Chương 2: Quá khứ đau thương

Con Đường Tu Tiên

Chương 2: Quá khứ đau thương

Nơi đây là một vùng thôn xóm nằm phía Bắc Cửu Thiên đại lục,dù trong địa phận của Thiên Lưu quốc, gần Mê Vụ cốc nhưng nơi đây gần như là một vùng hoang vắng, chỉ có những tội đồ mới đến nơi này để sống vì Mê Vụ cốc được xem như là một trong những vùng nguy hiểm nhất tại Thiên Lưu quốc, dù chỉ là ở vòng ngoài của nó cũng là hết sức nguy hiểm. Chính vì thế,những thôn xóm ở nơi đây chỉ có thể sống dựa vào khu rừng Mễ Thảo này vì chỉ có tại nơi đây săn bắt mới không bị yêu thú tấn công, nên ở đây chiến tranh, xung đột giữa các thôn xóm hết sức ác liệt.
Chiến tranh, xung đột ở nơi đây vốn dĩ đã trở thành điều hiển nhiên, sống tại nơi đây, ai cũng là kẻ liếm máu đao để sống cả. Chính vì vậy, tình thương là điều không tồn tại nơi này. Hắn sớm đã hiểu được điều đó, vì vậy hắn không mong chờ gì vào cái tình thương viển vông ấy cả.
"Hây….a….y…a....."
Một thiếu niên độ chừng 13-14 tuổi đang luyện một thế võ hết sức kỳ lạ một cách miệt mài tại nơi rừng núi hoang vu này.Gương mặt hiện lên thần sắc nghiêm túc, mồ hôi rịn ra như mưa trên trán câu, bộ đồ rách rưới cậu mặc đã sớm ướt như vừa mới tắm xong. Nhưng hắn không có vẻ gì là muốn nghỉ ngơi, sự kiên trì của hắn thật khiến người khác khâm phục.
Đúng chính là hắn, hắn tên Hạo Thiên, là một trong những thành viên trong thôn xóm thuộc rừng Mễ Thảo. Hắn chính là người không tin vào cái tình thương viễn vông ấy. Hắn là một đứa mồ côi, chẳng ai biết hắn là con của ai cả, mọi người chỉ biết hắn là được lão Ưu nhặt được bên bờ sông khi đang câu cá.
Lão Ưu thì chết được gần năm năm nay rồi, lão chết trong một lần xung đột giữa các thôn xóm, chính bọn chúng đã đẩy lão ra vào ngay đợt xung phong đầu. Đoạn thời gian đó hắn đã mất rất nhiều thời gian để có thể vực dậy, để có thể tiếp tục sống. Chuyện năm ấy cứ như một cơn ác mộng đối với hắn vậy.
Lão Ưu có lẽ là người kỳ lạ nhất trong khu xóm nghèo này, không phải vì lão có gì đặc biệt mà chỉ đơn giản là vì lão là một người bình thường, hết sức bình thường. Ở nơi đây làm gì có ai là người bình thường chứ, nếu không phải kẻ cắp thì chính là kẻ trộm, không phải giết người thì cũng là cưỡng hiếp dân nữ, nói chung nơi đây giống như địa bàn của bọn tội phạm, ấy vậy mà một người bình thường lại ở đó, không kỳ lạ sao.
Lão vốn dĩ là người bình thường, trong một lần đi săn thì gặp phải yêu thú may thay lần đó lão chạy được và lạc đến nơi đây nhưng lại chẳng thể trở về nữa, lão đã không nhớ được đường về do hoảng loạn, hơn nữa những người dân ở nơi đây lại chẳng bao giờ nói với lão về con đường bí mật mà họ thường đi cho lão cả vì đối với họ thêm một người giúp việc chẳng phải tốt hơn sao. Cũng chính lão là người đã nuôi dưỡng hắn bao năm qua, là người thân nhất đối với hắn, nhưng không ngờ hắn còn chưa báo hiếu cho lão, lão đã ra đi.
Năm ấy hắn đã khóc thét, quỳ xuống cầu xin mọi người tha cho lão, nhưng không một ai động lòng,không một ai. Hắn còn nhớ rõ lão đã nói với hắn, đầu gối của nam nhi còn quý hơn vàng vì vậy đừng bao giờ quỳ xuống cầu xin lũ súc sinh ấy mà phải trở nên mạnh mẽ hơn để không phải quỳ xuống cầu xin một ai mà chỉ có người khác phải cầu xin ngươi. Từ hôm ấy, một đứa bé 9 tuổi đã học được cách kìm nén cảm xúc của mình,học cách tự bảo vệ bản thân mình, học cách kiếm sống,….Hắn đã thề sẽ phải sống, còn là sống thật tốt rồi sau đó sẽ từ từ dọn dẹp lũ rác rưởi này
-#-#-#-#-#-#-
" Lão Ưu, lão Ưu nhìn này, thấy không ta câu được cá trước lão rồi nhé, lão thua rồi."
Thằng bé vui sướng nhảy nhót nói:
"Được rồi coi như lần đầu ngươi thắng hôm nay ta sẽ nướng con cá này cho ngươi được chưa"
Một lão già ngồi gần đó, cười: "Ngươi chỉ được cái ham ăn, không sợ béo như con heo, sau này lăn thay đi bộ luôn à."
" Ta ăn có béo đâu, ta ăn để lớn mà."
"Ha...ha… haha… Ngươi chỉ được cái miệng, thôi, về nhà nào."
Đúng vậy hai con người này chính là Hạo Thiên và lão Ưu 5 năm về trước, hai con người ấy không biết rằng một tương lai u ám đang chờ đợi học trước mắt. Gần đến ngôi nhà – ngôi nhà cỏ nghèo nàn nằm cách biệt khỏi ngôi làng, một người đàn ông to khỏe, mặt mũi dự tợn đang cau mày chờ đợi họ ở đó.
