Chương 211: Đoàn Tụ (5)
Tâm Giới vốn cực kỳ tà dị, nếu không phải Vô Song từng gặp qua quá nhiều chuyện thì nàng cũng không thể nào bình tĩnh như vậy khi thấy thứ này chưa kể Tâm Giới vẫn còn đang thả ra ma khí, thứ ma khí tinh thuần hơn nhiều so với chướng khí của Dược Vương Thôn, Địa Thánh không cảm thấy bất an mới là lạ.
Địa Thánh sống đến từng này tuổi nhưng mà quái sự gặp một đời ít hơn Vô Song nhiều, Địa Thánh sau khi thấy Tâm Giới liền quy về nó về tà vật, kiếm khí trong tay liền thay đổi mà vẽ thành một đường vòng cung hoa lệ, chuyển hướng mũi kiếm thẳng về phía Tâm Giới mà Vô Song đang cầm trong tay.
Tâm Giới thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, theo những đầu ngón tay của Vô Song chạm vào thậm chí phần nơi đó còn bị méo đi do tác dụng lực của Vô Song, nó gần như chẳng khác gì một hình trái tim bằng cao su cả, chỉ cần là người có mắt liền nhận ra Tâm Giới cũng sẽ chẳng cứng rắn gì.
Địa Thánh điều chỉnh tấn công, bản thân cũng nghĩ một kiếm hủy đi tà vật này ai ngờ khi kiếm của Địa Thánh đâm vào Tâm Giới vậy mà lập tức bị chặn lại, căn bản không thể tiến lên đồng thời kiếm khí cấp tốc co rút lại, cả thanh kiếm khí do Địa Thánh tạo ra trong phút chốc liền mất đi đầu nhọn, trở thành một thanh kiếm không có mũi kiếm.
Việc kỳ dị còn chưa hết, Tâm Giới chịu một kiếm của Địa Thánh thì ma khí phun ra càng nồng đậm, cứ như một con bạch tuộc phun mực vậy, ma khí lập tức phun thẳng ra khiến Địa Thánh không thể không lùi lại.
Biến cố này không chỉ làm bất ngờ Địa Thánh mà còn bất ngờ cả Vô Song, nàng căn bản không ngờ Tâm Giới còn có cái trò này.
Lúc trước chính Vô Song đã thử công kích Tâm Giới, làm gì có ma khí tuôn ra?, hơn nữa vì cái gì Tâm Giới thậm chí còn có thể cắn nuốt kiếm khí?.
Vô Song lấy Tâm Giới ra chỉ muốn dùng tạm vật này thành khiên chắn đồng thời cũng có chút chút hy vọng mong manh Địa Thánh có thể làm gì Tâm Giới, nếu hủy được vật này đương nhiên là tốt nhất bất quá Tâm Giới căn bản sẽ không bị Địa Thánh hủy đi hơn nữa thứ này thậm chí còn có thể khắc chế Địa Thánh?.
Tâm Giới không thể bị phá hủy là điều dễ hiểu, nếu vật này dễ phá hủy đến thế thì Đế Thích Thiên đã chẳng dám mang nó vào trung nguyên, về phần Tâm Giới sinh ra ma khí thật ra lại càng dễ hiểu.
Tâm Giới dưới sự cải tạo của Đế Thích Thiên vốn có khả năng sinh ra ma khí nhưng đúng hơn nó có khả năng hấp thu mọi loại lực lượng trong tự nhiên rồi sinh ra ma khí, ví dụ rõ ràng nhất chính là mạch nước ngầm ở Dược Vương Thôn.
Địa Thánh sử dụng kiếm khí thoạt nhìn thì cũng không liên quan gì đến lực lượng tự nhiên nhưng thực tế không phải, kiếm khí bất kể được hiểu theo nghĩa nào hay giải thích ra sao thì cũng được tạo nên bởi 'khí', khí sẽ được chia làm nội khí cùng ngoại khí, ngoại khí đương nhiên là không khí bên ngoài là thứ mà võ giả hấp thụ rồi dựa theo tâm pháp võ học chuyển hóa thành nội khí vì vậy cho dù nội khí hay ngoại khí thì vẫn phải là khí, từ đó không thoát khỏi năng lực thôn phệ của Tâm Giới bởi lẽ khí cũng là một loại lực lượng tự nhiên.
