điêu có chút kích động, cái này hoàn toàn có thể xác minh Hoàng Thường đã nhiều lần đi qua Kiếm Chủng thậm chí giai đoạn cuối đời của Độc Cô bản thân Hoàng Thường còn qua đây không ít lần, quan hệ của Hoàng Thường cùng Độc Cô Cầu Bại tuyệt đối không tệ.
Sau khi chào hỏi Thần Điêu, Vô Song cũng không rõ Hoàng Thường nói gì với Thần Điêu, Thần Điêu liền dẫn Hoàng Thường tới kiếm mộ, sau khi tới kiếm mộ thì Hoàng Thường liền lấy ra một bó nhang sau đó chậm rãi cắm xuống.
Hoàng Thường thực sự đứng lặng rất lâu trước huyền thiết trọng kiếm của Độc Cô Cầu Bại, không ai nghe thấy Hoàng Thường nói gì cũng như có bất cứ cử động gì, phải gần một giờ đồng hồ sau Hoàng Thường mới ra khỏi kiếm mộ.
Khi Hoàng Thường ra khỏi Kiếm Mộ thì Dương Quá – Thần Điêu cùng Âu Dương Phong đã chạy ra ngoài quây thành một đoàn, không cần nói cũng biết Dương Quá gặp mặt phụ thân thì sẽ vui vẻ ra sao.
Tiểu Long Nữ thì ngày hôm nay rất lạ, cũng chẳng biết nàng làm sao sau khi ăn cơm liền lập tức chạy về nội phòng, cứ như chạy trốn Vô Song vậy.
Cơ Vô Song cũng không đuổi theo Tiểu Long Nữ, chỉ cần nàng không chạy ra ngoài thì mọi viẹc đều có thể tính sau, nhìn theo bóng lưng của Tiểu Long Nữ khi đó Cơ Vô Song chỉ khẽ cười sau đó bắt đầu dọn bàn ăn, dĩ nhiên nàng cũng biết để lại một phần trên bàn đợi Hoàng Thường, Hoàng Thường là khách, khách đến nhà thì không thể không tiếp đãi.
Hoàng Thường sau khi đứng lặng hồi lâu nơi kiếm mộ liền đi ra ngoài sau đó thấy một mình Vô Song ngồi đó liền nhẹ gật đầu với nàng rồi nhìn qua các món ăn trên bàn đá, ánh mắt không khỏi lóe lên.
"Cơ nữ hiệp, đây là người làm? ".
Cơ Vô Song quay đầu nhìn Hoàng Thường rồi nhẹ gật đầu.
"Là do ta làm, Hoàng đạo sư nếu muốn có thể thử tay nghề của ta một chút ".
Hoàng Thường cũng không khách sáo, cực kỳ dễ gần mà cười nói.
"Cung kính không bằng tuân mệnh rồi, để lão đạo thử tay nghề của Cơ nữ hiệp một chút ".
Hoàng Thường rốt cuộc động đũa, Hoàng Thường thực sự ăn rất chậm mà cũng ăn rất ít, mỗi thứ trên bàn gần như chỉ nếm, mỗi món ăn không đụng quá ba đũa, điều này khiến trong lòng Cơ Vô Song có chút không phục.
Cơ Vô Song tự tin tài nấu nướng của mình đã vô địch thiên hạ, chí ít nếu nơi này có danh hiệu trù thần thì Vô Song tuyệt đối là đệ nhất, nên biết trù nghệ của Vô Song không phải chỉ là từ bản thân ở tiền kiếp mà còn là một quá trình dung hợp với trù nghệ của Dung nhi để cả hai cùng có thu hoạch rất lớn, ngoại trừ điểm này ra... Cơ Vô Song còn có bí kỹ, chỉ cần nàng sử dụng bí kỹ thì bất kể là Vô Song nam hay Dung nhi đều chỉ có thể cam bái hạ phong mà nhường ngôi vị trù thần.
Nhìn thấy Hoàng Thường đụng đũa rất ít, lòng yêu nghề của Cơ Vô Song thực sự có chút không cam lòng bất quá Hoàng Thường nói câu tiếp theo không thể không khiến nàng có chút vui vẻ.
"Lão đạo có thể nói là ăn hết mỹ vị trong thiên hạ, cung đình trù sư cũng không lạ gì, vốn tưởng thiên hạ đã không còn mỹ vị gì đả động được lão đạo nhưng mà trước mặt Cơ nữ hiệp vẫn phải đụng đũa đến tận ba lần ".
Nói xong như sợ Vô Song không tin, Hoàng Thường lại nhẹ nói.
"Khoảng 2 năm về trước, lão đạo cũng từng có dịp trở lại Tương Dương, cũng lại được nếm lại tay nghề của Dung nha đầu, lần đó lão đạo cũng chỉ đụng đũa 2 lần ".
Thiên hạ này cũng không phải đồ ăn nào cũng có tư cách cho Hoàng Thường đụng đũa, trù nghệ của Vô Song trong mắt Hoàng Thường chỉ sợ đã là đệ nhất thiên hạ.