Đó chính là tên chạy vặt của trưởng làng, tuy chỉ là chân chạy vặt nhưng võ công lại vô cùng cao cường lại còn đặc biệt biết vỗ mông ngựa nên địa vị của hắn trong làng cũng rất cao. Cái tên Nhị Đao của hắn là do lão đại đặt, dù không hề thích cái tên thô thiển này nhưng mà hắn chẳng làm được gì. Chính vì thế, bất cứ ai nhắc đến cái tên này mà không có mặt lão đại thì đều được hắn chính tay dạy dỗ cho một trận. Hắn là một trong những người mà Hạo Thiên ghét nhất, mà đúng hơn Hạo Thiên cũng có thích ai trong ngôi làng này đâu.
"Nhị Đao đặc biệt hung ác, lại còn rất mạnh mẽ, hắn trạc tuổi lão Ưu nhưng lại nhìn trẻ hơn lão rất nhiều, có lẽ đây chính là lợi ích của việc tu luyện sao. Nhưng đại nhân vật như vậy cũng bước chân đến ngôi nhà nhỏ này của bọn hắn làm gì " - Hạo Thiên nghĩ.
Lão Ưu mở miệng trước:
"Lão đại, hôm nay thật có ngẫu hứng, sao lại ghé thăm ngôi nhà rách nát của lão hủ vậy"
"Lão đại". Hạo Thiên lí nhí chào.
"Các ngươi còn biết trở về hay sao! Có biết ta đã đợi bao lâu rồi không "Nhị Đao như gào lên
Lão Ưu cười trừ:
"Chả là mấy hôm nay không có cái ăn nên đành ra sông bắt con cá, bắt mãi mới được vài con cá nên về hơi trễ"
"Ta cần biết lý do của các ngươi sao". Nhị Đao liếc mắt khinh bỉ, nghĩ: " Ta cần gì phải so bì với một người sắp chết, hừ coi như bỏ qua cho lão lần này ", rồi nhếch miệng nói tiếp: " Nhưng thôi, ta cùng trưởng làng đều thấu hiểu cho hoàn cảnh của lão nên cho lão một cơ hội. Có lẽ ngươi cũng biết rồi, làng Nhật Lệ tuyên chiến với làng chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại đầu hàng làm mất thể diện của làng Hoàng Hôn chúng ta như vậy đúng không. Hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt để cho lão lập công, coi như là kiếm thêm thu nhập"
Nhị Đao huyên thuyên mãi không ngừng, đủ mọi thứ tốt, đợi hắn quảng bá xong, lão Ưu mới từ tốn nói
"Đa tạ ý tốt của ngài và trưởng làng, nhưng cái thân già này làm sao mà …"
Không đợi lão Ưu nói xong, Nhị Đao ngắt lời với vẻ mặt khó chịu:
" Lão nghĩ ta đến đây là để thương lượng với lão sao, ta đến đây chỉ là để thông báo cho lão biết vào trận chiến tiếp theo, lão sẽ thuộc tốp đầu đi vào chiến trường, nhớ cố gắng sống cho tốt"
Lão Ưu vẻ mặt biến sắc, Hạo Thiên cũng giật mình gào lên
" Ai mà chẳng biết không có một ai sống sót trong đợt đầu tiên từ trước đến giờ, ngươi…ngươi…các ngươi muốn giết lão sao"
"A… cái thằng quỷ con này ngươi thử gào lên một tiếng nữa xem, xem ta có xé xác ngươi ra không, hừ"
Hạo Thiên vừa định mở miệng, lão Ưu lập tức bịt miệng hắn lại
" Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, huống chi nó còn là một đứa nhỏ, ngài cần gì phải đuổi cùng giết tuyệt, để về ta sẽ dạy bảo lại nó"
"Hừ, ta chỉ đến đây để thông báo không phải hỏi ý kiến các ngươi"
Nói đoạn hắn nghênh ngang bỏ đi, để lại là nỗi buồn ảm đạm cho hai ông cháu. Nhìn bóng lưng của Nhị Đao, những tơ máu hằn lên trong con mắt của Hạo Thiên. Cậu vùng ra khỏi tay lão Ưu liền mở miệng chất vấn:
"Tại sao…tại sao không cho ta nói"
"Hạo Thiên à, cái thân già chết cũng chẳng có gì đáng buồn cả, hơn nữa sống ở nơi nhơ nhuốc bẩn thỉu này cũng chả thiết sống. Điều ta lo lắng hơn cả chính là cuộc sống của cháu mà thôi, tương lai phải dựa vào chính cháu rồi"
"Không, lão Ưu ông hứa sẽ sống đến khi cháu cưới vợ mà, ông không muốn nhìn thấy cảnh đó sao"
Nước mắt Hạo Thiên dàn dụa, cậu không chấp nhận được, không chấp nhận được người thân duy nhất của hắn lại ra đi như vậy. Lão Ưu cũng rơm rớm nước mắt
" Sao lại không muốn được cơ chứ, nhưng ở đời làm gì có chuyện vẹn toàn đôi đường, phải có hi sinh chứ, nhưng cháu không được sinh ra ý nghĩ ngu xuẩn là chết theo ta, cháu còn nhiều việc phải làm, tương lai của cháu đang rộng mở trước mắt, không được đánh mất hi vọng, phải sống… sống, cháu nhớ chưa" Lão nói tiếp:" Đây là chiếc nhẫn đeo vào cổ cháu lúc ta lặt được cháu, trên đó khắc hai chữ " Hạo Thiên" nên ta đã lấy cái tên này đặt cho cháu, cháu nhất định phải giữ nó cho thật cẩn thận "

Chương mới hơn