Chương 1: Mộng Càn Khôn

Cực Phiến - Nghịch Càn Khôn

Chương 1: Mộng Càn Khôn

Sấm chớp rầm rầm đánh từng tiếng, trời tối sầm, duy chỉ có hai thân ảnh chẳng màng sắc trời đứng dưới mưa, chẳng hiểu đang làm gì.
" Ma Thần, ngươi tột cùng là muốn gì "
Một giọng nói trầm trầm vang lên, nghe vừa oán hận vừa yếu ớt, như đang dính một vết thương chí mạng nào đó
" Giết ngươi "
Hắn vô tình đáp trả lại
" Ta biết bây giờ ngươi là Tuyệt Thế Thần Ma chi cảnh giới, nhưng ngươi phải biết thân biết phận một chút. Ta vẫn là Cực Hạn Đế Thiên đỉnh phong, nếu muốn đồng quy vu tận, cá chết lưới cũng rách cùng với ngươi, sợ ngươi có chút không thể rời nổi khỏi đây! "
Giọng nói ngày càng yếu ớt, tuy vậy nhưng vẫn mang một chút uy hiếp đe dọa đến hắn
" Cá chết lưới cũng rách? Đồng quy vu tận? Ngươi bây giờ có đủ lực lượng sao? "
Hắn ngạc nhiên, đôi mắt nheo lại như thêm một tia sát khí, cười lạnh, trên tay bắt đầu xuất hiện một bóng đen thần bí, tuy nhỏ nhưng khí tức bao quanh nó, liền chẳng dám khinh thường.
" Ngươi!! "
Vốn định kéo thêm một ít thời gian để hồi phục lại một chút sức lực cuối cùng mang hi một tia hi vọng bỏ trốn, nhưng bóng đen kia chẳng ngờ tới lại có một người căn bản không biết thế nào là sợ, là kiêng nể như thế này
" Này, ngươi có biết tại sao ta lại muốn giết ngươi như vậy không? "
" Ngươi còn nhớ ngày mưa 16 năm trước chứ, có lẽ, lúc đó, ta là con kiến, ngươi muốn giẫm thì giẫm, đạp thì đạp, mẹ ta, cũng do một mình ngươi hại chết, ngươi có biết bản thân mình đáng hận đến cỡ nào không? "
" Ta biết, lúc đó có lôi cả thiên cả địa ra, lôi cả ta cũng chẳng thể làm gì được ngươi, bởi ta cũng biết một điều rằng, cái cảnh giới của ngươi, và của ta lúc này, đều tượng trưng cho một lực lượng còn tối cường hơn thần. "
Đôi mắt hắn sắc lạnh nhìn người trước mặt, gằn giọng từng chữ
" Ma Thần đại nhân, tha mạng cho ta, ta biết lỗi rồi, tha mạng, tha mạng cho t.. "
" Muộn rồi. Ngươi bây giờ, đến tư cách van xin còn không có, chết đi "
Âm thanh của người lạ mặt kia vang lên, nghe mà thê lương đến tột cùng, một nỗi hoảng hốt đến tận cùng lộ rõ ra, như thể hiểu thấu được sát khí đằng kia, như thể lần đầu tiên biết thế nào là đối diện với Tử Thần chân chính. Nhưng, chưa kịp dứt hết câu, bóng đen thần bí trong tay hắn đã vụt mất, mang theo tốc độ kinh người lao thẳng vô huyệt đại não, máu tươi bắn ra tung tóe...
Đạo thân ảnh kia lúc này liền ngã gục thẳng xuống đất, chẳng còn mảy may đến một chút khí tức, huyết dịch chảy từng dòng, tạo nên một khung cảnh, thật sự, là vô cùng đáng sợ.
Mưa nặng hạt dần
Mắt hắn lúc này sụp xuống, như đã bỏ đi được gánh nặng, oán hận bấy lâu nay nhưng vẫn mang vẻ trầm lặng, khô khốc, nhìn lên bầu trời đầy sắc màu u buồn kia..
" Mẫu thân, nhi tử đã trả được thù nhà, nhưng sao... Nhi tử vẫn thấy trống vắng quá?! "
" Ta liều mạng tu luyện, cảnh giới đến chí cao vô thượng, sinh tử trong tay, chưởng quản luân hồi, động càn khôn, phá trời xanh, không lẽ, vẫn không thể mang mẫu thân về được ư?... "
" Không! Ta không can tâm! Ta không can tâm!!! "
Hắn gào thét, nơi gò má tuy đã khô và lộ rõ vẽ kiên nghị hơn năm xưa rất nhiều nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên má, hư không chẳng hiểu vì sao như có dấu hiệu vỡ toác ra, tạo thành một lỗ đen, như cơn ác mộng 16 năm trước của hắn!
