Chương 3: Lời dặn dò

Con Đường Tu Tiên

Chương 3: Lời dặn dò

Rồi lão bỗng dung không nói nữa, dắt hắn vào trong nhà. Lão bảo hắn ngồi đó chơi rồi xuống bếp, hắn lục cục dưới bếp một hồi lâu rồi bưng một mâm cơm đầy ắp lên.
" Dù sao cũng chỉ có vài ngày nữa thôi, ta cho ngươi nếm thử tay nghề của ta vài bữa nữa, mấy bữa này cứ ăn uống cho thoải mái đi."
Lão cười nói, nhưng Hạo Thiên lại thấy rõ cái gượng gạo trong tiếng cười ấy
" Lão à, lão không chết đâu."
" Số trời mà, đàng nào cũng phải chết chỉ là sớm hay muộn thôi"
"Lão…." – "Thôi,đừng nói nữa, ăn cơm cho ngon nào"
Lão ngắt lời hắn.
Cái không khí đau thương ấy cứ bao trùm cả bữa ăn của họ. Rồi Hạo Thiên mở miệng phá vỡ yên lặng trước
" Lão Ưu, ta ăn không ngon"
" Haizz, được rồi, nếu đã không muốn ăn thì chúng ta hãy nói chuyện với nhé "
Nói là nói chuyện với nhau nhưng thật sự là chỉ có mình lão Ưu được nói, hắn có được nói lời nào đâu, vừa định mở miệng là lại bị lão chặn
"Như ta đã nói lúc trước, cái nhẫn này có khả năng là di vật duy nhất của cha mẹ cháu để lại cho cháu, nó có khả năng giúp cháu tìm lại họ"
" Cháu thèm tìm họ sao, cháu…"
"Được rồi, biết là cháu cứng đầu nhưng cháu còn nhỏ, tìm được cha mẹ cũng là tìm được chỗ dựa cho mình, lỡ đâu họ cũng là do tình huống bất tắc dĩ mới bỏ lại cháu thì sao"
" Nhưng…"
" Được rồi, cứ quyết định vậy y"
Hạo Thiên cũng có phải không muốn tìm cha mẹ của mình đâu, ai mà chẳng muốn có cha mẹ. Lúc nhỏ hắn cũng từng nghĩ như vậy, nghĩ cha mẹ hắn cũng vì một số lý do, cùng đường như trong các câu chuyện cổ tích mà lão Ưu kể nhưng càng lớn hắn càng hiểu rõ hơn cuộc sống của chúng ta đâu giống chuyện cổ tích
Mỗi lần đi câu cá hay đi khỏi nhà, hắn từng mơ, từng nghĩ rằng sẽ có một ai đó đến tìm hắn và nói với hắn, bọn họ đã tìm cậu nhiều năm, nhưng mơ vẫn mãi là mơ
Chẳng có ai đến tìm cậu cả, cậu đã từng rất thất vọng nhưng cậu đã thích nghi được với nó, cậu không cần đến những điều viển vông ấy.
"Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, mới chỉ 8 tuổi mà đã suy nghĩ nhiều như vậy, cháu không sợ rằng cháu sau này già sẽ rất xấu"
"Cháu không sợ, với nhan sắc của cháu thì cho dù già cũng sẽ không tàn phai được"
Hạo Thiên tự hào nói, lão Ưu nghĩ gì vậy, hắn đẹp trai như vậy, thời gian sao đủ sức làm xấu đi nhan sắc của hắn được cơ chứ. Hắn thở dài, miệng liếng thoắt
"Nếu như có cơ hội tìm lại cha mẹ, cháu chỉ muốn hỏi họ rằng tại sao lại bỏ lại một đứa con tuyệt vời, đẹp trai như vậy giữa hang ổ của bọn trộm cướp vậy. Họ không thấy tiếc sao, thật không biết họ nghĩ gì nữa"
Lão Ưu cũng hết nói nổi với hắn, đưa bé lão nhặt được này đúng là có chút tiểu thông minh nhưng chút tiểu thông minh chẳng nào sánh được với cái tính thích khoe khoang này của hắn. Lão cũng chẳng thế sửa đổi được cái tính cách này của hắn dù cũng đã dạy hắn cả trăm lần. Đây chính là cái gọi là bản tính sao
" Giờ không phải là lúc để cho cháu trang bức, nói chung là cháu phải giữ chiếc nhẫn này cho cẩn thận nhớ chưa."
