Chương 222: Hư Vô

Cực Võ

Chương 222: Hư Vô

Vô Song không thật sự không có tình cảm gì quá đặc biệt với Lý Thương Hải, ngay cả hai chữ cô cô cũng chỉ là thuận miệng mà gọi nhưng mà thời điểm thấy bộ dạng này của Lý Thương Hải, lòng Vô Song có chút đau.


Không riêng gì Vô Song mà bất cứ ai vào trường hợp của hắn cũng thế, một Lý Thương Hải ngày thường bá đạo ra sao ấy vậy mà hiện tại lại chỉ như một nữ tử mềm yếu vô lực, nhìn ánh mắt đầy ai oán, bất lực cùng không cam tâm của nàng Vô Song không khỏi chạnh lòng.


Lý Thương Hải thật sự không cam tâm, thật sự không muốn.


Nàng nằm trong lồng ngực Vô Song, cơ thể mềm mại vô lực nhưng mà ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Nguyệt Sát, nàng không cam tâm, nàng không chấp nhận, vì cái gì Nguyệt Sát còn sống, còn có thể đi lại mà nàng lại vô lực không còn chút sức nào?.


Lý Thương Hải lúc này thậm chí cố gắng đẩy Vô Song ra, cố gắng đứng bằng đôi chân của mình, miệng của nàng thì thào những âm thanh nhỏ vô cùng bất quá Vô Song vẫn là nghe thấy.


Nàng nói 'Không thể nào', lặp đi lặp lại như vậy.


Vô Song đương nhiên sẽ không để cô cô của hắn thoát ra, ít nhất là lúc này.


Một bàn tay của Vô Song ôm chặt lấy vòng eo của Lý Thương Hải sau đó hắn nhè nhẹ nói vào tai nàng.


"Cô cô, người không có thua hắn, người chắc chắn không có thua hắn, người thắng rồi ".


Cũng chẳng biết có phải vì lời nói của Vô Song hay không, Lý Thương Hải liền ngửa đầu lên mà nhìn hắn, lúc này nàng lại như thì thào.

"Ta thắng đúng không? ".

Nàng hiện tại rất yếu nhưng mà ánh mắt kiên định vô cùng, nàng cứ như không nhận được câu trả lời thì nhất định không chịu vậy.


Đối với ánh mắt của nàng, Vô Song cũng kiên định mà đáp lại.

"Cô cô, người thắng rồi ".


Nghe được câu khẳng định này, Lý Thương Hải như mới thiếp đi, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười tuyệt đẹp.


Ít phút trước, cách xa ngàn vạn dăm, Cơ Vô Song được thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt Tiểu Long Nữ thì ít phút sau, nơi Bồng Lai xa xôi, Vô Song được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lý Thương Hải.


Thế gian nếu có kỳ cảnh thì đây chính là kỳ cảnh, kỳ cảnh có thể khiến con người ta triệt để say đắm trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc này như hóa thành bất tử.


Cái khoảnh khắc này sẽ còn đẹp hơn nữa nếu không có Nguyệt Sát.


Ôm Lý Thương Hải trong lòng, ánh mắt nhìn Nguyệt Sát đang tiến đến, Vô Song căn bản cũng không buông Lý Thương Hải ra, ánh mắt có chút phát lạnh mà đáp.


"Công dụng của Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc là gì?, nếu không có thứ đó ngươi chắc chắn đã chết".


Vô Song thực sự không rõ ràng vì sao Nguyệt Sát có thể đứng lên nhưng mà Bát Chỉ Kính rõ ràng, thời khắc Nguyệt Sát dính chiêu là lúc Bát Chỉ Kính rung lên bần bật, là lúc Bát Chỉ Kính như đón chào một người quen biết.


Trước đây Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc chỉ xuất hiện một viên, Vô Song cũng không có cảm giác gì đặc biệt nhưng mà Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc khi đủ cả hai viên thì thực sự lại cho Vô Song cảm giác mơ hồ, bằng vào Bát Chỉ Kính bản thân Vô Song có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc đang thủ hộ Nguyệt Sát.


Vô Song một đời còn chưa từng thấy cuộc chiến nào ngắn ngủi như trận chiến giữa Lý Thương Hải cùng Nguyệt Sát, hai người đại khái chỉ đối chiêu mười lần mà thôi.


Nếu thực lực hai bên quá cách biệt thì không nói hoặc một bên bất cẩn lộ ra nhược điểm chí mạng thì Vô Song cũng sẽ không thắc mắc nhưng đây là cuộc đấu của Đế Vị.


