Chương 213: Giải Quyết (1)

Cực Võ

Chương 213: Giải Quyết (1)

Thế giới của hai người có thể tồn tại trong bao lâu?, thực sự có chút đáng buồn khi cái thế giới này chỉ tồn tại chưa đến nửa phút đồng hồ.


Khi mà Linh Tố thà nguyện đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà nàng không muốn tỉnh lại thì có một thứ âm thanh kéo nàng về hiện thực, một thứ âm thanh đổ vỡ đinh tai nhức óc.


Địa Thánh rốt cuộc trở về, bản thân Địa Thánh trở về là đương nhiên chỉ tiếc... lão nhân này chọn sai thời điểm.


Địa Thánh trong lòng gấp vô cùng, cũng không kịp nhìn trước ngó sau, vì an toàn của Linh Tố cùng Dược Vương, Địa Thánh chỉ vừa nhìn thấy khói phòng bếp liền phá cửa chính mà lao vào, khí thế hùng hổ vô cùng, cứ như có bao nhiêu tức giận, bao nhiêu sát khí dồn sạch vào cái cửa ra vào vậy.


Một chiêu này sử dụng đến cảnh giới tuyệt đỉnh, chỉ sợ đây là tinh hoa chưởng pháp cua Địa Thánh bất quá khi cửa chính bị phá hủy, Địa Thánh liền nhìn thấy hình ảnh không nên thấy.


Địa Thánh vừa bước vào liền thấy Vô Song ôm Linh Tố môi kề môi, sắc mặt Địa Thánh liền xuất hiện vẻ không hiểu ra sao.


Địa Thánh một đời làm bạn với kiếm thuật đến khi kiếm thuật đại thành thì liền chuyên tu sang một dạng khác, một con đường mà Địa Thánh nói là hòa kiếm thuật vào tự nhiên đại đạo hay nói trắng ra là từ làm bạn với thanh kiếm sắt thì đổi thành làm bạn với cây cỏ hoa lá, Địa Thánh đối với nhân tế giao tiếp vốn không quá giỏi, bản thân cũng không thích giao tiếp nhiều làm gì.


Địa Thánh cũng không trải qua tình yêu nam nữ, không phải đây có là bệnh của phái Võ Đang hay không mà đại đa số người Võ Đang Phái đều lấy tổ sư khai phái làm tấm gương sáng, một đời giữ vững thân đồng tử, tất nhiên cái này cũng có một phần liên quan tới nội công tâm pháp của Võ Đang.


Đệ tử Võ Đang ai cũng muốn lấy Thuần Dương Vô Cực Công làm mục tiêu, ai cũng muốn học môn thần công này có điều Thuần Dương Vô Cực Công, Thiếu Lâm Đồng Tử Cồng và Toàn Chân Tiên Thiên Công lại là ba môn võ học cấm phá thân đồng tử.


Nói cấm phá thân đồng tử cũng không đúng, ba môn võ công này đều chia cảnh giới, luyện đến cảnh giới thượng giai liền có thể phá thân nhưng nội lực sẽ hao tổn, luyện đến đỉnh giai mới có thể chân chính phá thân, không quan tâm tới các loại tác dụng phụ nhưng mà muốn luyện đến đỉnh giai thường thường cũng đi hết hơn nửa đời người, lúc đó... cũng chẳng còn mấy hứng thú với việc chăn gối, cứ như thế tiếp tục truy cầu trên con đường võ đạo.


Dĩ nhiên Địa Thánh cho dù không hiểu biết quá nhiều với tình cảm nam nữ nhưng cũng phải hiểu Vô Song cùng Linh Tố đang làm gì.


Địa Thánh quả thật bị đứng hình một lúc sau đó trong lòng sát ý lại nổi lên.


Dược Vương coi Linh Tố như cháu nhưng mà tình thương của Dược Vương với Linh Tố thì còn không bằng của Địa Thánh với Linh Tố, trong thiên hạ này Địa Thánh mới là người sủng ái và nuông chiều Linh Tố nhất, tuy rằng mặt ngoài ông không thể hiện rõ ràng nhưng trong nội tâm Địa Thánh đối với Linh Tố vốn luôn yêu thương nàng vô cùng, ông coi Linh Tố như con gái ruột vậy.