" Thiên đạo là gì? Tu tiên là gì? "
" Là phá đạo, phá thiên, phá cả tiên! Đó là đạo của ta! "
Cuốn vào dòng xoáy đen, hắn biến mất không một chút tung tích
Luân hồi, sinh tử, thế giới khác, không một ai có thể biết hắn đã đi đâu...
--------
" Dậy đi Tôn đại Hàn!!! "
" Là ai, là ai dám phá giấc ngủ của bản tôn??! "
Tôn Hàn giật mình dậy vì âm thanh quái lạ, liền nhanh nhảu liếc cái đầu cả căn phòng tìm kẻ đáng ghét nào đó đã đánh thức hắn dậy, nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy người đâu, hắn liền gãi đầu
" Cổ quái. Rõ ràng là có người kêu t.. "
Chưa kịp nói hết câu, rầm, từ trên đỉnh phòng,một bóng đen bỗng dưng rơi xuống đè hắn xuống giường một cách nặng nề, làm cho hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn
" Là kẻ nào, là kẻ nào, á bớ người ta có kẻ ám sát bổn gia gia "
Tôn Hàn la lên thất thanh, như muốn cho cả thiên địa biết, làm um sùm cả căn phòng
Hắc y nhân từ đằng sau đã sớm biết ý định của hắn, liền dùng tay che miệng hắn lại, nhưng cánh tay lại có vẻ vô cùng mảnh mai, không hề có vẻ thô ráp gì của một nam nhân
Hắn đang định dùng hàm răng của mình cắn để cắn bàn tay ấy một cái thì một thoáng suy nghĩ như vô thức chạy nhanh qua đầu hắn, hắn liền ngừng lại, cố gắng vùng vẫy và hét to với hắc y nhân đằng sau như đã biết trước hết tất cả mọi việc
" Tuyết Tuyết, là muội phải không, bỏ ta ra, bỏ ta ra "
" Muội không thả, để coi huynh có chịu dậy hay không "
Hắc y nhân vô cùng ngạc nhiên, không biết vì sao hắn lại có thể đoán ra nàng nhanh đến như vậy, nhưng vẻ ngạc nhiên ấy không kéo dài được bao lâu, nàng lại đè hắn mạnh thêm, làm cho cả căn phòng đang yên tĩnh bỗng có chút náo nhiệt
" Được rồi ta dậy, ta dậy. Muội mau thả ta ra "
" Huynh hứa đi "
" Được rồi được rồi, ta hứa ta hứa "
Hắc y nhân liền mỉm cười vui vẻ, bỏ hay tay đang bị khóa chặt của hắn ra
" Muội ác quá, lần nào kêu huynh dậy cũng phải xài cách đó muội mới chịu sao Tuyết Tuyết "
Tôn Hàn vẫn đang còn ngồi trên giường, mặt mày nhăn nhó, có chút bực bội vì bị phá bĩnh giấc ngủ đang ngon lành của hắn
" Ai bảo, gọi bình thường thì huynh có chịu dậy đâu, phải chi muội gọi huynh chịu dậy thì muội cũng không cần phải hao phí biết bao nhiêu sức lực để kêu huynh dậy "
Hắc y nhân cũng mắc cười với độ trẻ con của Tôn Hàn, liền phì cười mà nói
" À mà huynh mau ngồi dậy mau lên, còn không là muội sẽ.. "
" Được rồi, ta dậy ngay, ta dậy ngay "
Tôn Hàn vừa nghe đến chữ sẽ, liền giật mình bật người khỏi giường, nhìn qua Tuyết Tuyết
" À mà này, Tuyết Tuyết, muội có thể cởi cái mặt nạ đó ra không? "
" Sao vậy, huynh không thích như thế này sao? "
" Chỉ là ta không quen nhìn như thế này "
" A, muội biết rồi, huynh đang muốn nhìn mặt nương tử tương lai của huynh chứ gì? A ~ Huynh dễ thương quá đi Hàn ca "
" Thôi thôi, ta xin muội, muội đeo luôn cũng được "
Vừa nghe xong, Tôn Hàn liền đứng dậy thờ ơ như đã quá quen với trò đấy của hắc y nhân, đi ra khỏi phòng, rảo từng bước đến Viện kĩ gia
" Hứ, đáng yêu một chút cũng không được sao. Ta ghét huynh "
Hắc y nhân có chút hờn dỗi, gỡ chiếc mặt nạ ra, vài cánh hoa đào bỗng rơi xuống...
Tôn Hàn liền quay đầu lại, nhưng lúc này chỉ còn biết ngây người ra thoáng chốc, chăm chú nhìn vẻ đẹp của người con gái trước mặt
Bình thường, Tôn Hàn hắn vẫn luôn xem Tuyết Tuyết là muội muội của mình, nhưng hôm nay, chẳng hiểu vì cớ gì, chẳng hiểu phải chăng hắn đã điên loạn hay không, Vân Tuyết trong mắt hắn lại thập phần kiều diễm như này. Lại phải kể đến vẻ đẹp của Vân Tuyết, gương mặt nàng vô cùng thanh tú, nàng mặc chiếc áo màu hồng nhạt, mái tóc đen tuyền rũ xuống hông, để lộ ra những đường cong mềm mại của nàng, làn da nàng thì trắng như tuyết hòa cùng với vài tia nắng sớm nhạt mờ chiếu trên gương mặt nàng, lại thêm có bội phần hoa chê liễu thẹn..