Đến cả cấp bậc ngũ tuyệt như Bắc Cái cùng Tây Độc đều có thể quần nhau vài ngày vài đêm thì thừa hiểu sức chịu đựng của Đế Vị ra sao.


Trận chiến này thực sự để lại cho Vô Song một ấn tượng rất mạnh, một trận chiến này có thể nói là tinh hoa vài chục năm đúc kết của cô cô Lý Thương Hải, đúc kết vài chục năm tinh hoa chỉ để đợi một thời khắc tỏa sáng, một chiêu giết chết Nguyệt Sát.


Trong một khoảnh khắc, Lý Thương Hải đạt đến Song Giới, đạt đến thăng hoa đỉnh cao của võ đạo thậm chí khoảnh khắc đó nếu có ai bảo Lý Thương Hải chạm đến Hợp Đạo Cảnh thì Vô Song cũng tin, ngay cả Đại Quốc Chủ cùng Thiên Thánh nếu có mặt ở đây cũng chẳng thể phản bác.


Dưới một khoảnh khắc thăng hoa kết tinh vài chục năm tâm huyết... Nguyệt Sát vốn đã phải chết, hắn sống được là bởi Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, là vì Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc cứu hắn một mạng.



Nguyệt Sát căn bản không đáp lời Vô Song, hắn có nói được hay không cũng là không biết nhưng mà Nguyệt Giới của hán thì vẫn còn, Sát Giới vẫn mở, hắn từng bước từng bước tiến về phía Vô Song.


Lại một lần nữa, Nguyệt Sát như biến mất giữa thiên địa.


Thời khắc này Vô Song chẳng thể biết Nguyệt Sát ở đâu hơn nữa Vô Song thậm chí có cảm giác Nguyệt Sát sẽ không lại chơi một trận sinh tử với hắn như lần trước.


Cuối cùng thì Vô Song đã hiểu vì cái gì Nguyệt Sát lại muốn chọn cách liều mạng với Vô Song, đặt cả hai vào làn ranh sinh tử, hắn không phải là đang liều mạng mà là đang tính toán.


Hắn tự tin hắn sẽ không chết, hắn tự tin hắn có Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc thủ hộ, nếu hắn thua hắn không mất gì cả, nếu hắn thắng thì có lẽ hắn sẽ đạt được sự thăng hoa trong kiếm pháp, Sát Giới của hắn sẽ càng thêm kinh khủng thậm chí bảo Nguyệt Sát đột phá Hợp Đạo Cảnh thì Vô Song cũng tin.


Lúc này thì khác, hắn đã trải qua cõi chết một lần, hắn sẽ không trải qua lần thứ hai hay đúng hơn có lẽ Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc chẳng thể cứu hắn lần thứ hai.


Nhìn Nguyệt Sát biến mất trong mảnh không gian này, Vô Song vẫn cứ ôm lấy Lý Thương Hải, trong tay Vô Song không còn là kiếm của hắn nữa mà chính là Nguyệt Độc Chi Mệnh của nàng.


Vô Song hiểu hiện tại hắn có hai con đường.


Con đường thứ nhất là ma hóa rồi bất chấp mà bỏ chạy, khi đó có thể bảo đảm an toàn cho cả hai.


Con đường thứ hai chính là ở lại quyết hơn cao thấp cùng Nguyệt Sát.


Nguyệt Sát đã cách cái chết rất gần rồi, Vô Song tuyệt không muốn bỏ qua cho hắn, giờ khắc này nếu không thể giết Nguyệt Sát thì sau này giết kiểu gì?.


Mục tiêu của Vô Song vẫn cứ là Đại Quốc Chủ, nếu trong trận chiến cuối cùng Đại Quốc Chủ có Nguyệt Sát giúp đỡ, khi đó Vô Song không có lấy một chút lòng tin nào thắng được đối phương.


Lần này có thể nói là sự thăng hoa của Lý Thương Hải mang lại kết quả không tưởng nhưng mà chịu một lần Nguyệt Sát sẽ không để bản thân mình chịu cảnh này lần thứ hai.


Vô Song rốt cuộc làm ra quyết định, có hắn ở đây Nguyệt Sát nhất định phải chết, Nguyệt Sát không chết thì bao nhiêu năm tâm huyết của cô cô há chẳng phải bỏ đi?.


Có hắn ở đây Nguyệt Sát nhất định phải chết hơn nữa cô cô nhất định không thể có thương tổn.


Nắm lấy Nguyệt Độc Chi Mệnh, Vô Song nhắm mắt vào.

Hắn nhắm mắt, cả thế giới đều tối đen như mực.


