Chương 2: Một thứ.

Cực Phiến - Nghịch Càn Khôn

Chương 2: Một thứ.

" Bịch, bịch ", tiếng bước chân của Tôn Hàn vang lên từng tiếng trong kĩ viện
Hắn đảo đôi mắt đi, rồi lại đảo đôi mắt lại, trong lòng đã có chút nóng ruột, hai canh giờ trôi qua rồi, hắn vẫn chưa tìm được một quyển công pháp mà hắn thích, hoặc ít nhất là phù hợp với bản thân hắn.
Hắn mệt mỏi, đôi chân lúc này đã có chút nhức buốt, nhưng bỗng có một thoáng suy nghĩ nhanh như xẹt điện chạy thẳng qua đầu hắn
" Chỉ còn 2 tháng thời gian nữa là tới Võ gia thí hằng năm, nếu không có được đến một quyển công pháp hay vũ kỹ, chưa bước vào lôi đài, liền đã bị đánh bật ra a, chỉ sợ.. "
Chưa dứt suy nghĩ, hắn đã cố dẹp bỏ hết mệt mỏi lúc này, cố gượng dậy bước đi tiếp. Kĩ tàng rộng lớn lại tiếp tục âm vang những bước chân của Tôn Hàn..
Lại thêm một canh nữa đã qua!
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, sắc trời bên ngoài bây giờ đã nhá nhem tối dần đi..
Duy chỉ có Tôn Hàn, 3 canh giờ liên tục tìm kiếm trong Viện kỹ gia, hắn vẫn chẳng mảy may tìm được đến một quyển công pháp, bao nhiêu kệ sách đều bị hắn lật tung lên, bao nhiêu Viện kỹ phòng đều bị hắn dò sát như sát hạch, nhưng, vẫn chẳng tìm được.
Buồn chán, mệt mỏi, hắn đành đi ra khỏi Viện kỹ gia của Tôn tộc, thoái bỏ tâm tư mà miên man cùng với sắc trời, rảo từng bước thật chậm về ngôi nhà nhỏ nằm ngoài địa phận của Tôn tộc dưới chân núi Trường Sơn của hắn, tuy trong lòng có chút muộn phiền, nhưng cũng đành gặm nhấm nó vào trong
Mặt trời xuống núi, lặn dần và lặn dần, từng đàn nhạn dưới chân núi từng cánh từng cánh bay lên trời, cùng lúc đó Tôn Hàn cũng càng ngày càng gần với ngôi nhà nhỏ, cũng đồng dạng ngày càng xa cánh cửa của Tôn tộc.
Ngôi nhà nhỏ ngày càng gần với tầm mắt của hắn, cho đến khi vừa tầm mắt, hắn liền dừng lại.
Nhìn ngôi nhà có chút tồi tàn, hơi chút cũ kĩ của mình, một thoáng những mảnh kỉ niệm liên tục hiện lên trong đầu hắn, hắn nhớ đến mẫu thân của hắn - Vũ Bích.. Thoáng chốc đã 3 năm, hắn bị đuổi khỏi Tôn tộc.. Lại còn vì sao ư? Phụ thân hắn, chẳng ai khác chính là Tôn Vân - Đệ nhất cường giả của Tôn tộc, không ai khác cũng chính là người đã đuổi hắn ra khỏi Tôn tộc bởi một nguyên nhân: Thiên phú của hắn không được tuyệt diễm! Là con trai của đệ nhất, đương nhiên cũng phải đệ nhất, nhưng, thiên phú của hắn, so với thế hệ gọi là đệ nhất nhân của Tôn gia, nếu không muốn nói, là chắc chắn bị gọi là phế vật.. Nếu không phải y nghĩ hắn là con trai và thiên phú chỉ thua các thiên kiêu chi tử trong Tôn tộc, thì thiết nghĩ, Viện kỹ gia mà khi nãy hắn đến, còn chẳng thể vào, thậm chí cánh cửa Tôn tộc nửa bước chân cũng không thể phạm..
Tôn Hàn trầm ngâm suy nghĩ rồi nhìn ngôi nhà nhỏ, đôi mắt có chút buồn, liếc về phía hoàng hôn, như muốn hòa cùng sắc trời..