Hoàng Thường sau khi nếm thử đồ ăn của Vô Song làm liền cực kỳ ưng ý, sau đó như có như không mà mở miệng nói.
"Cơ nữ hiệp, không biết nữ hiệp muốn thành bạn hay thành thù của Đại Thanh? ".
Khi nói ra câu này, Hoàng Thường rốt cuộc không cười nữa.
Khi nghe xong câu này, Vô Song cũng không cười được.
Trên người Hoàng Thường chẳng có chút áp lực nào, cũng chẳng nhìn ra hỉ nộ ái ố nhưng mà Vô Song biết tùy vào một câu nói này có thể khiến rất rất nhiều việc xảy ra sau này mà nàng không thể kiểm soát được.
Trên đời này chỉ cần không bị ép đến tuyệt lộ thì chẳng có ai muốn đương đầu cùng Hoàng Thường, ngay cả Vô Song cũng là như vậy.
"Dĩ nhiên là bạn ".
Hoàng Thường sẽ không cho Vô Song thời gian suy nghĩ quá lâu mà Cơ Vô Song cũng sẽ không tốn thời gian suy nghĩ quá lâu.
Nghe được bốn chữ này của Vô Song, Hoàng Thường mới gật đầu mà cười nói.
"Tốt quá, nếu là bạn thì thật tốt, lão đạo thực sự sợ từ nay về sau không được nếm loại mỹ vị này lần thứ hai ".
"Cơ cô nương, lão đạo có chút suy nghĩ, trong đầu không biết có nên nói ra hay không? ".
Hoàng Thường muốn nói thì ai có thể cản?, nhìn Hoàng Thường ẩn ý cười với mình, Vô Song không khỏi cảm thấy có chút bất an tuy nhiên nàng không thể không đáp.
"Hoàng đạo sư, người muốn gì cứ nói ".
Hoàng Thường nghe vậy liền gật đầu sau đó nói ra một câu mà cả đời Vô Song cũng không tưởng tượng nổi.
"Cơ nữ hiệp, người nghĩ sao về việc tiến cung?, nếu người muốn lão đạo có thể sắp xếp cho người trở thành một trong tứ phi, cái này không khó ".
Hậu cung của Đại Thanh ở thế giới này đứng đầu cũng không phải là hoàng hậu, hoàng hậu tức là vợ của Khang Hy tuy nhiên ai vào cái vị trí này chỉ sợ cũng ăn đủ 'hành', ở trên đầu hoàng hậu còn đến tận hai vị hoàng thái hậu, áp lực đè nặng còn hơn cả Tôn Ngộ Không bị Ngũ Hành Sơn đè.
Dưới hoàng hậu là tứ phi hay còn được gọi là Tứ Đại Cung Phi, dưới Tứ Đại Cung Phi là Thập Nhị Phi Tần, Tam Thập Lục Mỹ Nhân cùng Thất Thập Nhị Danh Khí.
Một trong tứ đại cung phi của Khang Hy, cái địa vị này thật ra đã rất cao, bất cứ một đại cung phi nào đều có thể chấn hưng một gia tộc, đưa một trung lưu gia tộc thành đại gia tộc, tại cái thời đại này thì đại cung phi còn thoải mái hơn hoàng hậu nhiều, cái vị trí hoàng hậu kia quyền lực tuy lớn nhưng mà khổ thì cũng không ai bằng.
Đương nhiên ai muốn ngồi vào cái vị trí kia có thể ngồi, Cơ Vô Song nàng tuyệt đối không ham.
Cơ Vô Song quay đầu nhìn Hoàng Thường thật lâu thật lâu như xác định Hoàng Thường không có đùa mình sau đó giọng nói có chút trở nên lạnh.
"Hoàng đạo sư thật sự vui tính ".
Hoàng Thường cười cười như không coi Vô Song vào đâu mà nói.
"Cơ nữ hiệp từ Kiếm Trủng đi ra thậm chí chiếm Kiếm Trủng làm của mình, bản thân Cơ nữ hiệp lại nhận truyền nhân Cổ Mộ Phái làm đệ tử hơn nữa Cổ Mộ truyền nhân vốn cách xa nhân thế, không thể xuống núi, tám phần là Cơ nữ hiệp cũng từng vào Cổ Mộ đi? ".
"Thứ cho lão đạo nhiều chuyện, một đời lão đạo chỉ nhìn không thấu hai người ấy vậy Cơ nữ hiệp hoành không xuất thế liền trở thành người thứ ba, đến cả võ công của Cơ nữ hiệp cũng hư vô mờ mịt, thật thật giả giả khiến lão đạo quả thực nhìn không ra ".
"Bình thường cũng không có việc gì nhưng thời khắc này cũng không bình thường, cao thủ như nữ hiệp hoành không xuất thế khiến lão đạo có chút lo lắng ".
Nói dứt câu ánh mắt của Hoàng Thường rốt cuộc lộ ra uy thế, Hoàng Thường nhìn Vô Song mà nhẹ nhàng nói.
"Lão đạo thực sự tiếc trù nghệ của nữ hiệp, nữ hiệp vẫn là tiến cung đi thôi ".
Sự việc lần này... có chút không ổn.