Chương 137: Ngu Mỹ Nhân
Lăng mộ này rất lớn, dĩ nhiên nó không lớn được như Đông Hoàng Lăng hay Tần Hoàng Lăng nhưng nó chắc chắn là lớn hơn mộ bình thường nhiều.
Đừng nói làm mộ, đặt tại hậu thế thì diện tích của ngôi mộ này hoàn toàn có thể xây nhà, ngôi mộ này rộng phải hơn trăm mét vuông.
Để chôn cất một người thì ngôi mộ này quá lớn, lớn đến vô lý.
Dĩ nhiên thời cổ đại chẳng thiếu những ngôi mộ lớn tương tự nhưng mà một ngôi mộ dạng này... tuyệt đối không chỉ có một cỗ quan tài, tuyệt đối chẳng đặt một cỗ quan tài.
Chạm tay vào lăng mộ Ngu Mỹ Nhân, Vô Song có thể cảm nhận được từng phiến đá xây lăng mộ cực kỳ mịn màng, trơn bóng nhưng mà cũng lạnh đến ghê ngươi, cái lạnh không khác gì giường hàn ngọc ở Cổ Mộ cả chỉ là nếu nhìn hay cảm nhận thì lại không cảm giác được khí lạnh, chỉ có chạm tay vào thì mới biết, đây lại là một điều khó hiểu nữa.
Muốn tiến vào mộ phần của Ngu Mỹ Nhân đương nhiên phải đục một lỗ trên lăng mộ hoặc hủy luôn một phần trên lăng mộ thì mới có thể vào được nhưng mà dù sao đây cũng là mộ phần người đã mất, nếu không phải hủy thứ gì dĩ nhiên là tốt nhất.
Vô Song không muốn hủy bất cứ phần nào của ngôi mộ cả nên bắt đầu tìm tòi, hắn muốn thử xem ngôi mộ này có cơ quan đặc biệt nào không, có cách nào để đi vào mà không làm ảnh hưởng tới kiến trúc trong lăng mộ hay không.
Lại bỏ ra vài giờ đồng hồ tìm kiếm rốt cuộc Vô Song đành phải chịu thua, hắn không tìm được bất cứ một cơ quan nào cả, lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Vô Song không thể mất quá nhiều thời gian ở đây được, phải biết gần như hắn đã tốn 2 ngày trời rồi, hắn cũng không rõ sự việc của Bồng Lai hiện tại phát triển thành tình huống gì, hắn nhất định phải mang Bát Chỉ Kính về.
Cho dù muốn hay không muốn bản thân Vô Song vẫn cứ phải phá hủy lăng mộ của Ngu Mỹ Nhân mà tiến vào.
Nhìn cái lăng mộ này Vô Song khẽ thở dài một hơi sau đó bắt đầu lùi lại vận sức, hiện tại Vô Song vẫn còn bị thương nặng nhưng nội lực thì đã hồi phục đủ, cận thân đánh nhau thì không được nhưng đánh ra vài cái Hàng Long mang đi phá công trình thì vẫn là việc dễ dàng vô cùng.
Vận Hàng Long Khí, Vô Song đang muốn xuất ra Kháng Long Hữu Hối nhưng mà chưởng lực sắp xuất ra rốt cuộc hắn vẫn thu lại.
Không phải vì Vô Song không nguyện phá hủy phần mộ này mà là Vô Song phát hiện ra một dị tượng khác.
Bước lùi lại ba bước, tiến về phía tảng đá với dòng chữ Mộ Ngu Trà.
Tảng đá này không lớn nhưng mà đủ đặc biệt.
Tuy không có lý do gì nhưng mà Vô Song... hoàn toàn tin tưởng cái ngôi mộ này có liên quan tới Đế Thích Thiên hoặc Từ Phúc.
Người khác không rõ nhưng Vô Song rõ, Vô Song rõ thế giới này có cả Từ Phúc lẫn Đế Thích Thiên dù sao một trường hợp tương tự chính là Hoàng Dung cùng Quách phu nhân, Dung nhi hiện tại còn đang là nữ nhân của hắn.