Tôn Vân vốn không hề xem trọng mẫu thân hắn, nếu không phải vì là vợ đầu, liền tuyệt đối đem vứt ra ngoài đường, mặc kệ là chó tha hay gấu gặm.. Cả hai, mẫu thân hắn lẫn hắn, đều phải chịu cái gọi là ghẻ lạnh của Tôn tộc, mà không phải là người ngoài, lại chính là người thân nhất..
Chính vì thế, hắn phải điên cuồng tu luyện! Nếu không điên cuồng tu luyện, hắn liền chẳng thể bảo vệ mẫu thân của hắn, càng không thể làm thay đổi địa vị của hắn đối với Tôn Vân, mẫu thân hắn lại phải chịu cái khinh thường, sỉ nhục vì đã hạ sinh ra một tên phế vật, đúng là hắn có thể chịu được tất cả lời sỉ vả đó, nhưng hắn không thể nào chịu nổi cảnh đấng sinh thành của bản thân bị sỉ nhục, mà hầu hết tất cả nguyên do, đều là tại hắn... Nhưng nếu hắn điên cuồng tu luyện thì sao? Liệu hắn còn có thể ngắm chiều tà nơi hoàng hôn thế này? Một đứa trẻ còn chưa đến 17 tuổi, lại phải chịu quá nhiều áp lực, đâm ra, hắn bắt đầu yếu đuối.. Ích kỷ cho bản thân, hiếu thuận cho cha mẹ, mâu rồi lại thuẫn, thuẫn rồi lại mâu, hắn dần muốn buông bỏ tất cả.. Quả nhiên, cho dù ở bất kì đâu, thực lực cũng vi tôn, có thực lực, có lực lượng trong tay là có tất cả, hắn chỉ biết ôm đầu, ôm bao nỗi buồn này đem giấu hết trong lòng, chỉ mong một ngày nào đó có thể xóa đi hết, hắn mệt, rồi hắn nhắm mắt, gã họ Tôn thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ kiên cường, giờ cũng thiếp dần đi..
Là tiêu dao hồng trần, chẳng màng thế sự, hay là cường giả một phương, trong tay quy quyền. Chỉ một thứ, hắn chỉ được chọn một thứ. Thật sự, đã lâu lắm rồi, hắn mới phải đau đầu mà mệt mỏi suy nghĩ thế này
Bánh xe vận mệnh chẳng đứng yên nữa, mà đã bắt đầu quay!
Đêm hôm đó, muộn phiền phủ kín tâm trí hắn
Đêm hôm đó, biết bao nhiêu ý niệm làm hắn cảm thấy quá mỏi mệt
Đêm hôm đó, hắn chìm trong vô vọng..
" Này, tiểu tử, ngươi muốn trở thành gì? "
Một âm thanh trầm thấp vang lên hỏi thân ảnh trẻ
" Ngươi là ai? "
" Trả lời ta "
" Ta.. Ta muốn trở thành một đại cường giả! "
" Có thật không? "
" Thật..! "
" Thế, ngươi muốn trở thành cường giả để làm gì? "
" Để có thể bảo vệ mẫu thân ta, để có thể gánh hết nỗi lo âu cho những người ta yêu quý "
" Thật chỉ có thế thôi sao? Thế, nếu ngươi không thể làm những điều đó thì sao? "
" Chỉ cần ta kiên cường luyện tập, ta liền có đủ sức mạnh để bảo vệ họ, tại sao ngươi nói ta không thể? "
" Ý ta, không phải là vậy.. "
" Chứ ý ngươi là g.. "
Chưa kịp nói hết câu, một hố đen đã xé rách không gian, y liền biến mất.. Nhưng, tưởng chừng hố đen kia đã dừng lại, thì bỗng dưng, nó ngày càng một rộng ra, một lực hút, một sức ép kinh khủng kéo thân ảnh trẻ tuổi vào, càng ngày càng gần, nó muốn nuốt chửng đạo thân ảnh kia..
Tử!

Chương mới hơn