Chương 3: Kháng cự

Cực Phiến - Nghịch Càn Khôn

Chương 3: Kháng cự

Sáng sớm, sương mù vẫn mịt mờ khắp lối, tầm nhìn liền bị thu hẹp lại đến mức nhỏ nhất, đột nhiên lại nghe dưới chân núi huỳnh huỵch từng tiếng quyền, lại gần, đập vào nhãn quang là một thân ảnh nho nhỏ đang cùng mộc nhân tập luyện, nhìn thoạt qua, chắc cũng đã từ hai ba canh giờ trước.
Nhưng, liền quan sát kĩ một chút, mộc nhân cùng tập luyện, lúc này đã bị thân ảnh đó đem đánh đến mức có chút méo mó, cường độ như thế này, bất quá là phán đoán sai, lực lượng đem mộc nhân làm đến tận hư hại như này, chẳng lẽ lại là từ đêm qua đến giờ? Nếu là thật, hai tiếng cuồng nhân tập luyện đem trao cho hắn, quả cũng không ngoa!
Lại nói về thân ảnh kia, y vẫn miệt mài tập luyện chẳng màng đến cảnh vật xung quanh, mồ môi lúc này tuy đã đổ ra như suối, thẩm thấu qua từng lớp áo, làm ướt hết cả tấm lưng gầy, nhưng y vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, loại tu luyện này, bất quá, chẳng biết là quá kiên trì hay là quá điên cuồng!
Quyền thế vẫn từng tiếng đều đều xé gió lên mộc nhân, bỗng, từ thân ảnh y lúc này bỗng tỏa ra vài tia sáng kỳ dị, thoáng nghe liền có tiếng xương cốt răng rắc, là một người Tu luyện giả nhìn qua, chắc chắn có thể phán đoán được rằng đó là dấu hiệu đột phá của Nhân thể trọng..
Một âm thanh khe khẽ vang lên, không khí cũng xuất hiện vài tia ba động của năng lượng, thân ảnh đó cuối cùng cũng đột phát, chân chính bước vào bát trọng của Nhân thể.
" Nhân thể bát trọng, thật không dễ dàng gì đạt được "
Một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên, khóe miệng hắn cong lên một đường, nhếch miệng cười, lúc này, ngọn núi yên tĩnh dường như mới có dấu hiệu của sự sống, hắn bây giờ mới thả lỏng thân thể ra một tí, khí tức thoáng qua có một chút mạnh mẽ hơn, thân ảnh đó, không ai khác chính là Tôn Hàn
Đã gần hai tháng thời gian trôi qua, nỗ lực, cố gắng, cuối cùng hắn cũng đã đem Nhân thể thất trọng cường hóa lên thành Nhân thể thất trọng, quả thật là khiến hắn có chút thỏa mãn!
Nhưng sự hưởng thụ cảm giác này chưa được bao lâu, Tôn Hàn lại trưng ra một bản mặt khó nhìn, hai tháng thời gian, nói là hắn có thể dùng sự kiên trì, nghị lực của mình đem Nhân thể thất trọng thăng lên thành bát trọng, nhưng, bất quá tu vi cũng là một phần để quyết định thực lực, liền còn phải kể đến vũ kỹ và thủ đoạn!
Chiến thắng là vạch đích, tu vi là điểm xuất phát, còn muốn xem ai mạnh hơn, liền là phải xét đến thủ đoạn và vũ kỹ!
Tự cổ chí kim, một quy luật bất thành văn đã xuất hiện: " Thắng làm vua, thua làm giặc ", cho dù là vũ kỹ mạnh mẽ hay thủ đoạn tàn nhẫn đến cỡ nào đi chăng nữa, vẫn chỉ có kẻ chiến thắng mới được lên tiếng, đó là một quy luật nghìn đời, chưa có phiến sách cổ nào ghi rằng một con đại thố có tu vi cường đại có thể thắng được một con tiểu hổ mưu mô cả, và cũng chưa có một quyển đại điển nào nói rằng, một con tiểu hổ khi dùng thủ đoạn không thể ăn thịt ngược lại một con đại thố cả, cái đó, mới chính gọi là loại thực lực chân chính, mà đây cũng chính là điều Tôn Hàn không có được!
Hai tháng thời gian trôi qua, hắn không tìm được cho bản thân đến một loại vũ kỹ phù hợp. Chẳng phải là hắn quá kén chọn, hay không chịu mày mò tìm kiếm, nhưng chẳng hiểu sao khi thấy bất kỳ loại vũ kỹ nào, hắn cũng đều sinh một loại cảm giác rằng không phù hợp, thậm chí là khó chịu, như thể hắn không thể sử dụng loại thức chiêu đó, càng không thể biến vũ kỹ đó thành sức mạnh của mình, chính vì thế, mặc dù tu vi được nâng lên sau hai tháng, nhưng hắn vẫn có một nét ủ rủ..