"Vâng…"
" Được rồi, mấy năm nay ta cũng cất chút tiền bạc, có lẽ đủ dành dụm cho cháu sống, cháu cứ cầm hết của cải của ta đi, nhưng bây giờ những điều ta dặn cháu lúc này cháu nhất định phải nhớ, không được quên"
Lão nghiêm mặt lại nói:
""Đầu tiên, sau khi ta chết, cháu hãy đốt xác ta đi, nếu cháu có lòng thì hãy đem nó về cho gia đình ta,. Gia đình ta thuộc Vũ Hoang quốc, trấn Đông Sơn, thuộc bàng chi của Mạc gia – là một trong những gia tộc lớn nhất tại trấn Đông Sơn. Vợ ta tên Thanh Ngọc, ta có hai đứa con trai tên Mạc Đăng và Mạc Dũng.
Đến bây giờ Hạo Thiên mới biết lão Ưu họ Mạc, trước kia vòi vĩnh lão nói về quê quán nguồn gốc của lão, lão cũng chẳng nói, bây giờ lão nói ra ta lại chẳng thấy vui chút nào
" Lão Ưu ta đã nói là lão sẽ không chết, sẽ không chết mà!"
"Được rồi, đây coi như là phòng bị trước được chưa"
"Được rồi"
Rồi lão nói tiếp: "Thứ hai, cháu phải tập luyện võ thuật ngay từ bây giờ và rời đi nơi này ngay khi có thể, cháu cũng lớn rồi bây giờ ta sẽ nói cho cháu biết một số chuyện về thế giới này"
"Cửu Thiên đại lục là một đại lục mà trong đó những người nắm giữ sức mạnh sẽ nắm giữ được tất cả. Không những con người mà đến còn những yêu thú, ma thú cũng nắm giữ được thứ sức mạnh ấy. Để có thể cạnh tranh và sinh tồn, con người chúng ta đã sáng tạo ra một hệ thống tu luyện vô cùng khắt khe mà nếu không tuân thủ thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Ngươi có biết bao gồm những gì không"
Hạo Thiên gãi đầu hồi lâu, thực sự về vẫn đề tu luyện thì từ trước đến nay hắn chỉ mới nghe người khác nói nhưng cũng chẳng biết nhiều
" Thực sự thì ta cũng chẳng biết nhiều, chỉ biết cấp bậc đầu tiên của tu tiên là Trúc Cơ, gồm 9 cấp bậc". Hắn gãi đầu ngượng ngùng nói
" Về phương diện này, chính ta cũng chẳng biết nhiều, muốn biết nhiều hơn tốt nhất nên vào các tông phái tu tiên, dù Mạc gia cũng là thuộc hàng nhất đẳng trong Đông Sơn trấn nhưng cũng không biết nhiều"
"Đúng như ngươi nói, Trúc Cơ chính là cấp bậc đầu tiên của tu luyện, trong đó có 9 bậc nhỏ hơn, được chia thành 3 trạng thái tiểu thành, đại thành và viên mãn. Như Hoắc Nha lão đại chính là Trúc Cơ bậc 8, còn như lão tổ của Mạc gia ta chính là Trúc Cơ bậc 9. Ngươi nhớ chưa!"