Nếu đây là thời tương lai, đưa Tâm Giới vào môi trường chân không thì Tâm Giới căn bản không thể sản sinh ra ma khí, Tâm Giới trong tay Vô Song vẫn đang liên tục tạo ra ma khí cho dù số lượng không nhiều chính là vì nó liên tục hấp thụ không khí bên ngoài rồi thả ra thành ma khí.
Kiếm khí của Địa Thánh là kiếm khí của đế cấp cao thủ, kiếm khí của Địa Thánh liệu sẽ tập trung bao nhiêu khí?, số lượng đảm bảo vượt rất xa cái không khí mà Tâm Giới đang hấp thụ, sau khi kiếm khí của Địa Thánh thì phần kiếm khí tiếp xúc lập tức bị thôn phệ sau đó ma khí được sinh ra.
Về trường hợp của Vô Song cũng chẳng có gì để giải thích, Vô Song sử dụng thuần sức mạnh thân thể mà đánh vào Tâm Giới, sức mạnh thân thể là thứ Tâm Giới không thể hấp thu căn bản sẽ không sinh ra ma khí hơn nữa Tâm Giới cũng không thể hấp thu.
Vô Song về cơ bản sẽ không địch lại Địa Thánh, sớm muộn cũng bị Địa Thánh bức lui nhưng mà khi Vô Song đã cầm Tâm Giới vào thì rất khác.
Địa Thánh lần đầu tiên bị đẩy lùi, ánh mắt lúc này hoàn toàn chuyển sang Tâm Giới, trong mắt Địa Thánh thì đây là đại tà vật có thể hủy thế gian, nhất định phải diệt trừ.
Địa Thánh cũng không có bất cừ chần chờ gì, kiếm khí trong tay lại được phục hồi sau đó dùng toàn lực chém ra một kiếm.
"Tà ma ngoại đạo, chết cho lão phu".
Địa Thánh hét lên một tiếng, kiếm khí như rồng cuộn lại tại một điểm, kiếm chiêu như lưu tinh xuất ra hơn nữa không chỉ nhanh mà uy lực còn kinh khủng vô cùng, một chiêu này chỉ sợ không thua kém gì Thải Tổ Thiên Nộ Quyền của Vô Song.
Kiếm này bình thường đã đủ uy hiếp Vô Song khiến nàng phải dùng toàn lực đón đỡ hơn nữa chỉ sợ cơ thể còn bị kích thương nhưng nắm trong tay Tâm Giới thì lại khác, Vô Song nghĩ nghĩ một chút liền đưa Tâm Giới lên làm lá chắn.
Một chiêu này của Địa Thánh gọi là Thái Cực Kiếm Vũ, là một trong ba kiếm có uy lực khủng khiếp nhất của Thái Cực Kiếm Kinh.
Thái Cực Kiếm Vũ có một đặc điểm chỉ cần chạm vào mục tiêu liền nổ tung tạo thành một cơn mưa kiếm vì vậy mới gọi là 'vũ', đương nhiên uy lực không chỉ thế bởi chiêu này bao gồm hai trạng thái, đơn thể kiếm khí cùng đa thể kiếm khí, chỉ riêng đơn thể kiếm khí được nén lại đã cực kỳ mạnh mẽ, uy lực của nó khủng bố vô cùng chuyên dùng để kích sát địch nhân về phần đa thể kiếm chỉ là dư uy bùng nổ của chiêu kiếm này, nếu địch nhân không chết dưới lần tấn công thứ nhất thì lần tấn công thứ hai sẽ làm nốt phần việc của mình.
Địa Thánh có tự tin một kiếm này hủy diệt được tà vật sau đó lấy dư uy là bức lui Vô Song, dư uy đương nhiên không thể khiến Vô Song quá chật vật nhưng lại giúp Địa Thánh chiếm được tiên cơ.