Nàng là ai? Tiên nữ hay Tiên tử?
Thiên hạ bàn, Tỷ tỷ của thần tiên..
" Huynh nhìn gì đấy, bộ chưa thấy mỹ nhân bao giờ à? "
Vân Tuyết thấy vậy liền mỉm cười khẽ, vẻ đẹp của nàng đã nghiêng nước nghiêng thành nay càng thêm có phần nhu tình động nguyệt
Tôn Hàn liền giật mình, lấy lại ý thức một cách nhanh chóng, hắng giọng
" Đừng có mà tự luyến như thế. Mỹ nhân cái gì mà mỹ nhân, có mà.. "
Vân Tuyết bỗng ghé mặt sát vào tai hắn như đang nóng lòng đợi câu trả lời
Tôn Hàn lại ngất ngây trước cái đẹp kinh tâm động phách này, thoáng đỏ mặt, thở dài
" Thôi ta chịu thua. Muội muốn nói gì tùy muội "
" Hàn ca ca cũng có điểm đáng yêu quá đi ấy chứ. A ~ Muội thích huynh mất rồi "
Vân Tuyết thấy vẻ mặt bối rối của Tôn Hàn, liền phì cười
Tôn Hàn bất lực, rảo bước nhanh hơn về phía trước Viện kĩ gia
Vân Tuyết ở đằng sau thì vẫn cứ tung tăng bước, vừa đi vừa vừa hái hoa bắt bướm, làm cho không khí nơi Viện kĩ này bỗng dưng náo nhiệt hẳn lên
Bước vào trong kĩ viện, Tôn Hàn liền xem qua một lượt các kệ sách, hắn trong đầu suy nghĩ miên man bất định
" Ta đã tu luyện đến Nhân thể thất trọng, chắc đã đến lúc cần phải tìm cho bản thân một bộ võ học để tự vệ rồi "
Tôn Hàn tự nghĩ
Tu luyện nhất đạo, luyện thể vi tiên, hết thảy đều bắt đầu từ thân thể của mình, trong thiên địa này, nhân thể vốn là thứ huyền bí khó lường nhất.
Mà cái gọi là Nhân thể, chính là rèn luyện thân thể của bản thân mình, hấp thụ nguyên khí thiên địa, dần dần cường hóa thân thể của bản thân từ ngoài vào trong, luyện đến ngũ trọng, thân thể liền cứng dần như sắt thép, đến thất trọng, trong đan điền xuất hiện một ít nguyên khí thiên địa, có thể dùng trong giao chiến, uy lực của võ học sẽ mạnh vô cùng, từ đó luyện đến cửu trọng, liền có thể hấp thụ địa nguyên chi lực, đột phá, tấn cấp Hoạt Địa Cảnh, hấp thụ địa nguyên chi lực đến hậu kỳ, liền đột phá lên Hoạt Thiên Cảnh, nắm giữ trong tay thiên nguyên chi lực. Khi cả hai chi lực đều đạt đến một mức tối cường, liền dùng hai lực này hòa lại làm một, cường hóa đan điền. Người bình thường sẽ có thể dùng hai loại chi lực này cường hóa thành Nguyên Địa đan điền, phẩm chất thấp nhất, kẻ có thiên phú cao hơn một chút thì có thể dùng hai loại chi lực này cường hoán thành Nguyên Thiên đan điền, còn tuyệt diễm thiên tài thì sẽ cường hóa được Nguyên Thần đan điền. Tất nhiên, có thiên phú tuyệt diễm, sẽ có đệ nhất phế vật, dùng hai chi lực này cường hóa đan điền vẫn chỉ có thể là Nguyên Nhân đan điền, không thể cường hóa lên được nữa, có thể nói, dậm chân ở Hoạt Thiên Cảnh mãi mãi, ước mơ trở thành cường giả cũng như nước chảy theo dòng sông
Chỉ có điều, Tôn Hàn hắn cũng vẫn chỉ là Nhân thể thất trọng, bất quả chẳng dám mơ xa vời đến cái gọi là Hoạt Thiên chi cảnh hay Hoạt Địa chi cảnh kia, còn chưa kể tới nếu xét về thiên phú trong gia tộc hắn, hắn có lẽ chỉ là khá, nhưng bất quá, hắn cũng chỉ mới tu luyện 8 tháng thời gian, nếu xét thêm về mặt đó, cũng đã có thể coi là ưu tú rồi, nhưng đôi lúc, thực lực mới là yếu tố để quyết định tất cả..