Chương 220.5: Thánh Thần Phù Dung Công

Cực Võ

Chương 220.5: Thánh Thần Phù Dung Công

Lý Thương Hải thực sự có thể chiến hòa hoặc ít nhất là cầm chân Nguyệt Sát cho đến lúc này, thời điểm hiện tại chỉ cần Vô Song tham chiến nhất định có thể khiến Nguyệt Sát rơi xuống hạ phong, ít nhất cũng đánh đuổi kẻ này đi bất quá Vô Song một mực không hề tham chiến.


Không phải Vô Song hắn sợ hãi mà là hắn nghe thấy âm thanh của Lý Thương Hải vang lên bên tai mình.


Tiêu Dao Phái cũng có truyền âm nhập mật, một một tuyệt học cực kỳ nổi tiếng gọi là Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp, Lý Thương Hải trong lúc vừa chiến đấu với Nguyệt Sát vừa có thể dùng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp với Vô Song.


"Vô Song, ngươi nhìn cho kỹ một trận chiến này, yên tâm cô cô không chết được ".


"Kẻ này cùng cô cô có huyết thù nhưng mà không vì thế cô cô hạ thấp hắn, ngươi ngộ là Kiếm Giới nhưng Kiếm Giới của ngươi về bản chất lại là Sát Giới, cái này cô cô không thể giúp ngươi bất quá ngươi có thể xem hắn, hắn là kẻ duy nhất trong thiên hạ sở hữu Song Giới, một cái Nguyệt Giới cùng một cái Sát Giới ".


Đây chính là những lời Lý Thương Hải truyền đến tai Vô Song vì thế Vô Song bắt đầu quan sát thật kỹ cái trận chiến này, bất quá trong đầu Vô Song thật ra cũng đang tự hỏi, vì cái gì Nguyệt Sát sở hữu Song Giới?.


Cái cụm từ 'duy nhất trong thiên hạ' thực sự kích thích Vô Song.


Thiên hạ này chỉ có một người có khả năng sở hữu Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể nhưng mà ai ngờ Vô Song lại là người thứ hai?.


Thiên hạ này chỉ có duy nhất một người sở hữu thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ nhưng mà Vô Song vẫn cứ là người thứ hai.


Tương tự như Thương Thiên Thủ Hộ, cả thế gian chỉ có một đôi mắt, một đôi mắt của đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết – Lý Sư Sư, đôi mắt có thể chưởng khống nam nhân, đôi mắt của Ý Loạn Tình Mê ấy vậy mà Vô Song vẫn cứ là người thứ hai.


Hai chữ 'duy nhất' khi áp lên người Nguyệt Sát thì Vô Song thực sự có chút không phục, trong lòng hắn sinh ra cảm giác muốn thử.


Trên lý thuyết khi mà muốn thử một thứ gì đó thì ít nhất phải nắm được đại khái bản chất của nó, hiện tại Vô Song rõ ràng chẳng nắm được gì vì vậy hắn bắt đầu suy luận, suy luận Nguyệt Sát có điểm gì khác người.


Để đạt được hai chữ 'duy nhất' thì nhất định phải có điểm khác người, phải có điểm để không ai có thể làm theo, không ai có thể bắt chước, cái này hiện diện rõ nhất trên người Long Tượng Cổ Phật mà Vô Song từng gặp, nó cũng hiện diện trên chính người Vô Song.


Vô Song đương nhiên sẽ không nghĩ đến lý do cái tay cụt trên người Nguyệt Sát bởi vì nếu là tay cụt thì ai trên đời này chẳng làm được?.


Nhìn tới nhìn lui một hồi, thứ duy nhất mà Vô Song thực sự thấy đặc biệt ở Nguyệt Sát chỉ có Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, vật này chính là duy nhất.


Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc... thứ này công dụng thực tế là gì thì Vô Song không rõ nhưng mà trong bản cổ tịch mà Lý Thương Hải nói cho hắn thì bản thân Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc có khả năng khóa linh hồn của Bát Kỳ Đại Xà còn Bát Chỉ Kính lại có khả năng tạo ảo giác đưa Bát Kỳ Đại Xà vào một không gian khác, một thế giới khác.


Mấy cái truyền thuyết này nói giả cũng được, thật cũng được, tin cũng được mà không tin cũng được nhưng mà Vô Song lại là người sở hữu Bát Chỉ Kính và hắn thật sự cảm thấy có chút tương đồng.


Mỗi khi Bát Chỉ Kính hoạt động nó sẽ tạo ra một tấm màng, nó thật sự như cắt đứt không gian này, cách ly khí tức của Vô Song với thế giới này vậy.


Vô Song không rõ khả năng thật sự của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc nhưng mà hắn đoán nó có liên quan đến hồn.


Một người làm hai việc là điều hết sức bình thường, một người có thể đánh như hai người, kiêm nhiệm vụ của hai người cũng không phải không có, điển hình là Chu Bá Thông, Quách Tĩnh cùng Tiểu Long Nữ.


Vô Song hiện tại bắt đầu tự đặt giả thiết, hắn đặt giả thiết một người sở hữu Song Giới thì sẽ như một người song song làm hai việc nhưng vì sao Nguyệt Sát lại là người duy nhất làm được?.


Dần dần ánh mắt của Vô Song cũng không quan tâm đến trận chiến, hắn cũng quên luôn lời của Lý Thương Hải nói bởi vì lúc này hắn cảm thấy mình đã ở rất gần một cái gì đó.


Đáp án của Vô Song là hồn, vì Nguyệt Sát sở hữu Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc nên phần hồn của hắn chắc chắn đặc biệt, đặc biệt ở một điểm gì đó... ví dụ như phân hồn?.