Địa Thánh tuy tính cách không bình thường cho lắm nhưng khi chiến đấu thì cực kỳ chuyên tâm, chỉ khi thực sự bước vào trạng thái chiến đấu Địa Thánh mới thể hiện ra mặt thiên tài của chính mình.
Tự tin với một kiếm mở đầu, Địa Thánh lại lướt về phía trước, lấy kiếm vực chuẩn bị áp chế Vô Song, chỉ cần có thể lấy được tiên cơ rồi lại dùng kiếm vực áp chế bản thân Địa Thánh tin tưởng nhất định có thể khiến địch nhân trọng thương, khiến địch nhân không thể không chạy khỏi Dược Vương Cốc.
Địa Thánh suy tính rất tốt nhưng nào ngờ kiếm chiêu vừa đâm vào Tâm Giới thì một chút uy lực cũng không thể gây ra, Tâm Giới như một lỗ đen vũ trụ nuốt chưởng lấy toàn bộ kiếm chiêu để rồi gần như ngay lập tức toàn bộ năng lượng trong kiếm chiêu được chuyển hóa thành phô thiên cái địa ma khí bắn ngược về phía Địa Thánh.
Địa Thánh đang lao tới, kinh hãi gần chết vội bế khí ngưng thần, dùng Kiếm Giới bảo hộ bản thân, toàn bộ nội lực trong người đều vận lên ngăn cản ma khí nhập thể.
Ma khí vốn không có sức sát thương nhưng nó có thể nhập thể, để ma khí nhập thể thì phiền toán vô cùng.
Đặc điểm thứ hai của Ma Khí chính là Ma Khí có thể ngăn cản giác quan của con người, chỉ cần ma khí đủ lớn để tạo thành một vùng bao phủ thì mọi giác quan, mọi cảm nhân của con người đều lập tức bị giảm đi thậm chí về lâu về dài còn có thể ảnh hưởng đến đại não con người.
Bản thân chướng khí ở Dược Vương Thôn đã ngăn cản Giác Viễn thế nào thì ai cũng biết, ma khí có tác dụng càng rõ ràng hơn, càng mạnh mẽ hơn.
Địa Thánh cũng tính là đen đủi, kiếm chiêu mạnh bao nhiêu thì ma khí sinh ra nhiều bấy nhiêu, lúc này Tâm Giới vẫn như một con bạch tuộc nhưng nó không phải chỉ phun ra một vùng mực mà là cả biển mực, biển mực lập tức bao phủ Địa Thánh đang lao tới.
Ma khí đương nhiên sẽ lan tỏa ra các khu vực xung quanh nhưng trước mắt nó vẫn sẽ phải bao phủ Địa Thánh cho dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Địa Thánh chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, bản thân trong phút chốc như bị cách ly khỏi thế giới này, xung quanh chỉ còn một vùng hư không tăm tối mù mịt, cho dù Địa Thánh kinh nghiệm phong phú cũng khó mà không cảm thấy một nỗi sợ hãi như ẩn như hiện.
Ngay lúc này Địa Thánh đột ngột nhăn mặt lại, cảm thấy một lực lượng khủng khiếp oanh kích phần bụng mình, trọng quyền nện thẳng vào bụng, uy lực lớn đến nỗi lục phủ ngũ tạng của Địa Thánh đều cảm thấy run lên, một ngụm nghịch huyết của Địa Thánh cứ thế phun ra, thân hình cứ như vậy bị đánh bay đi.
Quyền này đương nhiên là Vô Song xuất quyền, trong trạng thái bị ma khí bao phủ bản thân Địa Thánh căn bản không thể đỡ được một quyền của Vô Song, không nhìn thấy gì, tất cả các giác quan đều như bị khóa lại vậy làm sao mà ngăn được?.
Thân thể của Vô Song có thể nói là siêu cấp biến thái, một đòn toàn lực xuất ra lại thêm Địa Thánh không phòng bị thì lão nhân này tuyệt đối ăn không tiêu.