Địa Thánh nhìn Vô Song lại thêm một đoạn kí ức không vui vẻ gì bản thân ông liền nghĩ đến việc Vô Song dùng tà thuật với Linh Tố, dù gì Vô Song thể hiện đã đủ tà dị bất quá hiện tại Vô Song còn đang ôm Linh Tố thì Địa Thánh sao dám ra tay, vị lão nhân này lập tức lạnh giọng quát lên.


"Yêu vật, thả nàng ra lão phu có thể tha cho ngươi một mạng ".


Địa Thánh nói đương nhiên chỉ là nói, lúc này Vô Song đã được thăng cấp lên hàng 'yêu vật' không thể không giết.


Một câu nói của Địa Thánh khiến Linh Tố ngạc nhiên vô cùng, nàng lúc này còn mơ mơ hồ hồ đứng giữa thực cùng mộng, ánh mắt một lần nữa nhìn Vô Song, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.


"Đây không phải là mơ sao? ".


Nàng thì thào nhìn Vô Song, Vô Song cũng nghe được câu này chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.


"Đương nhiên không phải là mơ, huynh trở về rồi ".


Lại một lần nữa dùng tay ôm Linh Tố, để đầu nàng sát vào ngực của mình, lần này sắc mặt Linh Tố liền đỏ lên vì xấu hổ, dù sao lúc trước nàng còn đang tưởng là mộng còn bây giờ... mộng này hình như hơi quá chân thật rồi.


Vô Song ôm Linh Tố, Vô Song đương nhiên biết lúc này Địa Thánh cũng không làm gì mình, nhìn ánh mắt Địa Thánh lo lắng cho Linh Tố bản thân Vô Song liền cảm giác lão nhân này thuận mắt hơn rất nhiều.


Ánh mắt nhìn về phía Đại Thánh, hai tay vẫn ôm lấy Linh Tố, Vô Song chậm rãi nói.


"Tiền bối, vãn bối gọi Vô Song, quả thực là cháu ngoại của Dược Vương, điều này Linh Tố có thể chứng minh ".


"Vãn bối cùng Linh Tố đã có hôn ước, từ 10 năm trước nàng đã thuộc về vãn bối, vãn bối cảm thấy cũng không cần buông nàng ra ".


"Tiếp theo trái tim màu đen kia cũng không thuộc về vãn bối, thứ này chính là vật gây ra dị trạng ở Dược Vương Thôn, là thứ sản sinh ra ma khí ở Dược Vương Thôn, tiền bối lúc nãy cũng đã được thử qua sự tà dị của nó "


"Vãn bối đương nhiên muốn phá hủy vật này chỉ là như tiền bối thấy vật này tà dị tuyệt luân, không biết có thể phá hủy bằng cách nào vì vậy cũng chỉ có thể mang theo ".


"Ở ngoài kia thật ra đã an toàn, đám sinh vật bất tử đều bị tiêu diệt sạch, hai người đứng sau sự việc kia một kẻ gọi là Thạch Vạn San chắc tiền bối đã biết, nữ tử gọi là Tử La Lan, cả hai đều đã bị áp chế không còn lật nên được sóng gió gì".


"Dĩ nhiên với thực lực của vãn bối thì không thể một mình giải quyết được, lần này có thể thành công là nhờ toàn bộ Nam Thiếu Lâm dốc sức, Giác Viễn đại sư bỏ ra cái giá rất lớn mới tiêu diệt được hoàn toàn địch nhân ".


Tự nói một tràng, rốt cuộc Vô Song mới dừng lại nhìn Địa Thánh đang không hiểu mình vừa nghe thấy gì nữa, ánh mắt của Vô Song bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, toàn bộ khí thế đều dồn vào đôi mắt, mạnh mẽ kháng cự Địa Thánh.


"Tiền bối, người tin cũng được, người không tin cũng được, nếu người tin thì không có chuyện gì, nếu người không tin thì có thể tự mình ra ngoài kiểm tra hoặc lại cùng ta đánh một trận bất quá không phải là ta tự cao tự đại nhưng chỉ cần tà vật còn ở trong tay ta, tiền bối tuyệt không phải đối thủ ".


"Đương nhiên nếu tiền bối vẫn muốn đánh, Vô Song tận lực bồi tiếp đến cùng ".


Vô Song nói dứt lời, cánh tay liền khẽ chuyển từ vòng eo Linh Tố sang bên hông mình, chậm rãi mở ra hộp gỗ rồi nắm lấy Tâm Giới trong tay.


