Chương 204: Tà Vật (1)
Ban đầu Vô Song chỉ đọc vài trang trong bản bút ký, lúc này nàng mới có thời gian để tham khảo kiến thức bên trong, bản bút ký của Thạch Vạn San thậm chí tương đối mỏng nhưng lại ghi chép rất tỉ mỉ, rất tường tận.
Bản bút ký này cơ hồ toàn bộ đều về cơ thể con người, chủ yếu là các phần mô cơ, lục phủ ngũ tạng, các dây thần kinh cùng khung xương, Vô Song thậm chí càng đọc còn càng bội phục Thạch Vạn San.
Vô Song đối với con người Thạch Vạn San thực sự chán ghét thậm chí muốn giết hắn nhưng tài năng của Thạch Vạn San thì lại thuộc về một phạm trù khác, tài năng của kẻ này không thể không bội phục.
Trong bút ký thậm chí còn viết đến mức đưa lực lượng bao nhiêu truyền vào thì có thể phá hủy một bộ phận, đưa bao nhiêu thì có thể khiến một bộ phận chỉ bị trọng thương, đưa bao nhiêu thì chỉ gây ra dư chấn.
Trong bản bút ký này của Thạch Vạn San, điển hình nhất chính là thể nội con người, Thạch Vạn San cũng không ghi chép quá trình thử thuốc trên nhân thể mà hắn ghi chép không ngờ lại thiên hoàn toàn về mặt võ học, thiên hẳn về phương án giết người.
Trong bút ký Thạch Vạn San tự đặt ra một loại quy đổi gọi là 'sóng', sau khi mang khí truyền vào cơ thể thì sẽ sinh ra 'sóng', tùy sóng mạnh yếu khác nhau mà hiệu dụng khác nhau.
Thân thể con người được ví như một mặt nước, bất cứ thứ gì đưa vào chỉ cần chạm vào mặt nước sẽ sinh ra sóng, làm mặt nước biến đổi.
Thạch Vạn San sau khi tự tạo một loại quy đổi gọi là 'sóng' thì liền sáng tạo ra một loại đồ án, một loại thủ pháp riêng biệt gọi là 'khống sóng'.
Khi con người đưa nội lực vào bên trong nhân thể đương nhiên có thể điều khiển nội lực của chính mình đi thăm dò kinh mạch của người khác, cái vấn đề này thì ai cũng biết nhưng lại chưa đủ với Thạch Vạn San, theo Thạch Vạn San thì khi đưa nội lực vào trong cơ thể sẽ sinh ra sóng, phải học cách điều khiển sóng thay vì điều khiển nội lực.
Vô Song đọc đến đây trong nội tâm thật sự kinh ngạc vô cùng bởi Vô Song không ngờ dần dần lại bị Thạch Vạn San thuyết phục, nội lực truyền vào nhân thể thực sự 'to lớn' hơn cái gọi là sóng nhiều lắm, khi nội lực đưa vào cơ thể thì sóng sinh ra nhưng không phải một tia sóng mà là rất nhiều tia sóng nối tiếp nhau.
Rõ ràng có thể đưa nội lực đi dọc cơ thể nhưng nội lực chỉ có thể đi theo đường kinh mạch, nhưng tất cả các tia sóng thì lại lan ra toàn bộ nhân thể, lan ra khắp mọi nơi trên thân thể con người, những thứ nội lực không nhìn thấy, không đến được, không cảm nhận được thì sóng đều cảm nhận được cũng đều làm được.
Nếu nắm được sóng, làm chủ được sóng thậm chí khiến Vô Song nghĩ đến sóng siêu âm của hậu thế, so với bắt mạch thông thường thì cao cấp hơn nhiều lắm, tỉ mỉ hơn nhiều lắm.
Ngoài vấn đề y học về nhân thể ra thì Thạch Vạn San còn chỉ rõ điểm đáng sợ của sóng, như ở trên đã nói sóng có to có nhỏ, tùy lực tác động sẽ khiến tùy dạng sóng sinh ra, tùy dạng sóng sẽ biến đổi mặt nước theo nhiều dạng khác nhau.
Muốn giết người đơn giản chỉ là đưa một chưởng trực tiếp đánh chết đối phương căn bản không có gì phải nghĩ càng không có gì phải đắn đo, bản thân Vô Song giết người cũng rất trực tiếp, nếu không muốn hành hạ đối phương thì chỉ cần một quyền hoặc một kiếm, không cần hoa lệ gì cả bất quá Vô Song tự hỏi liệu mình có thể giết người theo cách thần không biết quỷ không hay hay không?.