Vô Song một quyền đánh bay Địa Thánh, đương nhiên Vô Song tin tưởng Địa Thánh chỉ bị thương nhưng căn bản khó tính là thương nặng nhưng mà theo nàng như thế là đủ rồi, lợi dụng ma khí che chắn, Vô Song trực tiếp vận dụng Lăng Ba Vi Bộ, chạy thẳng về phía trước.
Địa Thánh không thể nhìn xuyên ma khí nhưng Vô Song có thể, đến khi ma khí bắt đầu lan ra xung quanh, đến khi Địa Thánh phát hiện không thấy Vô Song đâu nhất định sẽ đuổi về bên trong cốc nhưng mà hiện tại Địa Thánh lại có thương thế, ban đầu đã xuất phát chậm hơn lại thêm thương thế thì sao có thể ngăn cản Vô Song?.
_ _ _ _ __ _
Dược Vương Cốc có ba tầng phòng ngự, tầng đầu tiên là 3 ảo trân, tầng thứ hai đương nhiên là sát trận, tầng cuối cùng chính là Địa Thánh, vượt qua cả ba tầng phòng ngự thì tại Dược Vương Cốc cũng không còn gì ngăn cản bước chân của Vô Song nữa.
Theo đường lớn mà đi, Vô Song rốt cuộc nhập cốc hay đúng hơn là một sơn trang nhỏ, từ vị trí rất xa Vô Song đã nhìn thấy... có ánh lửa, có khói bốc lên.
Vô Song đi theo hướng khói mà tới, thân hình thấp thoáng ở bên ngoài đồng thời ánh mắt khẽ liếc vào bên trong, nơi đó có một thân ảnh quen thuộc vô cùng với Vô Song.
Bao năm rồi Vô Song không gặp nàng?, cũng phải 10 năm rồi Vô Song mới lại thấy thân ảnh của Linh Tố.
Nàng quay lưng về phía Vô Song, trên người mặc một bộ quần áo thôn nữ giản dị vô cùng, cách ăn mặc của nàng cũng chẳng khác gì 10 năm trước.
Linh Tố lúc này đang nấu cơm, thậm chí Vô Song có thể thấy rõ nàng dùng tay lau những giọt mồ hôi trên trán, bộ dạng phi thường chú tâm.
Nhìn bóng lưng của Linh Tố, Vô Song không khỏi mỉm cười, thân ảnh như quỷ mị tiến vào bên trong nhà bếp.
Với thực lực của Vô Song bản thân Linh Tố căn bản không thể phát hiện ra, cho đến khi Vô Song tiến tới bên cạnh nàng giữa hai người chỉ cách nửa bước chân thì Linh Tố mới khựng lại.
Linh Tố không nhận ra sự tồn tại của Vô Song chỉ là nàng ngửi thấy một mùi thơm nhẹ dịu rất dễ chịu.
Mùi hương này nếu là bình thường thì cũng thôi nhưng đây là thời điểm phi thường, sự xuất hiện của một mùi hương lạ trong đầu Linh Tố liền đại biểu cho sự nguy hiểm, nàng chẳng nhẽ không biết rất nhiều loại hương có mùi rất dễ chịu nhưng lại mang theo độc tố chết người?, Linh Tố thực sự bị dọa sợ.
Vô Song cũng phát hiện ra động tác của Linh Tố, nàng cũng không ngại ngần gì nữa, vòng tay qua eo của Linh Tố kéo nàng sát vào ngực mình.
Linh Tố khi thấy có người ôm lấy mình toàn thân liền cứng đờ nhưng cũng phi thường bình tĩnh, nàng cắn răng mà mở miệng.
"Ai? ".
Vô Song có thể cảm nhận rõ ràng Linh Tố đang sợ thế nào, trong lòng Vô Song liền cảm thấy hổ thẹn.
Nhẹ kéo thân hình căng cứng của Linh Tố vào lòng, cái cằm đặt lên bờ vai của Linh Tố, khuôn mặt kề sát bên cổ nàng, Vô Song ôn nhu mà đáp.
"Đừng sợ, huynh trở về rồi, sau này liền không có việc gì nữa ".