Rất nhiều năm trước, Nguyệt Sát vốn là Nguyệt Thánh để rồi hiện tại hắn một mực gọi mình là Nguyệt Sát, tuy cái xưng hô chẳng để làm gì nhưng mà với Vô Song thì nó vừa vặn với cái suy nghĩ của hắn, nếu như Nguyệt Thánh là một phần hồn mà Nguyệt Sát là một phần hồn khác thì sao?.


Hai phần hồn cộng đồng chưởng khống thân thể từ đó Nguyệt Sát nắm giữ Song Giới bởi mỗi hồn sẽ chưởng khống một giới?.


Suy nghĩ này chẳng có bất cứ căn cứ nào nhưng mà Vô Song lại cảm thấy hợp lý vô cùng bởi vì có khả năng rất lớn Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc chính là chìa khóa của sự phân hồn kia, là chìa khóa để Nguyệt Sát nắm giữ Song Giới.


Nghĩ tới đây Vô Song rốt cuộc nắm được một cái chìa khóa của riêng mình.


Nếu trước đây Nguyệt Sát là người duy nhất sở hữu song hồn thì hiện tại cũng có một Vô Song sở hữu song hồn, Nguyệt Sát làm được thì sao Vô Song hắn không làm được.


Vô Song đang đặt ra một loại giả định mà chẳng có ai chứng minh được bất quá nếu theo cái giả định này thì Vô Song có thể thử, dù sao thử cũng không mất gì.


Sau khi vạch ra một con đường, Vô Song bắt đầu thực hành.


Muốn đạt tới Song Giới thì ít nhất phải nắm được hai loại Giới khác nhau sau đó mới cộng đồng sử dụng.


Vô Song có Kiếm Giới vậy hắn cần tìm một loại Giới nữa.

Bản thân Vô Song đã sở hữu Kiếm Giới vậy thì hắn không thể nào lại sở hữu thêm một Giới, đáp án mà hắn cần tìm phải bắt đầu từ Cơ Vô Song.


Cơ Vô Song chẳng thể luyện võ công bình thường nhưng mà nó chẳng liên quan gì đến việc nàng có thử sử dụng Giới hay không bởi vì Giới liên quan đến 'Ngộ' mà không phải là 'Võ'.


Kẻ có thể Ngộ ra Giới thì chắc chắn trở thành đế vị, cho dù phàm nhân mà Ngộ ra Giới cũng tương tự chỉ là Cơ Vô Song sẽ Ngộ ra cái gì?.


Vô Song để có được Kiếm Giới của mình đã phải trải qua thập tử nhất sinh, trải qua không biết bao nhiêu việc mới có thể hoàn thành Kiếm Giới, Cơ Vô Song muốn từ hai bàn tay trắng mà Ngộ ra Giới là việc không thể nào bất quá Vô Song vẫn muốn thử.


Nếu Giới là khảo nghiệm của Thiên Đạo, Ngộ ra Giới tức là vượt qua khảo nghiệm mà được Thiên Đạo tán thành thì Vô Song bỗng nghĩ đến một thứ đặc hữu trên người Cơ Vô Song.


Cơ Vô Song cộng đồng sở hữu Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê, thứ mà tại thế giới kia Tây Thi từng sở hữu.


Tây Thi căn bản không có Giới nhưng mà Tây Thi lại có thể sánh ngang với A Thanh điều này bỗng dưng làm Vô Song nghĩ đến hai loại thiên phú của nàng đồng thời làm Vô Song nghĩ tới một vật mà Tây Thi tặng cho hắn.


Tây Thi từng sống qua một kiếp của Võ Tắc Thiên, nàng sáng tạo ra Thánh Thần Phù Dung Công.


Vô Song nắm giữ một bản đế đạo võ học như Thánh Thần Phù Dung Công nhưng mà hắn căn bản không tu luyện, không phải hắn không ham mà là ngay trang đầu tiên đọc phần yêu cầu hắn đã quyết định từ bỏ.


Yêu cầu của Thánh Thần Phù Dung Công chính là cộng đồng sở hữu Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê.

Vô Song chỉ cần mở tiêu đề ra liền lập tức gấp sách lại, căn bản không có hứng đọc nữa, Thánh Thần Phù Dung Công chính là được viết riêng cho Tây Thi, thiên hạ này ai luyện được?.


Tiếp theo dưới cơ duyên xảo hợp thì Cơ Vô Song thật sự đủ điều kiện tu luyện Thánh Thần Phù Dung Công bất quá thời điểm đó Cơ Vô Song thực sự không rảnh, không thể kiếm đâu ra được thời gian rảnh.


Ban đầu Cơ Vô Song nào biết mình 'tự nhiên' đạt được hai loại thiên phú này?, mãi về sau Cơ Vô Song mới phát hiện ra sau đó phải che kín dung mạo mình vào, thời điểm đó đại khái cũng là lúc Cơ Vô Song tới Cổ Mộ.


Từ đó đến nay cũng như Vô Song, Cơ Vô Song gần như không thể thoát thân, một mình dạy dỗ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ hơn nữa còn chạy đông chạy tây, chạy ngược chạy xuôi, nàng căn bản không có thời gian tu luyện chứ đừng nói là tĩnh tâm đọc sách, tĩnh tâm nghiên cứu Thánh Thần Phù Dung Công, Cơ Vô Song thậm chí bỏ luôn cả môn đế đạo võ học này ra khỏi đầu.


Dĩ nhiên hiện tại một khi cả Vô Song cùng Cơ Vô Song đều nhớ tới Thánh Thần Phù Dung Công thì khác, tuyệt đối rất khác.