Thạch Vạn San vậy mà nghĩ ra một cách giết người riêng biệt, chỉ cần chạm vào nhân thể liền sinh ra sóng, hướng sóng đến thẳng vị trí cần chọn ví dụ là trái tim, vì sóng sinh ra quá yếu căn bản không có bất cứ diệu dụng gì tuy nhiên nếu ngày nào cũng đưa vào một loại sóng công kích trái tim thì sao?, trong khoảng 1 năm liền sẽ khiến người bình thường xuất hiện vấn đề về tim mạch, sau khoảng 3 năm liền vỡ tim mà chết, một cái chết hoàn toàn quy về tật bệnh mà không nhìn ra hung thủ.
Đương nhiên tùy thủ pháp đưa sóng mà tốc độ có thể nhanh hay chậm, kẻ ra tay có thể khống chế thời gian chết của đối phương thậm chí là địa điểm chết của đối phương, một dạng thủ pháp giết người cực kỳ kinh dị.
Vô Song đọc được nửa phần của bản bút ký trực tiếp gấp lại, không phải là Vô Song không muốn đọc tiếp mà là không nhịn được muốn thử, bàn tay Vô Song trực tiếp đưa ra chạm vào ngực Tử La Lan, sau đó để yên ở đó mà nhắm mắt cảm nhận.
Vô Song không có nội lực nhưng chỉ cần là lực chạm vào cơ thể con người cũng sẽ sinh ra thay đổi, sẽ sinh ra sóng bất quá sóng này căn bản không thể điều khiển nổi dù sao cũng không có nội lực làm vật dẫn.
Vô Song cũng không cần dùng sóng để giết người, cái mà nàng đang làm đơn thuần là cảm nhận sóng, cảm nhận cái giá trị mà Thạch Vạn San quy ước mà thôi.
Vô Song rất chú tâm cảm nhận rung động trong thể nội Tử La Lan bất quá rất nhanh chỉ có thể rút tay về mà thở dài, Vô Song đúng là không có nội lực, quá khó để cảm nhận sóng là dạng tồn tại như thế nào, dĩ nhiên Vô Song không có nhưng chân thân của Vô Song có.
Tại thời điểm Cơ Vô Song muốn kiểm tra 'sóng' thì chân thân của Vô Song đang ở trên xe ngựa cùng hai người Khúc Dương – Lưu Chính Phong, dĩ nhiên lúc này cả hai đều đang bị thương.
Chân thân của Vô Song cũng bị cái nguyên lý của Thạch Vạn San làm cho hứng thú thật lớn, bắt đầu từng bước truyền nội lực vào trong người Khúc Dương, bắt đầu kiểm tra cái gọi là sóng.
Sóng là một loại quy ước của Thạch Vạn San và sóng thật sự tồn tại tuy nhiên khả năng của sóng thì lại là một vấn đề, sóng là sáng ý của Thạch Vạn San nhưng trong bản bút ký kia tất cả chỉ là sáng ý, là một loại nghiên cứu của Thạch Vạn San sau nhiều năm trên thân thể con người, những điều Thạch Vạn San viết ra chỉ là lý thuyết là mộng tưởng của chính hắn.
Đừng coi thường cái gọi là sáng ý này bởi nó đã rất kinh khủng, ít nhất Thạch Vạn San đã đặt nền móng, đặt được bước chân đầu tiên, cái này cũng như Thi Khôi Thuật của Lam Phật, chính Lam Phật còn nghĩ nó không thể thành công, ai biết nhiều năm sau đến cả xác của Lam Phật cũng được mang ra để làm Thi Khôi?.
Chỉ riêng việc Thạch Vạn San dám nghĩ, dám viết thậm chí dám thử đã là rất kinh khủng, chí ít những gì hắn viết có thể làm cho Vô Song hứng thú.
_ _ _ __ _ _ __
Chân thân của Vô Song tiếp tục nghiên cứu sổ tay của Thạch Vạn San trong khi đó phân thân của Vô Song liền đứng lên bởi lúc này Giác Viễn cũng đã ngồi dậy, sắc mặt Giác Viễn hiện tại cũng tuyệt đối không tốt cho lắm, điều này có chút làm Vô Song lo lắng.
"Đại sư, người thế nào? ".
Giác Viễn nghe Vô Song hỏi liền thở dài một hơi, bởi Giác Viễn thấy Vô Song 'thua' nên mới mở ra Hỏa Giới sau đó liền gặp phản phệ, đương nhiên Giác Viễn cũng sẽ không trách gì Vô Song, sẽ không đổ thừa gì cho Vô Song.