Từ Phúc là Từ Phúc, Đế Thích Thiên là Đế Thích Thiên.
Lăng mộ này có thể do một tay Đế Thích Thiên tạo nên bởi thiên hạ chỉ có hắn mới làm nổi nhưng mà người như Đế Thích Thiên rất khó tự mình hạ thủ, tự mình tạo ra một đại thủ bút đến mức này để tặng cho nữ nhân.
Vô Song thực sự nghĩ tới Từ Phúc, con người sống vào thời Tần năm đó, tức là đến thời điểm hiện tại cũng phải gần 2000 năm trôi qua.
Ngàn năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.
Tảng đá trước mặt Vô Song đã trải qua vô số năm tháng, nó không thể còn hoàn hảo đến mức này được, đặc biệt là ba chữ Mộ Ngu Trà kia thì lại càng không cần phải nói.
Người có lượng ma khí đến mức này cũng chỉ có Đế Thích Thiên.
Lăng mộ này là Đế Thích Thiên gây dựng, là Đế Thích Thiên khắc chữ nhưng mà Đế Thích Thiên làm việc chỉ sợ cũng là vì Từ Phúc, dù sao Từ Phúc có thể coi là một 'kiếp khác' của Đế Thích Thiên.
Giữa Đế Thích Thiên cùng Từ Phúc rốt cuộc có quan hệ gì thì Vô Song không thể nghĩ ra được bởi niên đại hai bên quá xa xôi, một người sống tại khoảng thời gian gần 2000 năm trước còn một người xuất hiện trên thế gian đại khái hơn 300 năm.
Nhìn vào tảng đá kia, Vô Song rốt cuộc lại ngồi xuống, hắn mang bàn tay nhẹ chạm vào tảng đá thậm chí nhẹ miết lên dòng chữ mà Đế Thích Thiên khắc xuống kia.
Dòng chữ này mang theo ma khí xung thiên nhưng khi Vô Song thực sự dùng tay chạm vào nó thì hắn mới nhận ra mấy con chữ không chỉ đơn giản như vậy.
Toàn bộ cơ thể Vô Song bắt đầu run lên, có một lượng ma khí khổng lồ chạy vào trong cơ thể Vô Song.
Ma khí nhập thể hơn nữa ma khí mạnh mẽ như vậy tuyệt đối có thể giết người.
Giây phút này Vô Song rốt cuộc biết cửa tiến vào lăng mộ này là ở đâu.
Ma khí sẽ không giết Vô Song bởi vì nó muốn giết cũng không giết được.
Vấn đề là sau khi ma khí tiến vào trong cơ thể Vô Song mà Vô Song không chết thì Vô Song cảm nhận được tảng đá tự động nứt ra làm đôi.
Tảng đá này như bị chia thành hai tầng trên dưới, tầng trên tách ra làm đôi lộ ra tầng dưới, tại tầng dưới này là một cơ quan ấn hình bàn tay, Vô Song căn bản không ngần ngại gì mà ấn xuống, cơ quan ấn liền lõm vào rồi mặt đất như có cái gì chuyển động.
Vô Song lập tức vận khinh công lùi lại, sau đó hắn mới nhìn ra được mặt đất xung quanh tảng đá này tách ra... để lộ một con đường tối đen như mực bên trong, một con đường dẫn thẳng xuống lòng đất.
Nhìn vào con đường này, ánh mắt Vô Song sáng lên.
Khi con đường này chưa mở bản thân Vô Song thực sự không cảm thấy gì cả nhưng khi nó mở ra thì Vô Song hiểu thứ cảm giác dẫn hắn đến Shogun này là từ đâu ra.
Không ngần ngại gì cả, Vô Song cứ thế tiến xuống mặt đất, đợi thân hình hắn hoàn toàn tiến vào trong bóng tối thì mặt đất lại chuyển động, lại trở về vị trí cũ như chưa từng có gì phát sinh, cứ thế mọi vật trở về với vẻ bình lặng của chính nó.