Địa Thánh có tin lời Vô Song hay không?, lúc này Địa Thánh đối mặt với Vô Song vậy mà cảm thấy lời Vô Song có chút đáng tin, quan trọng nhất là Vô Song nói không sai khi nói về thực lực của hai người hiện tại, Địa Thánh không sợ hãi Vô Song nhưng đối với dị vật trong tay Vô Song thì đến tận bây giờ vẫn có cảm giác khủng bố.


Hai người 'nam nhân' đối diện với nhau, khí thế không ai chịu thua kém ai nhưng mà trong phòng còn có một nữ nhân, Linh Tố nằm trong lồng ngực Vô Song rốt cuộc cũng tạm hiểu việc gì xảy ra, nàng liền cựa quậy người trong lồng ngực Vô Song, nàng muốn Vô Song buông eo nàng ra.


Linh Tố không cần nói thì Vô Song cũng hiểu ý, lập tức buông Linh Tố ra, sau đó Linh Tố liền bước lên một bước, chắn trước người Vô Song.


"Trương gia gia, lời Vô Song nói chắc chắn không giả, Linh Tố nguyện tin tưởng huynh ấy hơn nữa Vô Song đúng là cháu ngoại của gia gia, Vô Song tuyệt đối không thể có ác ý với Linh Tố lại càng sẽ không hại gia gia ".


Linh Tố đứng ra, hai tay dang rộng hoàn toàn che chở Vô Song, lấy tấm lưng nhỏ bé mà chắn cho người yêu, ánh mắt kiên định nhìn Địa Thánh.


Địa Thánh có thể không tin Vô Song nhưng chắc chắn sẽ tin Linh Tố, ánh mắt của Địa Thánh rốt cuộc trở về bình thường, khí thế toàn thân thu liễm lại, rốt cuộc hướng về Vô Song mà mở miệng.


"Lão phu không tin ngươi nhưng lão phu tin Linh Tố, việc ngươi nói toàn bộ đều là thật? ".


Vô Song đối mặt với Địa Thánh thản nhiên mà đáp.


"Đương nhiên là thật, một chữ cũng không sai ".


Địa Thánh ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tâm Giới trong tay Vô Song, bản thân lặng đi một chút như có điều suy nghĩ.


Địa Thánh im lặng, hết nhìn Linh Tố rồi lại nhìn Vô Song, rốt cuộc thở dài một cái.


"Được, coi như là lão phu trách oan ngươi, lão phu liền hướng về ngươi xin lỗi ".


"Bảo vệ Linh Tố, lão phu liền ra ngoài thám thính tình hình ".


Địa Thánh nói xong vậy mà lập tức xoay đầu, hướng về phía ngoài Dược Vương Cốc một đường chạy thẳng.


Nhìn theo bóng lưng của Địa Thánh rời đi ánh mắt Vô Song rốt cuộc có biến hóa.


Để một người như Địa Thánh cúi đầu nhận sai thực sự phi thường khó khăn, không phải đế vị cường giả nào cũng có thể hạ được mặt mũi.


Vô Song có thể nhìn ra Địa Thánh không thích mình nhưng lại cực thích Linh Tố, lần này chủ động xin lỗi chính là vì không muốn Linh Tố khó xử.


Vô Song rốt cuộc thở ra một hơi, bàn tay lại đưa ra ôm lấy Linh Tố.


"Lão nhân đó đối với muội thật tốt ".


"Muội yên tâm, bên ngoài thực sự không có việc gì, mọi nguy hiểm rốt cuộc đã qua, căn bản không còn gì phải lo lắng ".


Linh Tố nghe vậy cả người khẽ ngả về phía sau, tựa đầu vào ngực Vô Song, nàng cảm thấy... không rõ có phải mình gặp ảo giác hay không nhưng ngực Vô Song thật mềm, tựa đầu vào... cũng thật dễ chịu.


"Huynh không cần giải thích, lời huynh nói muội chắc chắn sẽ tin ".


Nói đến đây Linh Tố đột nhiên khựng lại, nàng quên mất một việc cực kỳ quan trọng.


"Muội quên mất, mau, muội dẫn huynh đi gặp gia gia... gia gia chỉ sợ sắp không qua khỏi ".


Trong Dược Vương Cốc, Địa Thánh được Linh Tố gọi là Trương gia gia còn 'gia gia' thì nàng dùng để xưng hô với Dược Vương – Trịnh Hạo Thiên.