"Lão nạp chỉ là vận công quá độ gặp phản phệ bất quá cường địch đã bị đẩy lùi, trước mắt liền không có vấn đề gì ".
Giác Viễn nói xong lại hướng ánh mắt về một phương khác rồi nhìn Vô Song.
"Nữ thí chủ, không biết có dự định gì không?".
Giác Viễn không biết quan hệ của Vô Song với Dược Vương như thế nào nhưng Giác Viễn sao lại không nhìn ra Vô Song cực kỳ quan tâm tới Dược Vương, lúc này Giác Viễn liền muốn biết dự định của Vô Song.
Vô Song nghe vậy cũng hiểu ý Giác Viễn, bản thân Vô Song liền bắt đầu tính toán giữa việc đi tìm nguồn gốc của của ma khí hay đến Dược Vương Cốc trước.
Vô Song dĩ nhiên muốn quay về gặp ông ngoại cùng Linh Tố thậm chí cực kỳ lo lắng cho hai người bất quá nếu khởi nguồn của ma khí vẫn còn tồn tại nơi Dược Vương Cốc vậy tất sinh biến, cho dù chậm một giây một phút thì ai biết việc gì xảy ra?.
Vật có thể sinh ra ma khí, tạo ra thảm trạng của Dược Vương Thôn chắc chắn không thuộc về thế giới này, chỉ thuộc về Đế Thích Thiên, loại tà vật này nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Vô Song suy nghĩ một chút rốt cuộc hướng về Giác Viễn mà đáp.
"Đại sư, tình tình trong cốc thế nào chúng ta cũng chưa biết, không bằng đợi hai kẻ này tỉnh lại rồi tra hải một phen?, hơn nữa tiểu nữ cũng muốn biết nguyên nhân vì sao bọn chúng có thể biến Dược Vương Thôn thành cái dạng này, vấn đề này nhất định phải hỏi cho ra lẽ nếu không về sau không khỏi xuất hiện trường hợp tương tự ".
Giác Viễn nghe Vô Song nói liền gật đầu, Vô Song nói phi thường có lý, quan trọng hơn tình trạng của Giác Viễn bản thân Giác Viễn tự biết, tạm thời Giác Viễn cũng không tiện động võ.
Giác Viễn hướng ánh mắt nhìn Tử La Lan cùng Thạch Vạn San, cả hai người đều đang bất tỉnh có điều Thạch Vạn San là trọng thương mà bất tỉnh còn Tử La Lan lại là chịu phản phệ mà bất tỉnh, đợi hai người tỉnh lại cũng không phải một sớm một chiều.
Giác Viễn nhìn đến đây sau đó lại nói.
"Hai người này hiện tại đã hôn mê, không rõ bao giờ mới có thể tỉnh lại,nơi đây cũng không thích hợp để lại không bằng chúng ta quay về Nam Thiếu Lâm trước? ".
Vô Song nghĩ ngợi một chút cảm thấy Giác Viễn nói rất có lý, ánh mắt hơi chuyển động rồi nói.
"Đại sư, vậy người mang cả hai về Nam Thiếu Lâm trước, cho người giam giữ bọn họ lại, tiểu nữ đi thám thính xung quanh một lần sau đó lại trở về?, đại sư yên tâm, tiểu nữ thể chất đặc dị không sợ loại chướng khí này, ta cũng không phải loại người cậy mạnh, nếu có biến cố lập tức sẽ rời khỏi, trở về Nam Thiếu Lâm hội quân với đại sư".
Vô Song lúc này rốt cuộc quyết định tự mình đi nhìn vật kia một chút, dù gì Vô Song cũng không sợ ma khí, về phần Giác Viễn bản thân nàng không muốn cưỡng cầu, Vô Song có thể nhìn ra thể trạng của Giác Viễn rõ ràng có vấn đề.
Giác Viễn lần này đứng suy nghĩ một chút rốt cuộc gật đầu, thân hình di chuyển nâng cả Thạch Vạn San cùng Tử La Lan lên, lại chắp tay với Vô Song mà nói.
"Vậy lão nạp trở về chùa trước đợi thí chủ, thí chủ chỉ cần về đến chùa lão nạp liền sẽ cho người ra đón, thí chủ cũng cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên cậy mạnh".
Giác Viễn nói xong hai người liền chia tay, Giác Viễn mang theo Tử La Lan cùng Thạch Vạn San về Nam Thiếu Lâm, ngược lại Vô Song bắt đầu dựa theo phương hướng ma khí mà kiểm tra thứ tà vật kia.