_ _ _ __ _ _
Bên ngoài thế nào thì Vô Song đã không còn rõ nữa, Vô Song chỉ biết trước mặt hắn lại là một vùng tối đen nhưng mà đây không phải là bóng tối, đây là do ma khí tạo thành che đi tất cả không gian, cái này chẳng khác gì Dược Vương Cốc cả chỉ là tính chất ma khí vượt qua Dược Vương Cốc quá nhiều quá nhiều, ma khí nơi này thậm chí phải cùng đẳng cấp với Hắc Địa.
Như một lẽ dĩ nhiên, như một thứ mang tính biểu tượng, cứ liên quan tới Đế Thích Thiên thì phải có liên quan tới ma khí.
Ma khí có thể cản mắt người đời nhưng không thể cản mắt Vô Song, đương nhiên Vô Song biết nơi này cũng không thể cản mắt đám người Thất Phúc Thần hay Thất Đế Tử, cái đám người có thể sử dụng ma khí tu luyện.
Ma khí bắt đầu tiến vào người Vô Song, một lần nữa nó cố giết Vô Song, bất cứ một con người nào chịu ma khí nhập thể hơn nữa ma khí 'đặc' đến mức độ này cũng chỉ có con đường chết, dĩ nhiên cho dù nó cố gắng thế nào thì nó cũng không tài nào giết được Vô Song.
Cứ thế, Vô Song băng qua khu vực hoàn toàn bị ma khí che đi để rồi đứng trước mặt hắn là một ngã ba đường, một ngã ba đường ngay dưới lòng đất.
Khi xuyên qua ma khí, khác với cái cảm giác tối đen như mực kia thì chính là ánh sáng, thứ ánh sáng của từng viên dạ minh châu gắn trên tường đá.
Đứng giữa ngã ba, Vô Song sẽ chọn đi đến đâu?, hắn suy nghĩ một chút rốt cuộc lựa chọn đi thẳng.
Không có bất cứ thứ gì cản trở, không có bất cứ thứ gì ngăn cản, cứ thế một đường đi thẳng, Vô Song lại dừng trước một bậc cầu thang, một bậc cầu thang tương đối ngắn hướng lên trên.
Không cần phải đoán, từ địa hình địa thế thì hắn cũng biết được, cái cầu thang này sẽ dẫn tới đâu.
Bước lên từng bậc cầu thang, gần như giống với từ lầu 1 đi lên lầu 2 vậy, tại lầu 2 thì Vô Song nhìn thấy một cánh cửa, cánh cửa giống hệt với Thạch Thất nơi chôn cất Quỷ Vương – Nobunaga, chỉ khác là tại cánh cửa có một cái bảng đặt ở nơi cao nhất, nơi này ghi rõ – Ngu Trà Chi Mộ.
Khác với lúc ở Thạch Thất, Vô Song thản nhiên đẩy cửa mà vào.
Cửa mở ra rồi chính tay Vô Song đóng lại.
Hắn tiến vào, ngửa đầu lên, đập vào mắt Vô Song nơi xa xa là một bức tranh.
Bức tranh được đặt ở nơi cao nhất gian phòng.
Dưới bức tranh là một cỗ quan tài, một cỗ quan tài màu đen thuần túy.
Cỗ quan tài nằm trên một tế đàn, bên dưới tế đàn có nước, là mặt nước đen ngòm với từng đóa hoa sen thuần một sắc đen mọc lên, một cái ao sen tràn ngập hắc khí.
Ở giữa ao sen cùng tế đàn chính là chỗ Vô Song đứng, là một con đường kéo dài thẳng lên tế đàn đồng thời trên con đường này có từng hàng tượng đồng đặt song song hai bên, những tượng đồng này đều chỉ có một động tác, toàn bộ cúi gằm mặt mà quỳ xuống, điệu bộ muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính.
Vô Song nhìn toàn cảnh căn phòng này để rồi thở ra một hơi.
Đối với Vô Song trong căn phòng này cái gì cũng không quan trọng nữa, thứ quan trọng chỉ còn là bức tranh kia mà thôi.
Một bức tranh mà chỉ cần nhìn vào đã khiến Vô Song run lên.