Khi hắn mở mắt ra, cả thế giới liền biến thành màu trắng bạc.


Nhắm mắt hay mở mắt thật ra không khác gì nhau bởi vì hắn đều chẳng thể thấy gì.


Đây chính là Vô Giới của Võ Tắc Thiên hoàng đế.


Trong Vô Giới, bất cứ cái gì cũng là vô, là không tồn tại.


Vô Song không hiểu, hắn không hiểu tại sao mình lại có thể sử dụng được Vô Giới bởi vì ngay cả khi Cơ Vô Song có thể sử dụng được đi chăng nữa thì liên quan gì đến Vô Song?, Vô Song lấy cái gì ra mà thi triển Vô Giới?.


Thời khắc này giữa Vô Song cùng Cơ Vô Song như có một luồng liên kết mới đồng thời cả hai cùng cảm nhận được có một vật kết nối hai người, vật này gọi là Bát Chỉ Kính.


Bát Chỉ Kính nhè nhẹ xoay tròn trên ngực Vô Song, nó dính vào lồng ngực của Vô Song sau đó một mực xoay tròn tạo thành một lớp hư vô kết giới trên người hắn.


Trước đây... Bát Chỉ Kính chỉ là vật nhưng giờ nó lại như một người bạn của Vô Song, như một phần của chính Vô Song.


Không ai hiểu điều gì xảy ra cả, cũng không ai ở đây có thể giải thích được chỉ biết Bát Chỉ Kính hiện tại có lẽ cũng giống Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, nó bắt đầu thức tỉnh.



Vô Song không rõ Bát Chỉ Kính vì sao có thể làm được việc này, theo kế hoạch của Vô Song hắn bất chấp tất cả mà mở Thất Long để giết Nguyệt Sát nhưng mà lúc này có lẽ không cần.


Với Vô Giới, Vô Song căn bản không thấy gì cả, trước mặt Vô Song là một vùng trắng toát, trong Giới này chỉ có sự hư vô.


Nếu thời khắc này có ai đứng nhìn tất cả thì có thể thấy Vô Song đang đứng như trời chồng, căn bản chẳng có phản ứng gì.


Vô Giới đặc biệt bởi một chữ 'vô', nó là sự hư vô, Giới này tồn tại như không tồn tại, trừ chủ nhân của nó ra không ai có thể chân chính nhìn thấy Vô Giới.


Vô Giới như một màu trắng thuần khiết để rồi khi Nguyệt Sát bước vào,hắn làm ô nhiễm Vô Giới, làm vẩn đục Vô Giới.


Nguyệt Sát căn bản không hiểu gì cả, không hiểu tại sao Vô Song lại đứng im như nộp mạng nhưng mà hắn cũng không quan tâm, thanh Sát Kiếm lại đưa lên cao, hắn muốn chặt đầu Vô Song xuống nhưng mà hắn nào biết hắn bước vào phạm vi của Vô Giới.


Khi Nguyệt Sát chuẩn bị hạ kiếm, hắn nhìn thấy một đôi mắt tuyệt đẹp, một đôi mắt như câu hồn hắn, như đưa linh hồn hắn rời khỏi thân thể mà ngao du nơi cửu tiêu.


Thời khắc này Nguyệt Sát cũng bất động đồng thời tại cái màu trắng thuần khiết của Vô Giới lại xuất hiện một đóa huyết hoa nhưng khác với sự vẩn đục mà Nguyệt Sát mang lại, đóa huyết hoa này cực đẹp, cực mỹ lệ.


Huyết hoa hiện, đầu người rơi.


Nguyệt Sát đến chết vẫn còn đang trong mộng cảnh, đang thả hồn theo đôi mắt kia mà ngao du cửu tiêu.


Nguyệt Sát chết, đôi Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc liền lặng yên không hề lay động.


Vô Song một lần nữa nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra thế gian lại trở về như cũ chỉ là từ đôi mắt của Vô Song có hai hàng huyết lệ chảy ra.


Vô Giới sinh ra thuộc về Cơ Vô Song, không rõ vì sao Bát Chỉ Kính có thể giúp Vô Song sử dụng Vô Giới nhưng mà ánh mắt của hắn chỉ là mắt thường, sao mà so được với đệ nhất mị nhãn trong thiên hạ?.


Nhìn thấy đầu của Nguyệt Sát nằm lăn lốc trên mặt đất, Vô Song không khỏi khẽ rùng mình.


Vô Song biết tựa hồ hắn đã chạm đến một thứ cực kỳ đáng sợ, cái gọi là Vô Giới... thực sự quá mức kinh khủng.