"Vậy còn trên Trúc Cơ thì sao lão Ưu"
Lão Ưu vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở hắn: " Trên Trúc Cơ chính là Thuế Phàm cảnh, những người thuộc cảnh giới này không được gọi là người nữa mà phải gọi là tiên nhân, gặp những người này thì phải cúi đầu xuống, không được bất kính, ở Vũ Hoang quốc chỉ có một người đạt được cảnh giới này mà thôi đó chính là pháp sư Đỗ Hung. "
" Họ mạnh thế sao"
" Đương nhiên rồi cháu nghĩ thử xem, có những người ngay cả Trúc Cơ bậc 4 cũng không thể vượt qua, những người đạt đến Thuế Phàm cảnh đều phải có tư chất, thiên tư hơn người. Nói chung tu luyện chính là việc cả đời, tư chất càng tốt tu luyện càng nhanh, nói một cách chuẩn xác tư chất tu luyện và sự chăm chỉ, ý chí kiên định là những điều quyết định ngươi có thể bước đến cảnh giới nào. Chúng đều rất quan trọng "
"Ta hiểu rồi"
Lão Ưu gật gù: "Hiểu rồi là tốt". Rồi nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy tâm sự
Có lẽ Hạo Thiên không biết đối với lão Ưu, hắn chính là nguồn sống của lão suốt mấy năm qua, lão coi hắn như con, trước khi ra đi, lão cũng muốn cho đứa bé của mình trưởng thành có cuộc sống hạnh phúc. "Quả như đúng như người ta nói, người càng già càng hoài niệm. Lão đã trở nên mít ướt như này từ khi nào chứ", lão buồn cười nghĩ thầm.
" Ta phải nhắc nhở cháu một lần cuối cùng, ngươi nhất định phải tu luyện và rời khỏi nơi đây, tuy ta không còn nhớ được đường rời khỏi đây nhưng cũng nhớ đôi chút, cháu phải tìm được cây Mê thảo rất to và rất đặc biệt, nó có màu đỏ như máu chứ không phải màu xanh, đến đó rồi đi một đoạn nữa là thoát khỏi nơi đây"
"Vậy thì chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây thôi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao"
"Không được, tuyệt đối không được, nếu như chúng ta cùng đi chắc chắn sẽ chết"
"Vậy thì lão đi đi, ta ở lại, không sao đâu, bọn chúng sẽ không làm gì ta đâu"
Lão Ưu suy sụp nói: "Cháu nghĩ dễ thế sao, nếu ta mà đi được ta đã đi từ lâu rồi. Nếu muốn đi ít nhất phải có tu vi Trúc Cơ bậc 4. Và ta chính là một trong những con người không có tư chất tu luyện, dù có tu luyện cả đời cũng mới Trúc Cơ bậc 3 viên mãn chẳng thể nào lên được"
Hạo Thiên cố cãi bướng, đối với hắn, lão Ưu là vô cùng mạnh, một tay lão có thể nhấc được cả tảng đá to cơ mà. "Nhưng lão mạnh như vậy mà"
‘Ha…haha… đó là cháu chưa nhìn thấy thôi, nhiều người mạnh lắm, họ mạnh hơn ta rất nhiều, nhiều vô cùng" Lão Ưu mỉa mai nói: "Đồ con nít ranh như ngươi thì biết được cái gì cơ chứ, đợi khi khám nghiệm tư chất mới biết được"
" Ta lớn rồi nhá" – "Được rồi, ngươi lớn lắm rồi 8 tuổi rồi cơ mà"
"Hứ"
"Được rồi, tối lắm rồi, chúng ta đi ngủ đi"
"Được ạ"
Lão Ưu dắt hắn lên giường, ánh nến le lắt chả đủ chiếu sáng cho cả căn phòng. Lão Ưu dém chăn cho hắn, vừa đặt lưng xuống giường là lão ngủ ngay, có lẽ do lão mệt lắm rồi. Hai ông cháu bọn hắn chính là như vậy luôn ngủ với nhau như vậy từ xưa đến nay. Tuy là an ủi lão Ưu nhiều như vậy nhưng chính tâm trạng của hắn cũng chả tốt hơn chút nào.
Rồi hắn làm trèo xuống giường, dựa vào ánh nến le lói chạy ra khỏi ngôi nhà. Đi trên con đường núi rậm rạp chạy về phía ngôi làng, hắn cứ chạy dưới đêm tối như vậy, may thay còn có ánh trăng soi sáng con đường âm u như tiếp sức cho hắn có thể thẳng chân tiến bước.