Nắng lại lên, từng tia nắng ấm áp phủ hết cả Trường Sơn..
Tôn Hàn sau khi đột phá xong nhìn có hơi lôi thôi, lúc này cũng đã gọn gàng thay xong y phục, chạy nhanh về một hướng quen thuộc, đúng, lại là Viện kĩ gia
Chỉ còn bốn ngày nữa, là Võ gia thí! Thời gian để chuẩn bị cho thí hội cũng đã gần hết, do thế, hắn phải tức tốc chọn cho mình một bộ vũ kỹ, có như thế mới có thể dựa vào tu vi không quá tồi của bản thân cố gắng đạt được một vị trí ưu tú, còn không thì kết quả sẽ là ngược lại, và hậu quả cũng thế..
" Mẫu thân.. Nhi tử sẽ không làm người thất vọng..! "
Tôn Hàn vừa chạy, vừa lẩm nhẩm với chính bản thân mình, toàn bộ sự cố gắng của Tôn Hàn, đều được đặt trong Võ gia thí lần này, chính vì thế hắn nhất định không được phép thất bại!
Cảnh vật cứ thế lướt qua, gió vù vù thoảng qua tai Tôn Hàn, chỉ trong thoáng chốc, một tòa thành lớn nhưng cổ kín, chẳng thể giấu được nét quen thuộc trong mắt của Tôn Hàn hiện ra, hắn rảo từng bước vào, nhanh tay lấy mấy bộ vũ kỹ rồi đi ra khu tập luyện
" Thất Phong Đao, Nhị Chỉ Quần Cường, Thương Đoạt Hồn,... "
Đọc sơ qua toàn bộ, hắn liền cố bắt chước từng động tác như trong sách.. Từng động tác rồi từng động tác, hắn cứ vô thức mà tập luyện, chẳng một ai biết, ngay cả bản thân hắn cũng thế, cứ sau mỗi thế thương thế đao như vậy, lại có một luồng khí đen vô cùng quỷ dị đem một khí tức đầy tà ma tỏa ra, đậm đặc dần theo từng bước chân của hắn..
Thời gian cứ trôi, cứ trôi, hắn vẫn tập luyện, luồng khí bao quanh người hắn ngày càng đầm đặc, một mùi nguy hiểm đến khó lường lan tỏa khắp thiên địa, trời liền âm u chuyển tối..
Đang miệt mài luyện tập, hắn dừng lại, đôi mắt bỗng liếc lên nhìn sắc trời, là sắp mưa rồi.. Trong lòng hắn lúc này liền có chút trầm mặc lại, chẳng lẽ ông trời cũng không muốn hắn tham gia Võ gia thí sao?
Hắn đành im lặng, chỉnh lại tư thế, rồi quay sang kiếm ba quyển vũ kỹ, bỗng hắn trợn ngược mắt cả lên, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút không tin vào mắt mình
" Tại sao.. Tại sao lại thế này?! "
Là ba cuốn vũ kỹ khi nãy hắn lấy của Viện kĩ Tôn tộc, lúc này lại chuyển thành một màu đen kịch, ở giữa là một cái đầu lâu nhỏ, nhìn qua vô cùng ớn lạnh, thậm chí là muốn nôn vì khí tức quỷ dị đến khó chịu của nó!
Bỗng, những cuốn vũ kỹ đang im bặt liền rung lên bần bật như đang chống lại thứ gì đó, thoáng chốc nổ một tiếng, làm Tôn Hàn còn không kịp phản ứng, ba cuốn sách văng ra khỏi tay Tôn Hàn, duy chỉ khí tức màu đen thì liền tràn trề ra ngoài, chui vào từng ngõ ngách thân thể hắn không đến một điểm bất lợi, bất quá liền chẳng biết là do thực lực các đạo khí tức này quá mạnh mà cơ thể Tôn Hàn không thể phản kháng lại được, hay là do hắn đã quen với cỗ lực lượng tà ma nhưng khủng khiếp đến bậc này..
" Hự " Tôn Hàn lúc này vẫn còn đang choáng váng vì sự biến chuyển bất ngờ, nhưng cũng cố ổn định lại thân thể, đôi mắt lúc này liền liếc qua ba cuốn vũ kỹ khi nãy bị văng ra.. Lúc này, chúng lại bình thường!! Không còn phủ bởi màu đen, không còn tỏa ra khí tức, không còn những cái đầu lâu, không còn, không còn bất kì gì hết, tất cả đâu lại vào đó!!
Lúc này, hắn liền trợn mắt há mồm nhìn, sự kháng cự của vũ kỹ đối với khí tức, đây tuyệt đối là một sự việc không hề đơn giản!