Lời nói của Linh Tố lần này run lên, giọng nói đầy đau khổ cùng đắng chát, một câu nói thực sự dọa sợ Vô Song.


Hai người lập tức quên đi tất cả, Linh Tố liền nắm tay Vô Song chạy thẳng đến hậu viện nơi mà Dược Vương nằm đó.



Lòng của Vô Song lúc này có thể dùng từ như lửa đốt để hình dung, Vô Song thậm chí còn không có tâm tình nhìn bất cứ cái gì xung quanh, Vô Song lúc này chỉ quan tâm tới tình hình ông ngoại.


Dược Vương Cốc không lớn, chỉ theo vài lối rẽ Linh Tố liền đưa Vô Song vào hậu viện rồi chạy thẳng vào một gian phòng nơi Dược Vương nằm đó.


Vô Song thực sự rất gấp, vừa tiến vào phòng đã thấy ông ngoại nằm yên trên giường, thậm chí Vô Song còn cảm thấy bất an, cũng chẳng kịp nghĩ gì Vô Song vọt thẳng đến đầu giường của ông ngoại... tuy nhiên rất nhanh sau đó ánh mắt Vô Song liền dãn ra.


Ông ngoại hiện tại gầy hơn nhiều so với tưởng tượng của Vô Song nhưng dung mạo cũng không thay đổi gì.


Ngoài việc này ra thì ông ngoại mắc bệnh, là một căn bệnh khiến tính mạng ông nguy kịch vô cùng tuy nhiên rốt cuộc là bệnh gì khiến Linh Tố không có cách trị?, đáp án rất đơn giản, ông ngoại của Vô Song chịu ma khí nhập thể, toàn thân đã có rất nhiều chỗ biến thành màu đen, chỉ cần toàn thân chuyển hết thành màu đen chỉ sợ ông ngoại Vô Song sẽ biến thành cương thi.


Linh Tố nhìn thấy Vô Song quỳ bên giường của Dược Vương, trái tim nàng liền đau thắt lại, Linh Tố chỉ có thể cảm giác được sự bất lực lan tỏa khắp cơ thể, nàng cũng tiến tới quỳ bên cạnh Vô Song, nước mắt lại rơi.



"Xin lỗi... là tại Linh Tố vô dụng, là tại Linh Tố ngu đần... không cứu được gia gia, không thể bảo hộ được gia gia".


"Đây chính là quái bệnh hành hạ toàn bộ mọi người trong thôn, Linh Tố căn bản không cứu được bất cứ ai trong thôn.. hiện tại cả gia gia Linh Tố cũng không... ".


Nàng nói đên đây liền nghẹn lại, cả người run lên, thân hình nhỏ nhắn như sẵn sàng gục ngã bất cứ lúc nào.


Ngay thời điểm này Vô Song liền đưa tay ra, một tay lại ôm lấy thân hình Linh Tố, nếu Linh Tố lúc này bình tĩnh hơn thì có thể thấy sắc mặt Vô Song đã trở nên nhẹ nhõm vô cùng.


Vô Song đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bệnh này thế gian có lẽ không thần y nào có cách cứu trị nhưng mà Vô Song thì có.


Chỉ là ma khí nhập thể mà thôi, căn bản... giải quyết dễ vô cùng.


"Linh Tố ngoan, đừng khóc. Bệnh này huynh có thể trị, có huynh ở đây ông ngoại tuyệt đối không có việc gì".


Muốn trị hết được ma khí nhập thể cần thanh lọc toàn bộ ma khí trong cơ thể người bệnh.


Người khác có thể không biết làm sao để thanh lọc nhưng Vô Song lại cảm thấy dễ vô cùng, chỉ cần truyền máu của Vô Song tiến vào người ông ngoại sau đó chỉ là vấn đề thời gian.


Máu của Vô Song trực tiếp sẽ thanh lọc bằng sạch đám ma khí này hơn nữa vì Cơ Vô Song đã không thể coi là con người, máu của nàng cũng không thể gọi là máu 'người', căn bản sẽ không sinh ra tác dụng phụ nào trên người Dược Vương.


Nói cách khác nếu Ma Khí là virus thì máu của Vô Song sẽ là thuốc kháng sinh, thuốc đến bệnh lùi có điều thời gian nhanh hay chậm mà thôi.


Có Vô Song ở đây ông ngoại tuyệt đối không chết được.